Cấm Kỵ Sư

Chương 304: Bí mật của Xà tộc.

Hai người này vừa đến, chẳng khác nào hai quân chủ lực, tuy là trong lúc nhất thời không thể làm rõ được mọi chuyện, nhưng mà không cần phải nghi ngờ, Xà tộc chính là đối tượng mà bọn họ cần giúp đỡ.
Thực lực của Nam Cung Phi Yến cũng đủ để coi là cao thủ, mà Thiệu Bồi Nhất cũng lập tức triệu hồi ra người bạn Hoàng Tiên kia, cũng chính là Hoàng Tam Ca và mấy tên đàn em luôn quanh quẩn ở xung quanh đợi lệnh, còn có bản thân Thiệu Bồi Nhất, càng bộc phát ra lực lượng tiên cốt phụ thể, cùng nhau gia nhập vào đội ngũ chiến đấu.
Tôi nghe mà vô cùng kinh ngạc, xem ra đêm qua trong lúc tôi đang liều mạng với dạ ma, bọn họ cũng đang liều mạng, còn có Thiệu Bồi Nhất nữa, tôi vẫn luôn cho rằng bản lĩnh của cậu ta chính là triệu hồi đại tiên này nọ, không ngờ là trên người của cậu ta còn có tiên cốt phụ thân, tuy rằng tôi cũng không rõ đó là cái gì, nhưng mà nghe qua cũng đã cảm thấy rất lợi hại rồi.
Trận đại chiến này, đánh khoảng chừng một đêm, sau đó lúc chủ lực của Xà tộc lao ra khỏi vòng vây đánh ngược vào trong hang rắn sắc trời cũng dần sáng, lúc này kẻ địch mới từ từ lùi bước, rời khỏi cuộc chiến.
Vì để đề phòng chuyện bất ngờ, lần này Xà tộc không có đuổi giết, vội vàng kiểm kê tình hình chiến đấu, vừa mới kiểm tra, trong hang rắn nhỏ chết cũng không nhiều lắm nhưng bị thương không ít, mà thi thể của kẻ địch cũng đã bị mang đi kịp lúc, vậy mà không để lại một chút dấu vết nào.
Sau đó mọi người canh gác đến trời sáng tỏ, lại không có kẻ địch nào xuất hiện nữa, lúc này mới đóng cửa hang lại, Xà tộc tự mình mở họp, mà Thiệu Bồi Nhất và Nam Cung Phi Yến tuy là giúp đỡ một đêm, nhưng cũng chỉ nhận được một lời cảm ơn đã bị mời đi ra ngoài, người ta nói:
- Ngại quá, chúng tôi muốn mở cuộc họp bí mật nội bộ, không chỉ người ngoài không được đi vào, ngay cả người của chúng tôi cũng không được phép ra ngoài, cho nên, xin hãy tự nhiên.
Cho nên, hai người Nam Cung Phi Yến đều bị ngăn ngoài cửa, ngay cả việc đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng chưa làm rõ đã mơ màng hồ đồ đánh một trận.
Nam Cung Phi Yến đương nhiên là ôm cục tức trong bụng, nhưng mà cũng không có cách nào, rốt cuộc đây cũng là chuyện của Xà tộc, cô là một người ngoài tham dự vào quá nhiều cũng không tốt, chỉ là không hiểu sao đánh nhau suốt một đêm mệt muốn chết, trong lòng cũng không thoải mái.
Cô đứng ở bên ngoài cửa hang một lúc lâu, đang định rời đi, vừa khéo vào lúc này Thường Khánh đi ra ngoài tìm cô, cô lập tức không hề khách sáo mà bắt cóc con trai nhà người ta đi về đây, còn Thiệu Bồi Nhất lại tỏ ý muốn đi dạo ở vùng xung quanh này một lát, dẫn theo người của cậu ta đi tìm kiếm manh mối gì đó, cho nên cậu ta cũng không có đi về cùng.
Mọi chuyện đại khái chính là như vậy, hai người tôi một câu cậu một câu tôi mới coi như là nghe hiểu mọi chuyện. Thật ra thì chúng tôi không sai biệt lắm cũng đã nghĩ đến, đám người kia hành động khua chiêng gióng trống như vậy, nhất định là bởi vì kính Luân Hồi, trừ bỏ thứ này ra chắc là cũng không có lí do gì khác.
Nam Cung Phi Yến hỏi Thường Khánh, cái gương ngày hôm qua sao rồi? Thường Khánh nói, cái gương kia không có chuyện gì cả, bởi vì nó vốn không phải ở trong động, từ sau khi Thiệu Bồi Nhất trả lại kính cổ, tộc trưởng Xà tộc bởi vì bảo đảm an toàn cho nó, từ đầu đến cuối đều giấu nó ở trên người, ai muốn cướp kính cổ đi, trừ khi giết sạch cả nhà Xà tộc thì mới có khả năng lấy được.
Xem ra kính Luân hồi trong một thời gian ngắn chắc là sẽ không có chuyện gì, nhưng mà tình hình trước mắt càng thêm nghiêm túc, vậy mà còn có người đánh lén vào đêm khuya, thậm chí còn dùng cách bao vây cả tộc diệt trừ, không thể không nói, thủ đoạn bọn họ sử dụng tiếp theo chỉ sợ là sẽ càng hung tàn hơn nữa.
Bây giờ chuyện có thể xác định được chính là, yếm thắng sư lấy Y Thắng làm chủ tuyệt đối đã gia nhập vào hàng ngũ Linh giới, nghe nói Kim Đao môn đã từng là môn phái của Huyền giới, nhưng hiện tại đã là chủ lực của Linh giới, còn có cái tên A Nam kia...
Tôi nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, lập tức vỗ đầu, trong những người này hình như không có một người nào là người của Linh giới hết, yếm thắng sư vẫn luôn là phía trung lập, Kim Đao môn đã từng là môn phái Huyền giới, còn tên A Nam kia càng là người ngoài ý muốn gia nhập vào Linh giới.
Nói cách khác, trong chuyện này hình như không có liên quan gì đến người trong Linh giới cả, không lẽ nói, những người này đều là bị đẩy ra đánh trận đầu làm chốt thí hết sao?
Người trong Linh giới thật sự, đã chạy đi đâu rồi?
Tôi nói ra điều nghi ngờ trong lòng cho Nam Cung Phi Yến nghe, chị ta vỗ tôi một cái nói,
- Nhóc con em đầu óc cũng nhanh nhạy thật đó nha, suy nghĩ cẩn thận lại thì đúng là có chuyện này thật, bây giờ người trong Huyền giới đúng là có vài tên, người trong Linh giới không có một tên không nói, ngay cả chút bóng dáng cũng chẳng thấy đâu.
Việc này giống như càng lúc càng khó phân biệt, Thường Khánh lật mắt cũng không tham dự vào cuộc thảo luận của chúng tôi, dù sao đối với cậu ta mà nói, cái gì mà Huyền giới Linh giới, đều không có liên quan gì đến Xà tộc cả, chỉ cần đừng có người nào chạy đến cướp báu vật trấn hang nhà cậu, không có người nào cướp chị Nam Cung của cậu, vậy mọi chuyện đều tốt.
Tôi bình tĩnh lại, sắp xếp mọi chuyện ngay ngắn lại lần nữa, cảm thấy trước nhất vẫn là nên biết rõ, cái kính Luân hồi mà bọn họ muốn cướp kia rốt cuộc là cái thứ gì, có tác dụng đặc biệt gì, còn có cái Chung Quỳ Cốt kia nữa, tuy là không biết ai đã cướp mất, nhưng mà cũng thần thần bí bí, đằng sau nó chắc chắc cũng che dấu không ít chuyện xưa.
Còn có, ngàn năm trước, thứ làm cho hai giới Huyền Linh liều mạng tranh cướp rốt cuộc là thứ gì, cái này cũng cần phải làm rõ, nếu không chúng tôi vẫn cứ rơi vào cục diện bị động, bởi vì chúng tôi trước sau cũng không biết được người ta rốt cuộc muốn làm cái gì.
Vì vậy, tôi liền ra hiệu cho Nam Cung Phi Yến hỏi thăm một chút về bảo vật trấn hang của Xà tộc, cái kính cổ kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, có tác dụng gì.
Nam Cung Phi Yến thông minh sắc sảo, tôi chỉ cần hơi nhắc nhở cô ta đã hiểu ra ngay, lập tức cười hỏi Thường Khánh, Thường Khánh nhìn bộ dáng giống như không muốn nói cho lắm, nhưng mà Nam Cung Phi Yến cười thật tươi với cậu ta một cái, chu miệng lên, cậu ta lập tức khai ra ngay...
Nhưng mà, Thường Khánh cũng không nói quá rõ, bởi vì ngay cả chính cậu ta cũng không phải biết quá rõ, cậu chỉ nói khoảng chừng một trăm năm trước, cha của cậu không biết từ chỗ nào tìm được một cái kính bạc đem trở về, tôn sùng là chí bảo, giấu ở chỗ sâu nhất trong hang, cũng tuyên bố sau này nó sẽ trở thành bảo vật trấn hang của bọn họ.
Nhưng mà không được mấy năm gia tộc đã gặp phải tai họa liên tục, còn thường xuyên có người đến cửa quấy rối, sau nữa thậm chí còn xảy ra một trận biến đổi thay trời đổi đất, thật sự có thể so với thiên kiếp, cho nên khi đó Xà tộc bất đắc dĩ chỉ đành phải dọn nhà trốn họa, để kính cổ đó ở lại chỗ cũ, sau đó chạy đông chạy tây, bốn biển là nhà, mãi đến vài chục năm sau mới quay trở về quê nhà.
Nhưng mà ngôi nhà ngày xưa của bọn họ đã bị hoàng thất nhà họ Thái chiếm mất, cho nên hai bên mới tranh đấu tranh giành địa bàn, mà trên thực tế thì nguyên nhân nhiều nhất vẫn chính là món bảo vật trấn hang lúc trước, bởi vì tộc trưởng Xà tộc có thể cảm ứng được món bảo bối đó, ông ta biết được rõ ràng món bảo bối này còn ở gần đây, cho nên mới quyết tâm liều chết đến cùng với hoàng thất nhà họ Thái.
Sau nữa, Thiệu Bồi Nhất xuất hiện, vì điều giải hai bên, không ngờ thật sự tìm lại được kính cổ đã mất tích, cũng trả về lại cho bọn họ, Xà tộc lúc này mới chịu ngừng tay lại, canh giữ bảo bối sống qua ngày.
Năng lực miêu tả và biểu đạt của Thường Khánh thật ra cũng rất bình thường, hoàn toàn không có chút sinh động nào, nhưng mà tôi lại nghe đến mê mệt, Nam Cung Phi Yến hỏi về chỗ thần kì của món bảo bối này, Thường Khánh cũng không dấu giếm, giống như mở máy hát, nói hết tất cả mọi thứ.
Cậu ta nói, cậu ta cũng không biết tác dụng của thứ này, nhưng mà nó có thể làm cho người ta rơi vào trong ảo giác thần kì, trong ảo giác này, ý thức và tư duy của người đều trong trạng thái tỉnh táo, có thể nhìn rõ rất nhiều người, rất nhiều chuyện, nhưng mà lại không thể tham dự vào, chỉ có thể đứng ở góc độ của một người xem. Hơn nữa cảnh tượng của những ảo cảnh này quá chân thật, một khi rơi vào trong đó, nếu như không có người đánh thức, chỉ sợ sẽ rơi vào trong loại ảo cảnh này thời gian dài, cuối cùng cũng không quay về được nữa.
Cậu ta nói đến đây, tôi kinh ngạc nói,
- Nếu chỉ có thể làm cho người ta rơi vào ảo giác thôi, vậy cái bảo bối này có tác dụng gì chứ?
Thường Khánh không thèm để ý đến tôi, chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, hừ lạnh, giống như là đang cười nhạo tôi không biết nhìn hàng, Nam Cung Phi Yến cũng cười hỏi cậu ta:
- Thường đệ đệ, vậy cái bảo bối này chỉ có thế làm cho người ta rơi vào trong ảo giác thôi sao?
Mặt Thường Khánh lập tức trở nên ngoan ngoãn, gật đầu nói, theo như những gì cậu ta biết thì đúng là như vậy, nhưng mà cha của cậu ta từng lén nói cho cậu ta biết, những cái ảo giác nhìn được đó, thật ra cũng không phải là ảo giác mà chính là những chuyện thật sự xảy ra, cho nên, cái bảo bối này rất quan trọng, nhất định phải bảo vệ cho tốt, cho dù có phải hy sinh mạng sống.
Nói đến đây, Thường Khánh nhắm mắt lại, cậu ta nói, tất cả những gì cậu biết cũng chỉ có nhiêu đây thôi, còn những chuyện cụ thể hơn nữa thì cậu cũng không biết được, trừ khi đi hỏi cha của cậu ta.
Thấy cậu ta không nói nữa, tôi thuận miệng hỏi một câu:
- Vậy cha của cậu là?
Cậu ta cũng không thèm nhìn tôi, giống như là rất khinh thường câu hỏi tôi đặt ra, Nam Cung Phi Yến lặng lẽ nói với tôi:
- Cha của cậu ta chính là tộc trưởng, thật ra nhà bọn họ có rất nhiều người, có vài chú bác, còn có một đại gia đình con cháu đời sau, cậu ta chính là hoàng tử nhỏ...
Ái chà, tôi ngạc nhiên nở nụ cười, nhìn không ra cậu ta còn là hoàng tử nhỏ của Xà tộc, chẳng trách lại tự do như vậy, muốn đi ra là đi ra, người ta đều đi ngủ đông, cậu ta lại rảnh rang không có chuyện gì giả bộ làm cành khô dụ chim chơi, người khác đều nghiêm lệnh không được đi ra ngoài, cậu ta còn có thể chạy ra ngoài hẹn hò với đại mỹ tử Hồ tộc, quả nhiên không phải là yêu quái bình thường mà.
Tôi còn rất cảm khái, sâu sắc ngộ ra một đạo lí: Mặc kệ là thời đại nào, mặc kệ là nhân loại hay phi nhân loại, vẫn phải so cha!
Đề tài thảo luận đến chỗ này, cơ bản cũng đã xong rồi, những gì Thường Khánh biết, có thể nói không thể nói chắc cũng đều nói ra, xem ra cái kính Luân Hồi kia đúng là có chỗ thần kì, nhưng mà mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào còn không thể hoàn toàn xác định được, nếu như muốn biết được tình hình thật sự, trừ phi đi tìm cha của Thường Khánh.
Nhưng mà bây giờ Xà tộc còn đang giới nghiêm, bản thân bọn họ lại là chủng tộc mẫn cảm đa nghi, lúc này nếu như chúng tôi đi hỏi, không những không hỏi được, sợ là còn phải bị đuổi ra ngoài luôn, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là yên tĩnh xem biến đi, chỉ cần kính Luân Hồi tạm thời không có chuyện gì, vậy cũng không cần quá sốt ruột, rốt cuộc những Xà tộc đó cũng không phải ăn chay, muốn cướp đồ từ trong tay của bọn họ, cũng chẳng khác nào liều mạng với bọn họ.
Tôi nghĩ, bây giờ vẫn là nên nghiên cứu chuyện đi An Huy... Thôn tìm Mặc Tiểu Bạch đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận