Cấm Kỵ Sư

Chương 478: Vạn pháp hữu độ

“Độ” !
Tôi chưa từng viết ra chữ này cũng chưa gặp chữ này bao giờ vậy mà trong tâm tôi lại biết rất rằng đây là chữ “độ” !
“Độ”, theo giải thích của Phật giáo thì nó đồng nghĩa với Độ của sự vận chuyển, chẳng hạn như con thuyền chở người vượt biển, từ giã thế tục, thoát ly sự sống và cái chết.
Vũ trụ vạn vật, đều có “độ”.
Đạo pháp tự nhiên, đều có “độ”.
“Độ” là biểu hiện hình thái của nguyên tắc cân bằng vạn vật.
Nói cách khác, mọi sự vạn vật đều bị giới hạn bởi “độ”
“Độ” là cứu độ, là sự cứu rỗi và cũng là tiêu chuẩn và nguyên tắc của mọi hành vi vạn vật.
Đây là chữ cuối cùng trong Cấm pháp cấp hai!
Thời điểm này, trong lòng tôi có sự sáng tỏ rõ ràng, rất nhiều điều trước đây chưa hiểu tận, bây giờ tất cả lại nằm lòng một cách tự nhiên.
Nó giống như một sự giác ngộ.
Lúc này, cái nóng bức trên người gần như đã biến mất, hoặc không cảm nhận được nữa. Chữ “độ” này dần dần mở to trước mắt tôi, đám lửa, hơi nóng, rồng lửa hoang dã phảng phất phía trước. Tất cả đều trở thành hạt cát nhỏ nhặt.
Nhìn chữ “độ” đang to dần lên thì rồng lửa lại càng bé lại.tôi đột nhiên hiểu ra rằng cái gọi là Hỏa Long hoang dã thực chất chỉ là một linh hồn mà thôi.
Đúng vậy, hóa ra là như thế này. Đây là một linh hồn rồng lửa đã bị hủy hoại thân xác, một linh hồn rồng lửa đã bị giam cầm. Nó ngụ trong hang động ở Thiên Hỏa cốc, bị Thiên Đạo trấn áp, hồn phách khó diệt. Vào phút giây này, tôi dường như cảm nhận được nỗi căm phẫn không cam lòng từ con rồng lửa, và một ý thức đấu tranh mãnh liệt của nó.
Nó muốn chống lại Thiên Đạo, nó muốn thoát khỏi sự giam cầm, nó muốn phun ra ngọn lửa báo thù tàn nhẫn xuống thế giới này và phá hủy mọi thứ.
Nhưng mà, phía trước chữ “độ” đang dần khuếch đại, nó như đã thu lại khí lực, thân hình dừng lại, tuy rằng vẫn gào rú điên cuồng như thế nhưng có thể cảm giác được nó hình như đang do dự hoặc là đang suy nghĩ điều gì đó.
Niềm tin trong tôi đã tăng lên rất nhiều, rồng hoang hung bạo cùng cực lại do dự trước Cấm pháp Huyết chú này, thậm chí dường như có dấu hiệu cho sự thoái lui.
Vừa trong cái nóng hừng hực và lửa cháy mạnh, sức mạnh đã mất một lần nữa phát sinh trong cơ thể tôi và tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng có một tinh linh đang rộn ràng sống động trong người tôi, chạy khắp tứ chi và xương cốt của tôi. Chẳng bao lâu, trong tôi liền tràn đầy sức mạnh kỳ lạ chưa từng có.
Tôi hít một hơi thật sâu, tay cuộn nắm đấm, vào thế, sau đó không một chút do dự mà vung tay, chữ “độ” đỏ như máu kia bay về phía Hỏa Long.
Chữ “độ” có nghĩa là vạn chúng sinh đều được độ.
Một chữ mang đầy ý nghĩa cao siêu của trời đất, liệu rồng lửa có thể được cứu thoát khỏi biển khổ và linh hồn được siêu thoát?
Nếu đúng như vậy, liệu hang rồng lửa này có quay về vẻ yên ắng, tăm tối cùng lạnh lẽo vốn có của nó?
Linh hồn rồng lửa được cứu độ rồi sẽ đi về đâu?
Trong đầu tôi chợt lóe lên vài ý nghĩ, mặc dù không gian trong hàng rồng rất lớn, nhưng lúc này lại bị con chữ càng lúc càng lớn kia cùng với thân hình của hỏa long chiếm trọn.
Nó không có nơi nào để trốn thoát!
Tuy nhiên, ngay khi chữ” độ” sắp đến gần cơ thể của con rồng lửa, con rồng lửa đột nhiên ngẩng đầu lên và bật ra tiếng gầm thét dài rung trời động đất, cả hang động chấn động dữ dội trong phút chốc giống như ngày tận thế. Những tảng đá trên vách núi đang lở ra hết lớp này đến lớp khác tựa như sắp sụp đến nơi rồi!
Theo sau đó là những ngọn lửa xung quanh lại bốc lên, nhưng Huyết chú đã không thể ngăn cản.chỉ là ngay sau đó, những ngọn lửa đột nhiên co lại, tạo thành một vòng tròn lửa cực lớn sau lưng hỏa long, sau đó hỏa long mãnh liền rụt về sau ẩn nấp!
Tôi nhất thời ngạc nhiên, con rồng lửa hung ác điên cuồng này... muốn như vậy ư?
Miệng tôi há to theo phản xạ còn chưa khép lại thì Huyết chú đã bay qua đó. Ngọn lửa trộn lẫn với sắc máu, phơi bày ra một thứ màu sắc cực kỳ lạ lùng trong hang động, những ngọn lửa bất tận tiếp tục tụ lại trong vòng tròn lửa, cơ thể của rồng lửa đang lùi về sau, chẳng bao lâu chỉ còn lại cái đầu lộ ra.
Cùng lúc ấy, ngọn lửa bùng lên và dựng thành một lá chắn trước đầu rồng lửa. Nó giống hệt như cách Huyết chú đã bảo vệ tôi.
Tôi không khỏi ngạc nhiên khi Huyết chú chữ “độ” này đã khiến con rồng lửa uy nghiêm phải co rúm. Dù trận chiến này có thua cũng đủ tôi để lấy làm niềm kiêu hãnh.
Thật đáng tiếc, bây giờ không có một bóng người xem nào...
Huyết chú lại không có tí nào bị ảnh hưởng, ngay sau đó, nó lặng lẽ tiến vào trong đám lửa, giống như một hòn đá chìm trong nước bể, chỉ có gợn sóng xao động mà không gây tiếng động.
Tôi căng mắt nhìn diễn cảnh trước mặt, lúc này tiếng gầm của rồng lửa đã dần biến mất, chấn động xung quanh của hang động cũng chậm rãi ngừng lại, Huyết chú nhập vào trong ngọn lửa đầy khắp trong như bị nuốt chửng vậy.
Nhưng chỉ một lúc sau, ngọn lửa đột ngột rung chuyển mạnh, trong vòng lửa cực đại bắt đầu giãn ra và co rút liên tục. Hình như nó đã bị một năng lượng nào đó tác động, Huyết chú đột nhiên xuất hiện trở lại, ngọn lửa bùng nổ tan tác. Tiếng rống của rồng lửa vang trở lại như thể nó đã bắt đầu đấu tranh và phản kháng không cam chịu.
Hang động rung trở lại, mức độ lần này còn dữ dội hơn lần trước, đến nỗi tảng đá dưới chân tôi cũng rung cả lên, nhẩm bụng thấy chuyện không ổn, nếu lát nữa hang này sập xuống thì Cấm pháp Huyết chú có thế nào cũng chẳng cứu được tôi, thế nào cũng bị đè chết.
Tôi nhanh chóng nhìn lại, Dao Nhi vẫn đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh. Trên những vách núi xung quanh không ngừng bong tróc những mảnh đá và một số đã bắt đầu rơi xuống cạnh chúng tôi. Trong ngọn lửa phía trước, Huyết chú và rồng lửa dường như vẫn đang giằng co với nhau.
Nhưng tôi không thể nhìn thấy gì nữa, sắc máu và lửa tràn ngập hoàn toàn trộn lẫn vào nhau, bắn tung tóe khắp nơi, kèm theo tiếng gầm của rồng lửa, hang động run rẩy. Cảnh tượng này nhất định chính là đến ngày tàn.
Tôi sốt ruột nhìn đằng trước đang chờ đợi kết cục cuối cùng, nếu Huyết chú chiếm lợi thế, rồng lửa bị khống chế thì hang động mới thôi rung chấn, lửa mới thôi tắt và mọi thứ sẽ có lại sự bình lặng vốn có. Còn nếu rồng lửa có ưu thế thì... sự yên bình đó sẽ là tôi.
Một phút trôi qua, ba phút trôi qua rồi mười phút...
Thời gian trôi qua từng phút trong tiếng ầm ầm không ngừng nghỉ, tôi đã ôm lấy Dao Nhi và chật vật tránh né khỏi mấy đợt “công kích” bất ngờ của những tảng đá rơi từ nóc hang. Nếu không cẩn thận thì tôi sẽ đi trước một bước
Xung quanh sụp đổ ngày lúc nghiêm trọng, những tảng đá lớn bắt đầu rơi xuống, nhưng trong rất nhiều viên đá rơi xuống cũng có lửa cháy, cảnh tượng này chẳng khác gì một cảnh địa ngục kinh khủng thật sự hiện ra trước mặt tôi.
Huyết chú và rồng lửa vẫn giằng co, tiếng gầm giận dữ của rồng lửa liên miên không dứt, nhưng đám cháy lại đang bao phủ bởi sắc máu từng chút một, dường như, có dấu hiệu của chiến thắng sắp cận kề.
Nhưng tôi không biết có kịp đợi đến lúc ấy không thì sau lưng vang lên một tiếng nổ lớn, một tảng đá cỡ một chiếc xe tải rơi cái ầm khiến vô số đá vụn văng tung tóe, tôi định nằm sấp xuống đất để tránh, đúng lúc này bên trên chợt có một tia sáng phía trên xuyên qua.
Đây là tia nắng đã lâu rồi không gặp!
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng ngước đầu lên thì thấy từ trên cao đã có hai bóng người đang bay đến, một người mặc áo trắng phấp phới, một người mặc áo đen lẫm liệt. Dưới ánh dương rọi chiếu, sự tương phản giữa hai người vô cùng rõ nét, cả hai đều bay xuống cực nhanh.
Dần đến gần, khuôn mặt của hai người càng rõ ràng, chính là Thần quân Giải Trĩ và Hoàng Cửu Khanh.
Tôi bật dậy ngay lập tức, dùng sức vẫy tay về phía ấy, tâm trạng lúc này không nói nên lời, kích động cứ như bị bỏ rơi trên đảo hoang không người bỗng gặp được cứu viện, còn có niềm phấn khởi nữa...
Hai hào quang hạ xuống cùng lúc, Thần quân Giải Trĩ bước tới kéo tay tôi, ngạc nhiên nói:
- Không ngờ là cậu vẫn còn sống...
Tôi cứng họng:
- Không lẽ ông cho rằng tôi chết rồi ư? Ông không tin tôi thế hả?
Hoàng Cửu Khanh bên cạnh đỡ Dao Nhi, kiểm tra rồi nói:
- Nơi này không nên ở lâu. Chúng ta hãy lập tức rời đi ngay. Con rồng lửa có thể phá tan nơi này và lao ra khỏi hang bất cứ lúc nào.
Tôi quay đầu nhìn một cái, Huyết chú vẫn đang ở thế thượng phong nhưng nơi này thực sự rất nguy hiểm. Dù thế nào đi nữa, tôi không muốn ở đây chết mất xác với con rồng lửa này đâu, vẫn là nên đi ra ngoài trước rồi tính.
Tôi gật đầu đồng ý, thế là Thần quân Giải Trĩ dẫn tôi đi, Hoàng Cửu Khanh bế Dao Nhi, lập tức bay lên hướng về ánh dương quang bay ra ngoài.
Trong lúc ấy, cảm giác còn sống sót ở phút cuối cùng, lòng tôi bùi ngùi nhưng lại có chút khác thường, tôi vô thức nhìn xuống thì đúng lúc này, hang động hỏa long phía bên dưới bất ngờ vang lên một tiếng gào lớn đến rung trời đất, tiếp sau đó, ngọn lửa điên cuồng vụt cháy lên cao, trong chớp mắt đã lấp đầy hang động...
Và một vùng đỏ như máu đó đã mất hút.
Trái tim tôi chùng xuống, không ổn rồi, con rồng lửa sắp điên rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận