Cấm Kỵ Sư

Chương 534: Trận chiến cuối cùng (5)

Kính Luân Hồi, hay còn gọi là Kính Âm Dương, được Xích Tinh Tử luyện thành từ một linh kính bẩm sinh vào thời thượng cổ, hơn nữa còn dùng cả ngàn năm tu vi để luyện. Kính Âm Dương có hai mặt, mặt trắng là đường chết, mặt hồng là đường sống.
Đây là điều rất nhiều người đều biết, ở trong Phong Thần Diễn Nghĩa, gần như không ai có thể tránh được Kính Âm Dương.
Nhưng có một người lại hoàn toàn miễn dịch với mọi loại công kích tới hồn phách, đó chính là Na Tra.
Tại sao Na Tra lại miễn dịch đối với loại công kích này? Đương nhiên là bởi vì hắn là hóa thân của hoa sen, căn bản làm gì có hồn phách!
Tình hình bây giờ của tôi có phải cũng tương tự như thế không?
Thân thể tôi đã bị hủy diệt ở Miêu Cương, huyết nhục bây giờ chỉ là tạo thành từ việc ngưng tụ huyết mạch tổ tiên Hàn gia, nói cách khác, hồn phách của tôi hẳn là đã sớm dung hợp vào bên trong huyết mạch, hoặc là đã không còn nữa, như vậy, tôi không có lý do gì để sợ Kính Luân Hồi này.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán, một suy đoán cực kỳ lớn mật, cũng cực kỳ có khả năng, mà tình huống trước mắt cũng không cho tôi được phép do dự, vì thế tôi nhanh chóng bay lên, dùng thân thể của mình lao thẳng về phía Kính luân Hồi, đồng thời thúc giục sức mạnh trong thân thể, mấy đạo huyết chú đã sắp được hoàn thành.
Phía dưới, một loạt tiếng kinh hô vang lên. Nam Cung Phi Yến thấy tôi bay lên cũng định lao đến ngăn cản, nhưng trong mắt tôi lúc này, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Phúc Duyên Trai Chủ thấy vậy thì hừ một tiếng, một đạo cầu vồng chói lọi phát ra từ trong tay hắn, chém về phía tôi.
Nhưng cái này cũng không quan trọng, binh lính của kẻ địch cũng đã bị bên tôi hủy diệt bảy tám phần, chúng tôi không thể thua trận vào thời khắc cuối cùng này được!
Thần quân Giải Trĩ ở phía sau thét dài một tiếng, vọt tới, vừa vặn chắn trước người tôi, thay tôi ngăn lại một công kích kia. Tiếng ầm ầm chấn động cả không trung vang lên, sắc trắng tán loạn khắp trời. Thần quân Giải Trĩ khó khăn lắm mới chống lại được một công kích này, nhưng thân thể lại bị văng ra xa mấy chục mét, lúc dừng lại được thì cũng đã lung lay sắp ngã xuống.
Trong chớp mắt này, tôi cũng đã vọt tới gần. Tôi bất chấp thương thế của thần quân Giải Trĩ, cũng mặc kệ công kích của Phúc Duyên Trai Chủ, đẩy đôi tay về phía trước, mấy đạo huyết quang lao ra, vừa lúc ngăn lại ánh sáng trắng đang tỏa ra ở trước Kính Luân Hồi.
Nhưng bạch quang của Kính Luân Hồi lợi hại hơn rất nhiều, mấy đạo huyết quang này của tôi hoàn toàn không thể ngăn nó lại được, trước không gian ngập một màu trắng sáng chỉ trung chuyển được một lát đã gần như biến mất hoàn toàn. Lòng tôi trầm xuống, cắn chặt răng, không do dự lao về phía bạch quang, hét lớn một tiếng, mấy đạo huyết quang lại một lần nữa lao ra, tôi đồng thời dùng thân thể chắn lấy huyết quang, sau đó dùng toàn lực vận động sức mạnh trong người, từng đợt từng đợt huyết quang trào ra từ thân thể của tôi, mãi một lúc như vậy mới miễn cưỡng chặn được bạch quang của Kính Luân Hồi.
Cảm giác này thật giống như đang ở bên trong sóng to gió lớn, bạch quang không ngừng lưu chuyển ở hai bên người, mà tôi lại giống như một viên đá trong biển bão, ra sức chống lại dòng nước lũ vốn không thể ngăn cản, huyết quang không ngừng trào ra từ trong thân thể, tất cả những huyết chú tôi dùng đều là ba chữ phá, diệt, cấm.
Tôi cảm thấy với tình huống trước mắt, dường như chỉ có ba chữ này mới có thể ngăn cản Kính Luân Hồi.
Cũng may suy đoán của tôi có vẻ là chính xác, bản thân tôi ở trong bạch quang, ngoại trừ việc tốc độ máu chảy trong người bắt đầu nhanh dần lên thì cũng không có cảm giác nào khác. Tôi yên lòng, toàn lực thúc giục huyết chú, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như đang sôi lên, ùng ục ùng ục như sắp trào ra ngoài.
Phúc Duyên Trai Chủ có vẻ như cũng không nghĩ tới tôi vậy mà lại có thể chống đỡ được trước công kích của Kính Luân Hồi, hơi kinh ngạc, sau đó lạnh lùng nói:
- Xem ra ta thực sự đã xem nhẹ ngươi rồi, có điều uy lực của Kính Luân Hồi cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng, đã vậy thì để ta giúp ngươi chết nhanh hơn đi.
Một đạo bạch quang bỗng phát ra từ trong tay hắn bắn thẳng về phía Kính Luân Hồi, Kính Luân Hồi đột nhiên sáng chói lên. Nếu nói tình cảnh vừa rồi của tôi giống như ở trong sóng to gió lớn, thì bây giờ đã trở thành đứng ngay dưới thác nước cao cả ngàn mét!
Dưới tác động của sức mạnh vô biên này, tôi lập tức bị đẩy lùi mười mấy bước, hồng quang tản ra quanh người cũng nhạt dần đi. Tôi cắn chặt khớp hàm, toàn lực khiến dòng máu chảy trong người trở lại tốc độ vừa rồi, thậm chí còn nhanh hơn, vô số huyết chú hồng quang lao ra từ cơ thể tôi, lúc này, tôi lại mất khống chế, cũng không phân biệt nổi hồng quang gì gì đó, đầu óc trở nên choáng váng quay cuồng, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt trở nên mơ mơ hồ hồ, cả người hoàn toàn bị bao trùm trong sắc trắng hồng lẫn lộn.
Giằng co, cục diện lại một lần nữa lâm vào thế giằng co. Tôi đã không còn nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, trong tai chợt bị những tiếng gào thét rót đầy. Giờ phút này, thời gian bỗng như ngừng lại, xung quanh một mảnh yên tĩnh, tôi bỗng sinh ra một loại cảm giác mộng ảo, trong không gian hồng đỏ trước mặt, tôi dường như nhìn thấy ảo giác...
Thời gian chảy ngược, những năm tháng tôi đã đi qua trong đời, từng cảnh từng cảnh tái hiện lại ở trước mắt, bạn bè của tôi, tuổi học trò cắp sách đến trường, non xanh nước biếc, sơn thôn nhỏ, thời thơ ấu của tôi...
Những hình ảnh này giống như một đoạn phim chiếu lại ở trong mắt tôi, ở trong đầu tôi. Bỗng nhiên, một cảnh tượng xa lạ hiện lên, thời gian vẫn cứ chậm rãi chảy ngược, tôi dường như nhìn thấy vô số cảnh tượng mà tổ tiên Hàn gia đã từng trải qua, giống như cảnh chém giết thảm thương của hai giới huyền linh chẳng hạn. Lúc này, máu trong người tôi vẫn đang sôi trào không ngừng, nhưng lòng tôi lại cực kỳ an tĩnh, giống như rốt cuộc cũng tìm được nơi mình thuộc về, tìm được thế giới mình thuộc về...
- Mau lên, đừng có suy nghĩ về mấy thứ ngươi nhìn thấy, đó là tác dụng thực sự của Kính Luân Hồi, hắn đang muốn xóa sổ ngươi khỏi thế giới này đấy!
Đột nhiên, một âm thanh như tiếng chuông lớn vang lên trên đỉnh đầu tôi, khiến tôi lập tức bừng tỉnh, phát hiện bản thân vẫn còn đang ở bên trong hồng quang, áp lực đè lên người càng lúc càng lớn, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tư Đồ tiên sinh đang đứng đó, khẩn trương nhìn tôi.
Tiếng nói vừa rồi đương nhiên là của Tư Đồ tiên sinh. Tôi rùng mình một cái, vội vàng tiếp tục thúc giục sức mạnh trong cơ thể, nhưng lại cảm thấy có chút trống rỗng, tôi giật mình, sức mạnh của tôi, sức mạnh của tôi đâu hết rồi?
- Kính Luân Hồi kia có thể đưa tất cả mọi vật chất về trạng thái nguyên sơ của nó, bây giờ ngươi cần phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không lúc uy lực thực sự của Kính Luân Hồi phát tác, thì toàn bộ vật chất trong cơ thể ngươi sẽ biến mất, chính ngươi cũng sẽ hoàn toàn bị hủy diệt.
Tư Đồ tiên sinh trầm giọng nói, lúc này tôi mới thật sự chấn động, hóa ra Phúc Duyên Trai Chủ vẫn luôn giấu diếm một chân tướng như vậy. Đưa toàn bộ sức mạnh trở về cội nguồn, vậy chẳng phải là huyết mạch của tổ tiên Hàn gia trong cơ thể tôi sẽ chậm rãi biến mất, trở lại quá khứ, còn tôi sẽ trực tiếp bị xóa sổ hay sao? !
Tôi vội vàng muốn nhảy ra bên ngoài, nhưng lại bị bạch quang kia khóa chặt lại, không thể nhúc nhích nổi. Tôi lập tức nóng nảy, ầm ĩ hô to nhưng không hề có tác dụng gì, sức mạnh trong cơ thể tôi lúc này cũng nhanh chóng xói mòn, hồng quang quanh thân cũng nhạt dần đi, sắp sửa biến mất.
Tôi không nhịn được lớn tiếng kêu to, dùng toàn lực tránh thoát nhưng căn bản không thoát nổi. Sức mạnh của Kính Luân Hồi càng ngày càng lớn, tôi giống như một cái lá cây mỏng manh lay động giữa bạch quang, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay!
Ngay trong thời khắc nguy cấp này, Tư Đồ tiên sinh bỗng ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt chợt sáng lên, hô to:
- Đừng vội đừng vội, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta rồi, ngươi xem kìa, có ai đang tới bên kia kia?
Tôi nào còn thời gian rảnh rỗi mà đi nhìn người khác, nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến tôi kinh hỉ tột độ.
- Thiên ca, đứng vững, ta tới đây...
Chính là Dương Thần tôi chờ đợi đã lâu a!
Tên chết tiệt này tận bây giờ mới đến, tôi lập tức quay đầu nhìn. Phía xa trên bầu trời xuất hiện một chấm đen, nó nhanh chóng lớn dần, một lát sau đã hóa thành một con chim gỗ rất lớn, mà Dương Thần thì đang ngồi ngay ngắn trên chim gỗ, nhìn hắn ngồi trên chim gỗ vẫy tay với tôi mà cứ như thấy thần tiên từ trên trời xuống.
- Ngươi cẩn thận, đừng đụng vào bạch quang, trảm tiên phi đao, trảm tiên phi đao…
Tôi dùng sức la lớn, nhưng một chút phân tâm này của tôi khiến hồng quang lập tức yếu hẳn đi, sức mạnh của Kính Luân Hồi nhanh chóng vọt tới, đập vào ngực tôi. Thân thể lúc này cảm giác như bị một chiếc xe tải lớn đâm vào, một ngụm máu tươi phun ra, tôi cảm thấy mình như chiếc diều bị đứt dây, bay đi.
Trong hoảng hốt, tôi cố gắng mở to mắt, liền thấy hỏa long đang tàn sát bừa bãi, Cửu Vĩ Thiên Hồ thì đang ra sức tránh thoát, phía xa xa chân trời lại có một bóng người trắng xóa đang bay về phía tôi.
Trong lúc hoảng hốt, tôi nghe thấy một tiếng gầm giận dữ rung trời, một con rồng lao về phía hỏa long Bát Hoang...
Trong hoảng hốt, tôi cố gắng mở to mắt, thấy Dương Thần lái chim gỗ bay vòng qua bạch quang, xoay người nhảy lên, hình như mở ra cái gì đó, sau đó một luồng ánh sáng trắng thông thiên triệt địa bật ra từ người Dương Thần...
- Thỉnh bảo bối xoay người!
Đây là âm thanh cuối cùng tôi nghe được trước khi hôn mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận