Cấm Kỵ Sư

Chương 283: Khách Sạn Hoàng Tuyền

Tôi cẩn thận đánh giá ông ta, chỉ thấy vị đại thúc trung niên này người mặc quần áo đen, dung mạo già nua, tóc rối tung, mặt không chút máu, trên mặt mặc dù không có nửa điểm biểu cảm, nhưng nhìn ánh mắt tôi, tựa hồ có chút khác thường.
Đại thúc trung niên cũng không để ý nhiều như vậy, cố gắng từ trên người lấy ra hai quả trái cây màu đỏ nhạt giống như đào vậy, lấy tay xoắn một quả, khẽ đặt nhẹ ở mép, hơi híp mắt, dùng sức hút một cái, trái cây đỏ nhạt kia tựa như một đám khói mù màu đỏ tan ra vậy, trong nháy mắt tràn vào trong miệng ông ấy, dần dần, trên mặt ông ta liền hiện ra vẻ mặt thoải mái.
- Người trẻ tuổi, cho cậu một quả, sau khi ăn vật này, cậu sẽ có tinh thần rất nhiều, chớ ủ rũ cúi đầu, không phải là chết sao, cõi đời này ai không chết? Chuyện này có gì to tát a...
Vừa nói, ông ấy vừa giơ tay vứt cho tôi một quả trái cây đỏ, tôi đang kinh ngạc há miệng ra, còn không kịp phản ứng, trái cây kia liền rơi vào mép tôi, trong lòng tôi cả kinh, trái cây kia liền vèo một cái hóa thành một luồng khí lạnh như băng chui vào trong miệng, nhất thời, một luồng khí vô cùng lạnh theo cổ họng rơi thẳng vào bụng, tôi chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoái, thoải mái hết sức, đầu óc vô cùng phấn chấn, đơn giản là khó mà hình dung cảm giác thoải mái này bằng lời.
- Đây là đồ chơi gì, làm sao tựa như uống tuyết bích...
Tôi lẩm bẩm.
- Tuyết bích? A a...
Ông ta nhìn tôi một cái, nói:
- Cái này gọi là thanh minh quả, là đồ tốt hiếm có, cậu có thể ăn được một quả, cũng coi là vận khí tốt... Đúng rồi, cậu chết như thế nào?
Ông ta tựa như lơ đãng thuận miệng hỏi, nhưng mà ông ta nhắc tới chữ chết này, trong lòng tôi run lên, nặng nề thở dài, lẩm bẩm nói:
- Tôi con mẹ nó cũng không biết tôi tại sao lại sao chết, tự sát? Có người giết? Bất ngờ? Ừ, hẳn là bất ngờ, thật sự là quá ngoài ý muốn...
Ông ta híp mắt gật đầu một cái, nói:
- Chuyện đó cũng không quan trọng, chỉ cần không phải tự sát là được, ừ, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, ở chỗ này ngoan ngoãn nghỉ ngơi bảy ngày, liền không cần phiền não nữa.
- Bảy ngày? Có ý gì, chẳng lẽ bảy ngày sau, tôi là có thể trở về?
Tôi kinh ngạc hỏi.
- Trở về? Cậu không nằm mơ chứ, chẳng lẽ cậu không biết, người chết bảy ngày sau mới tính là hồn quỷ thật sự. Trong bảy ngày này, có thể nói là giai đoạn chuyển tiếp của cậu, chờ bảy ngày sau, cậu liền thích ứng, hoặc là nói, cậu sẽ chết thật sự.
Ông ta giọng bình tĩnh nói ra, giống như không đếm xỉa tới người nghe kể chuyện vậy, có thể tôi nghe lời này, lập tức lại có bộ dạng sợ hãi, mặt đầy như đưa đám, yên lặng cúi đầu không nói.
Ông ta bỗng nhiên đứng lên nói:
- Tốt lắm, cậu ở nơi này gặp tôi, cũng coi là vận may, người hữu duyên, cậu có thể ở chỗ này nghỉ ngơi bảy ngày thật tốt, sau đó, tôi sẽ đưa cậu đi, nơi này không phải nơi cậu có thể ở lâu.
- Đưa tôi đi? Đưa tôi đi nơi nào?
Tôi hỏi lần nữa, trong mắt ông ta lộ ra tia lạnh, xoay người nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói:
- Hoàng tuyền lộ.
- Vậy, vậy ông có thể hay không nói cho tôi, nơi này rốt cuộc là nơi nào, ông lại là người nào? Tôi vẫn là không nhịn được cao giọng hỏi, bởi vì tôi vẫn cảm thấy người này quen mặt, tôi dám thề, tôi nhất định là đã gặp qua.
Ông ta dừng lại, trực diện nhìn chằm chằm tôi, hồi lâu không nói tiếng nào, rốt cuộc xoay người, bước đi ra ngoài.
Ánh mắt tôi buồn bã, lại nghe thấy thanh âm ông ta từ bên ngoài truyền vào.
- Nơi này, chính là Khách Sạn Hoàng Tuyền trong truyền thuyết.
Thanh âm dần dần đi xa, tôi gấp rúc đuổi theo, nhưng mới vừa chạy tới cửa, chỉ thấy bóng người chậm rãi biến mất ở phía trước nhàn nhạt trong sương mù, cũng không nhìn thấy nữa.
Khách Sạn Hoàng Tuyền, tôi trong lòng yên lặng thì thầm một câu, chân mày đã vặn thành một đám, nhưng trong giây lát nhớ ra cái gì đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, liền thấy phía trước là một đường đất hoang vu, hai bên đều là gò đất hoang dã, bầu trời buông xuống, trải rộng mây đen.
Cảnh tượng này cuối cùng cực kỳ quen thuộc!
Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy căn nhà gỗ nhỏ sau lưng, lẻ loi đứng sửng ở nơi hoang vu, cửa treo một ngọn đèn lồng màu đỏ, chung quanh mặc dù không có gió, nhưng đèn này lại hơi đung đưa, nhìn thêm âm u quỷ dị.
Cái này...
Tôi bỗng nhiên nghĩ tới, ngay tại lần đầu tiên tôi thấy mèo nô vào đêm khuya đó, cả người toàn máu, sau đó gặp người đưa đò hoàng tuyền, ngồi xe hắn về nhà cùng một đại thúc trung niên, người đưa đò hoàng tuyền đưa ông ta đến một nơi quỷ dị sau đó, mới đưa tôi trở về...
Đúng rồi, hết thảy cảnh tượng nơi này, bao gồm cái phòng nhỏ này, chẳng phải chính là ngày đó đã tới đây sao? !
Trong lòng tôi hoảng sợ, mở to hai mắt, cẩn thận xem, chỉ thấy phía trên phòng nhỏ này, quả nhiên treo một khối bảng màu đen, phía trên bốn chữ mờ tối, viết chính là: Khách Sạn Hoàng Tuyền.
Thì ra là như vậy, hóa ra nơi này lại cũng được kết nối với nhân gian, nếu nói như vậy, vậy có phải có nghĩa là, tôi có thể tìm được người đưa đò hoàng tuyền, để cho hắn đi tới nơi này đón tôi trở về?
Tôi trong lòng phấn khởi, không để ý lớn tiếng hô lên:
- Đại thúc, đại thúc, tôi nhớ ra rồi, người đưa đò hoàng tuyền, Kha Nam, đại thúc...
Nhưng mà tôi nhảy lên kêu nửa ngày, trong nơi hoang vắng ngay cả một tiếng vang cũng không có, lại không người đáp lại, tôi khó mà tự chế tâm tình, ở trong đầu liều mạng nhớ lại ký hiệu thần bí kêu gọi người đưa đò hoàng tuyền đó, luống cuống tay chân bắt đầu ở trên đất vẽ.
Có điều cái ký hiệu thần bí này, tôi từ lúc đầu cho tới bây giờ không thành công, lúc này ưu tư kích động, còn vẽ ngổn ngang, vẽ liên tiếp nửa ngày, nhưng mà nửa điểm phản ứng đều không cảm giác được, vẫn là thất bại.
Dĩ nhiên, lần này tôi tuyệt đối không thể từ bỏ và nản lòng, bây giờ tôi coi như là cảm nhận sâu sắc được, bất kỳ một người nào, nguyên nhân thất bại lớn nhất, là không đủ kiên trì, nếu như ban đầu tôi có thể kiên trì thêm một chút, nói không chừng đã sớm nắm bắt được phương pháp vẽ ký hiệu này, làm sao bây giờ phải tốn sức như vậy?
Tôi đang quyết định tiếp tục thí nghiệm, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh như băng:
- Cậu gọi cái gì?
- Tôi tên gọi Hàn Thanh Thiên...
Tôi theo bản năng liền trả lời một câu, nhưng ngay sau đó ngạc nhiên, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đại thúc đó đang đứng ở bên cạnh, chắp tay sau lưng, mặt không cảm xúc nhìn tôi.
- Ý tôi là, cậu ở chỗ này lớn tiếng kêu cái gì, không phải hỏi cậu tên gọi là gì... Ông ấy thấy tôi ngẩng đầu nhìn, trầm mặt bổ sung một câu.
Tôi vui vẻ, tới nơi quỷ quái này nửa ngày, tâm tình rốt cuộc khá hơn một chút, tôi đứng dậy cười với ông ta nói:
- Đại thúc, chúng ta đã từng gặp qua, ông sẽ không quên chứ? Nói thật với ông đi, tôi cũng không phải là chết, mà là không biết làm sao, linh hồn đã đến chỗ này, tôi nghĩ nếu tôi không có chết, nên nghĩ biện pháp trở về, tôi bây giờ muốn làm phiền ông hỗ trợ một chút, kêu gọi người đưa đò hoàng tuyền kia tới nơi này đón tôi, tôi với hắn rất quen, ông xem...
Tôi càng nói thanh âm càng nhỏ, vị đại thúc này một mực nửa chết nửa sống nhìn chằm chằm tôi, giống như nhìn thấy quỷ, tôi dứt khoát ngậm miệng lại, ông ta âm khí nói:
- Cậu nếu đã tới nơi này, không cần vội vả đi, chuyện này tôi sẽ giúp cậu, bất quá, cậu phải chờ một chút, phải biết, tôi chỗ này, cũng không phải nói đến là đến, nói đi là có thể đi.
- Vậy... Tôi cần chờ bao lâu? Tôi ở bên ngoài còn có rất nhiều thứ phải làm…
Tôi hỏi vội, ông ta ngẩng đầu nhìn trời một cái, khạc ra hai chữ:
- Ba ngày.
- Ba ngày? Quá lâu, tôi sợ, người bên ngoài lầm tưởng tôi thật đã chết rồi, ba ngày, vạn nhất lại đem tôi đi hỏa táng, vậy tôi liền không có nhà để về...
Ông ta lần nữa nhìn tôi một cái, trên mặt cũng lộ ra một tia quỷ dị cười, nói:
- Nếu như cậu không có ăn trái cây kia, có lẽ còn khả năng trở về dễ dàng một chút, bất quá bây giờ, cậu nhất định phải chờ ba ngày.
- Tại sao? Trái cây kia rốt cuộc là thứ gì?
Tôi ngạc nhiên hỏi, ông ta cũng không trực tiếp trả lời tôi, mà chỉ nói một câu khiến tôi rợn cả tóc gáy.
- Kia là đồ tốt, chỉ có hồn ma mới có thể ăn ngon, nhưng mà bây giờ, cậu phải chờ ba ngày mới có thể trở về, nếu không, thân xác cậu sẽ chân chính chết đi, cho nên, cậu chỉ có thể nghe tôi, cậu nơi nào cũng không thể đi, ở lại chỗ này, chờ tôi trở lại.
Sau khi nói xong, ông ta liền xoay người lần nữa rời đi, nhưng lần này không quay đầu lại nữa.
Tôi ngơ ngác nhìn phương xa, nhìn ông ta dần dần biến mất, bỗng nhiên ngã ngồi trên đất, lòng cũng dần dần trầm xuống.
Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ, tôi thật chỉ có thể ở nơi này chờ ba ngày?
Tôi lâm vào trầm tư, hai tay ôm đầu thật chặt, vô số ý niệm ở trong đầu từng cái thoáng qua.
Không, không đúng, sợ rằng chuyện không đơn giản như vậy, đại thúc này mặc dù nhìn không giống người xấu, nhưng mà ông ta cho tôi cảm giác rất quái dị, nhất là, Khách Sạn Hoàng Tuyền rốt cuộc là nơi nào, tôi căn bản cũng không biết, nếu như tôi ở chỗ này tiếp tục đợi, tôi không biết, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
Ba ngày, thà ngồi chờ, không bằng tự nghĩ biện pháp.
Vả lại, tôi không cách nào bảo đảm, ở nhân gian ba ngày này, lại sẽ phát sinh biến hóa long trời lỡ đất như thế nào, nếu như đến lúc đó mới có thể trở về, sợ rằng hết thảy cũng đã muộn.
Khách Sạn Hoàng Tuyền, Khách Sạn Hoàng Tuyền…Tôi lẩm bẩm thì thầm mấy lần, trong giây lát cả người run lên, khi còn bé ông nội đã từng nói qua một câu chuyện, bất ngờ hiện lên trong đầu.
Không được, tôi phải lập tức rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận