Cấm Kỵ Sư

Chương 170: Ba thần chú

Đúng rồi, đây là một lần liều chết cuối cùng, ban đầu tôi cho rằng tối hôm nay sẽ có một cuộc đấu pháp thuật, nhưng tôi không ngờ Y Thắng lại trực tiếp buông tha những pháp thuật này mà là dùng tới công kích mạnh nhất của anh ta. Từ khi mới bắt đầu, cách thức này đã xác định sẽ là một cuộc chém giết vô cùng tàn khốc!
Trên không trung trong sân, ánh sáng hồng và ánh sáng trắng vẫn đang giằng co, Nguyệt Hoa Thủy Kính giống như mặt trăng sáng vẫn đang bắn ra những tia sáng lất phất lại hơi run rẩy.
Tôi cắn răng. Nếu đã lựa chọn, như vậy thì chỉ có thể tiếp tục chiến đấu!
Quan trọng nhất bây giờ chính là xem ai có thể kiên trì đến giờ phút cuối cùng, dù sao cũng phải có một người ngã xuống.
Tôi lại giơ ngón tay làm ra một huyết chú chữ Cấm, trong đầu lại thấy choáng váng, nhưng điều này đã không quan trọng nữa. Tôi biết, Y Thắng cũng đang liều mạng.
Ánh sáng hồng nhận được lực lượng bổ sung lại bạo phát, chậm rãi tiến về phía trước. Mà trong phút chốc, Y Thắng ở phía xa cũng đánh ra một tia sáng trắng, không ngờ vẫn đối đầu với tôi mà không hề nhượng bộ.
Tôi không khỏi cười gượng. Tên đáng chết này, lẽ nào tôi ôm con của hắn nhảy giếng hay sao mà cứ nhất quyết phải chơi lớn như vậy?
Nhưng vào giờ phút này, tôi cũng đâm lao phải theo lao. Sau khi điều tức một lát, lực tinh thần thoáng khôi phục lại một chút, vì vậy tôi lại cắn răng giơ ngón tay lên làm ra huyết chú chữ Cấm!
Tim tôi đập loạn, trong người dường như đã cạn kiệt sức lực, nhưng tôi không chú ý tới. Nếu như lúc này tôi ngã xuống, Nguyệt Hoa Thủy Kính của Y Thắng sẽ chiếm lợi thế, vậy tôi nhất định là thất bại thảm hại. Chỉ dựa vào Dương Thần thì bất kể thế nào cũng đánh không nổi Y Thắng, cho dù cộng thêm ông cụ Dương đã liệt hai chân thì sợ rằng cũng khó có thể chống lại được.
Cho nên, tôi nhất định phải liều mạng tới cùng!
Tôi cố gắng mở mắt ra, không để cho mình choáng váng mà ngất đi, ánh sáng hồng trước mắt lại mở rộng, tăng vọt. Nhưng Y Thắng cũng có suy nghĩ giống như tôi. Vì vậy, ánh sáng trắng trong trời đêm lại mạnh hơn.
Y Thắng, bà nội anh...
Tôi thầm mắng một câu và cố khôi phục một chút. Chỉ thấy ánh trăng kia lại có dấu hiệu áp đảo. Tôi bất lực, chỉ đành phải cắn răng và lại viết ra huyết chú chữ Cấm!
Cứ như vậy, ánh sáng đỏ và ánh trăng vẫn không ngừng kìm chế nhau ở trên không trung. Cứ một lát là tôi lại phải viết ra một huyết chú chữ Cấm để bổ sung năng lượng, chống lại áp lực đến từ Nguyệt Hoa Thủy Kính giữa không trung. Mà Y Thắng cũng giống như vậy, mỗi khi tôi viết ra huyết chú chữ Cấm, anh ta cũng phải đánh ra một tia sáng trắng để chống đỡ với tôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi đã không có sức để đứng lên, chỉ dành ngồi xếp bằng dưới đất, điều tức một lát lại đánh ra một huyết chú chữ Cấm. Hiệu quả như vậy ngược lại cũng không tệ. Cũng may là lực lượng của Y Thắng khó có thể liên tục giống tôi, bằng không nếu để anh ta giống như lúc mới bắt đầu, liên tiếp không ngừng phát động Nguyệt Hoa Thủy Kính thì chỉ sợ bây giờ tôi đã bị thua rồi.
Điều này cũng cho tôi thời gian để khôi phục, nhưng tôi biết đó cũng là thời gian để anh ta khôi phục. Trong lòng tôi thầm nghĩ, chỉ mong người này đừng đột nhiên xuất hiện người nào cứu giúp, cứ giằng co như vậy thì không chừng chịu đựng đến sáng là anh ta sẽ phải tự động nhận thua, cho dù người này cuồng vọng tự cao tự đại, không nói đạo lý, nhưng vẫn tương đối giữ chữ tín chứ?
Nhưng dự cảm không lành của tôi hình như đã trở thành sự thật, vào lúc chúng tôi đang kiềm chế lẫn nhau được hơn một giờ thì phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng hắt xì.
Tôi hơi mất tập trung, thầm nghĩ không ổn. Chẳng lẽ là đồng bọn của Y Thắng muốn đánh lén ở phía sau?
Đáng thương là bây giờ tôi thậm chí còn chẳng có sức để đứng dậy quay đầu lại nhìn nữa. Mỗi khi viết ra một huyết chú chữ Cấm đều sẽ tiêu hao sức lực rất lớn, căn bản đã không có sức vung tay đánh ra, mỗi lần đều là huyết chú chữ Cấm cảm ứng được giữa không trung có lực lượng tương tự nên tự động phóng lên trên không trung, tới đối đầu với ánh trăng kia.
Tôi đang sốt ruột thì nghe phía sau lại truyền tới một giọng nói:
- Tiểu Thiên, cậu đừng sợ, tôi tới giúp cậu!
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là Dương Thần. Tôi không khỏi cười gượng. Đúng là mình đánh tới mức mơ hồ rồi, sao lại quên cậu ta chứ? Nhưng cậu ta có thể hỗ trợ cái gì chứ? Bây giờ cậu ta gần như có thể quên mất cách tấn công pháp thuật, cho dù trong bụng đầy giải pháp nhưng Nguyệt Hoa Thủy Kính này của Y Thắng rõ ràng là pháp bảo tự mình tu luyện, hoàn toàn không có liên quan gì với thiên thư Lỗ Ban, lẽ nào cậu ấy còn có thể giải được sao?
Vừa nghĩ đến đây, tôi đã thấy Dương Thần đi đến trước mặt. Chỉ thấy trong tay của cậu ấy kéo một cái rương gỗ có vẻ rất nặng nề. Tôi nhìn qua và nhận ra được nó chính là cái rương gỗ mà ông cụ Dương mang tới khi gác đêm cùng chúng tôi trong căn nhà mới xây.
Theo lý thuyết, trong đó phải là một túi bách bảo, chắc hơn nửa công cụ của ông cụ Dương đều ở bên trong đó. Nhưng bây giờ Dương Thần lại kéo nó ra đây làm gì?
Trong lòng suy nghĩ nhưng tay tôi vẫn không dừng lại, vẫn viết một huyết chú chữ Cấm. Chỉ có điều lần này bởi phân tâm nên huyết chú chữ Cấm viết ra rõ ràng mờ hơn rất nhiều, hơn nữa tâm thần dao động, chỉ cảm thấy một lực lượng không rõ từ cả người thoáng cái vọt lên trong đầu, đầu óc lập tức choáng váng, đầu như muốn nứt ra. Trước mắt tôi tối sầm, lại suýt nữa ngã xuống đất.
Trong lúc mơ hồ, Dương Thần đã qua đỡ tôi dậy, đặt ngón tay ở trên trán của tôi và vẽ một lúc, đồng thời trong miệng thì thầm rất nhiều chú ngữ gì đó, cuối cùng hai tay vỗ một cái vào huyệt thái dương của tôi, quát "Lập tức tuân lệnh". Tôi chỉ cảm thấy đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo, mở mắt nhìn thấy Dương Thần đang mỉm cười nhìn tôi, nói:
- Cậu thi triển pháp thuật quá sức. Vừa rồi tôi thi triển Tịnh Thân Chú, Tịnh Tâm Chú, Kim Quang Thần Chú cho cậu. Ba thần chú này cũng đủ làm cho linh đài của cậu tỉnh táo, hồn phách yên ổn, không bị bên ngoài quấy nhiễu. Anh bạn, cố gắng lên!
Tôi không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi ở tại chỗ, chỉnh đốn lại tâm tần gần như suy sụp, quả nhiên rất hữu hiệu, vừa rồi tôi rõ ràng đã cảm thấy sức lực trong cơ thể trở nên tán loạn, tâm thần cũng không ổn định, đây rõ ràng là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma.
Mà Dương Thần vừa thi triển ra ba thần chú này, trong lòng tôi lập tức lại bình tĩnh lại, thoáng vận dụng tâm thần, một lần nữa gom lại những lực tinh thần đang chạy loạn trong cơ thể và nhanh chóng nhét vào thức hải, để chúng thành thật không lộn xộn nữa. Mà cảm giác mơ mơ màng màng trong đầu cũng đã biến mất, thật sự là linh đài tỉnh táo, hồn phách yên ổn.
Tôi mở mắt ra, trong lòng thấy thoải mái rất nhiều. Cho dù trên người vẫn cảm thấy không có sức, không đứng nổi, nhưng vào giờ phút này, chỉ cần có đầy đủ lực tinh thần là được.
Tôi mỉm cười nói cảm ơn với Dương Thần, sau đó hít sâu một hơi, lặng lẽ vận dụng tinh thần lực và lại phát động Huyết Ngọc Ban Chỉ, phất tay, một huyết chú chữ Cấm đã hoàn thành, chỉ thấy năng lượng huyết chú này tràn đầy, vô cùng hùng hậu với màu đỏ yêu dị, ở trong trời đêm thoạt nhìn chói mắt như vậy, làm người ta vô thức mà động lòng mê mẫn, so với lúc trước quả thật không thể so sánh được.
Trong lòng tôi thầm mừng rỡ, huyết chú chữ Cấm này cảm ứng được tiếng gọi đến từ giữa không trung nên vù một chút đã bay lên trên không trung, lập tức hóa thành một ánh sáng đỏ chói mắt. Ban đầu ánh sáng chữ cấm vốn đã dần dần ảm đạm lập tức nhận được năng lượng bổ sung, thoáng chốc ánh sáng đỏ tăng mạnh như nhuộm khắp bầu trời, lại giống như phía dưới có đôi bàn tay vô hình nâng lên, chậm rãi dâng lên trên không trung!
Điều này quả thật giống như tiêm một mũi thuốc kích thích, tôi lập tức phấn chấn. Nhưng vào lúc này, Y Thắng ở phía xa bỗng nhiên cũng hú lên kỳ quái, không ngờ liên tiếp đánh ra ba ánh sáng trắng, Nguyệt Hoa Thủy Kính giữa không trung chấn động kịch liệt, tản ra ánh sáng trắng nóng hừng hực ép xuống phía dưới.
Người này thật sự muốn liều mạng rồi. Nhưng bây giờ tôi đã không sợ hắn nữa. Mặc dù bây giờ Dương Thần không biết pháp thuật tấn công nhưng giống như một mục sư bác sĩ tốt nhất, không chỉ bổ sung một ít năng lượng tôi đã tiêu hao, nó càng có lợi hơn cho việc tôi thi triển pháp thuật. Có “vú em” này làm hậu thuẫn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tôi chắc chắn sẽ thắng.
Mà Dương Thần cũng ngồi khoanh chân ở đối diện của tôi, mở cái rương ra và mỉm cười nói với tôi:
- Tiểu Thiên, nhìn tôi này. Tôi không có khả năng biết pháp thuật tấn công gì, nhưng cậu hãy kiên trì thêm một lúc nữa, tôi sẽ có thêm chút sở trường.
Nói xong, hắn lại tập trung tinh thần, hai tay làm ra một pháp quyết, môi mấp máy, trong miệng phát ra những chú ngữ dài rắc rối khó đọc. Tôi nhìn hắn. Người này lại giống như đang học thuộc bài, rung đùi lắc đầu không ngừng thầm thì hơn một phút vẫn chưa xong.
Tôi không khỏi bật cười, chú ngữ này cũng quá dài đi. Nếu như đánh với người khác thì chắc hẳn không đợi đọc xong đã bị người ta đánh chết rồi.
Tôi lại đánh ra một huyết chú chữ Cấm, nhưng lúc này Y Thắng cũng giống như được thần linh nhập hồn, lại ra tay liền ba ánh sáng trắng. Đương nhiên, ánh sáng trắng của anh ta đã không còn nóng hừng hực như lúc trước, rõ ràng yếu hơn rất nhiều nhưng số lượng lại tăng lên gấp ba lần, trong giây lát vẫn duy trì thế cân bằng với tôi.
Cứ như vậy, hai chúng tôi lại giằng co thêm nửa giờ, nhưng rốt cuộc vẫn là huyết chú chữ Cấm cao hơn một bậc. Cho dù bị Y Thắng liều mạng thi triển ra ánh sáng trắng ngăn cản nhưng đã chậm lại rất nhiều, không ngừng đi lên trên. Mà ánh trăng phía trên còn bị ánh sáng đỏ chậm rãi cắn nuốt, càng mờ đi.
Chỉ có điều tinh thần lực của tôi cũng dần dần suy nhược. Tôi thầm nghĩ không tốt, xem ra giới hạn thời gian thần chú của Dương Thần đã sắp hết.
Mà không ngờ Dương Thần vẫn còn đang niệm chú, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn thi triển ra pháp thuật cấm chú cấp kinh thế hãi tục gì...
Lúc tôi nghĩ tới đây, bỗng nhiên Dương Thần ngẩng đầu quát lớn:
- Lập tức tuân lệnh!
Tôi suýt chút nữa bật cười. Đọc hơn nửa giờ, tôi lại chỉ nghe rõ được câu này.
Nhưng vẻ mặt Dương Thần rất nghiêm túc, sau khi quát một tiếng này lại giơ tay ra và vỗ mạnh một cái lên mặt rương gỗ!
- Mời bảo bối hiện thân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận