Cấm Kỵ Sư

Chương 377: Cái chết của Cổ Vương

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên tôi đạt đến trạng thái này lại là để đối phó với một đám côn trùng nhỏ.
Tung ra Diệt Tự Quyết, hóa thành một đám sương mù màu máu bay đến đón đầu đám côn trùng, lặng thinh giống như hai đám sương khí, lặng lẽ hợp nhất.
Không phát ra chút tiếng động nào.
Song màn sương máu của Diệt Tự Quyết lại như biến thành một cái miệng khổng lồ của ác ma đang há rộng, âm thầm nuốt những con côn trùng bay nhỏ, và sức mạnh còn lại không hề biến mất tiếp tục di chuyển về phía trước, lơ lửng dừng lại ở giữa sơn cốc.
Một lúc sau, màn sương đỏ tan biến, nhìn kỹ thì thấy trên mặt đất hiện ra một mảnh đất cát cằn cỗi, những cương thi nằm ngổn ngang trên đất cùng vài bộ xương đã bật dậy hồi lúc đầu không ngờ lại biến mất không còn tăm tích, kể cả đám cỏ dại, nhành cây khô hoặc lá cây đã héo úa trên mặt đất đều biến mất.
Tôi đứng ngây dại một chỗ, đây, là sức mạnh của Diệt Tự Quyết sao?
Biến mất, mọi thứ đều biến mất rồi, nơi Diệt Tự Quyết đi qua đều không còn lại gì.
Cảnh tượng ông nội thi triển Diệt Tự Quyết năm đó lại hiện lên trong đầu tôi, xem ra, cũng không quá dị thường đúng không?
Xung quanh lặng như tờ, Tiểu Bạch cũng chết lặng ôm lấy Thiên Sư Cốt, làn gió nhẹ lướt qua trong sơn cốc mang theo một nỗi ớn lạnh kỳ lạ, bên trong sơn cốc lúc này y hệt địa ngục trần gian, xác chết vương khắp nơi, u ám đến đáng sợ.
Mặc dù biết những xác chết này đã chết nhiều năm, nhưng trong lòng vẫn có chút kỳ quặc, chỉ là Mã Cửu lại không còn phát ra tiếng động nữa, tôi hít một hơi thật sâu nhìn về phía sơn cốc sâu hun hút chuẩn bị lên đường đi tìm Mã Cửu. Đúng lúc đó, hai tiếng “BANG, BANG” vang lên, hai tiếng súng nổ phát ra từ phía miệng sơn cốc.
Lãnh Thanh Dương vẫn còn ở đó.
- Tiểu Bạch, cậu ở đây quan sát tình hình, không được dụng vào thứ gì cả, cũng không được tới gần đám Cổ Sương kia, anh đi qua xem một chút.
Dứt lời, tôi nhảy xuống con dốc cao, khụy chân lấy đà chạy về phía miệng cốc, đám Sương Cổ lững lờ trôi, căn bản không cách nào biết được chuyện gì đang xảy ra bên trong. Mặc dù Lãnh Thanh Dương đã có hạt trân châu bảo vệ nhưng đã lâu như vậy rồi mới nghe thấy tiếng súng. Tôi cũng không thể xác định được rốt cuộc cậu ấy đã làm gì.
Vừa chạy ra ngoài phạm vi của Sương Cổ thì tôi dừng lại, lúc này mới nhớ tới hạt châu mà tôi đưa cho Lãnh Thanh Dương đã tan hoang rồi, nếu bây giờ tôi xông vào thì khác gì tự tìm đường chết.
Lưỡng lự một lúc, tôi lại nhớ đến Diệt Tự Quyết, và chợt nghĩ Sương Cổ này cũng giống bọn con côn trùng bay kia, đều là một loại độc dược do Cổ Vương tạo ra. Vậy thì, côn trùng bay có thể diệt, Sương Cổ này, chẳng phải cũng có thể diệt à?
Nghĩ là làm, tôi lập tức hành động, hào quang đỏ thẫm của Huyết Ngọc Ban Chỉ lóe lên, lại thêm Diệt Tự Huyết Chú, một lần nữa giống như đúc.
Giống như trước đây, tôi đẩy Diệt Tự Huyết Chú ra nó ngay lập tức biến thành một áng sương mù màu máu, dũng mạnh tiến vào đám sương mù lớn kia, hiệu quả nhanh chóng, đám Sương Cổ lớn lập tức tan biến trong huyết sương.
Trong lòng thầm hớn hở thì tôi lại thấy màn sương máu mà Diệt Tự Huyết Chú kia đã nuốt lấy một đoạn ở phía trước rồi từ từ biến mất.
Chuyện này thật chẳng có gì đâu, chỉ cần phương pháp này có hiệu quả là tốt rồi, tôi thầm tính toán lại lập tức vẽ ra một Diệt Tự Huyết Chú có chữ khác, dùng hai tay đẩy ra, lại một đám Cổ Sương nữa biến mất ngay tức khắc.
Tôi bật cười ha hả, kẻ nào nói Cấm kỵ sư Hàn gia không có cách giải quyết đám Cổ Sương này hả, quả nhiên là Diệt Tự Quyết, làm gì cũng thuận lợi.
Tôi dứt khoát chớp lấy thời cơ, hai lần rồi ba lần tung ra vài cái Diệt Tự Huyết Chú, đám Cổ Sương dần dần bị Diệt Tự Huyết Chú ăn mòn, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một phần rất nhỏ.
Tôi lại phải vẽ ra Diệt Tự Huyết Chú, nhưng chợt nghĩ đến bọn họ đang đánh nhau trong Cổ Sương lúc ban đầu, nhưng nếu tôi dùng Diệt Tự Huyết Chú như vậy, nếu đụng trúng Lãnh Thanh Dương và Cổ Vương thì bọn họ cũng sẽ không.......... biến mất luôn chứ?
Nghĩ đến đây đầu óc tôi nhất thời choáng váng, trong giây phút chỉ cảm thấy máu trên người như rút cạn, tôi vội cưỡng chế dừng lại, cúi đầu nhìn xuống thì từng giọt máu tươi từ phía trên Huyết Ngọc Ban Chỉ chảy giọt xuống đất. Dường như không thể ngừng lại.
Tôi liền lấy làm lạ, vội vàng đưa tay tháo Huyết Ngọc Ban Chỉ, phía trên gần như thấm đẫm máu, máu tươi lộp độp chảy xuống đều đặn, điều lạ là tôi rõ ràng đã lấy Huyết Ngọc Ban Chỉ ra, nhưng máu bên trong vẫn tuôn ra như thể vòi nước chưa tắt, hầu như tất cả chúng đều nhanh chóng kết nối lại.
Trong tôi dấy lên một nỗi kinh ngạc, lần đầu tiên lấy ngón tay kéo ngọc huyết xuống vào giây phút này, lại có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây, đây là muốn tôi phải mất bao nhiêu máu hả?
Tôi đứng như trời trồng, ước chừng máu đã chảy gần một phút mới từ từ ngừng lại, tôi không dám đeo nó lên tay nữa, trong lòng bồn chồn nhìn về phía trước, chỉ thấy một mảng Sương Cổ ngay miệng cốc đang dần dần tan đi, lúc này tôi mới phát hiện hóa ra Lãnh Thanh Dương và Cổ Vương đã ra khỏi miệng sơn cốc từ lâu, đang đứng ở bên ngoài sườn núi.
Tôi nín thở, tranh thủ sương mù tan đi, tôi lao một mạch tới đó, chăm chú nhìn hai người họ lần nữa, họ chỉ còn cách tôi hơn mười mét, hai tay buông thõng, bốn mắt lạnh lùng đăm đăm nhìn về phía tôi, không nói lời nào.
Nét mặt Lãnh Thanh Dương trầm xuống như mặt nước, nòng súng trong tay rũ xuống, một dòng máu đen như mực rỉ ra từ ngón tay, men theo nòng súng chảy xuống, hạt trân châu của u Dương Dương cũng rơi xuống đất.
Cổ Vương ở phía đối diện cũng bất động, trước ngực lại có một lỗ đạn cực lớn khiến người khác nhìn vào cũng phải rùng mình, sắc mặt tái nhợt, hàm răng không ngừng lập cập run rẩy, một con sâu màu trắng bạc nằm chết toàn thân ngửa lên trời.
Tôi giật nảy mình, xem tình cảnh này chắc hẳn cả hai người bọn họ đều phải chịu tổn thất nặng nề, tôi chạy vọt đến bên cạnh Lãnh Thanh Dương, sốt ruột la lên:
- Lãnh gia, thế nào rồi?
Lãnh Thanh Dương không trả lời, cũng không nhúc nhích mà chỉ đảo mắt qua lại ra hiệu cho tôi nhanh chóng rời đi. Tôi hiểu ý cậu nhưng lại không biết Cổ Độc trong người anh ta rốt cuộc là gì. Tôi cúi người muốn nhặt hạt châu có thể tránh và xua đẩy chất độc. Ai ngờ ngay lúc tôi cúi người xuống một cái, đột nhiên một tia chớp màu đỏ phóng ra từ cánh tay của Lãnh Thanh Dương.
Tay tôi vừa nắm lấy hạt châu, tia chớp đỏ đã xẹt lên, không, không phải tia chớp đỏ gì đó, mặc dù tôi không thấy rõ đó là gì, nhưng nhất định lại là một thứ độc khác của Cổ Vương.
Không còn kịp để tránh né, tôi nhất thời trong cái khó ló cái khôn, tiện tay ném hạt châu đi, tia chớp đỏ vừa xẹt qua liền bị hạt châu cản đường, ngay lập tức phát ra tiếng rên rỉ rồi oằn người rơi ầm xuống đất.
Tôi may mắn tránh được một kiếp nạn, cúi đầu nhìn thì thấy đó là một con rắn nhỏ toàn thân đều màu đỏ như máu, kích cỡ chỉ vỏn vẹn một mét và mỏng như chiếc đũa, tôi ném hạt châu đi nhưng vừa khéo lại rơi vào miệng con rắn.
Thật là trùng hợp đến lạ, hẳn là vừa rồi đúng lúc con rắn nhỏ há to miệng muốn xông tới cắn tôi lại vô tình bị hạt châu tôi ném đi rơi vào trong miệng, theo bản tính của loài rắn thì nó tự động nuốt xuống.
Có thể thấy rõ con rắn nhỏ này vông cùng kịch độc, nhưng lúc này nó lại nuốt phải thứ có khả năng xua đuổi độc nhất, hai thứ tương khắc liền giãy giụa ngọ nguậy trên mặt đất.
Lại nhìn sang Cổ Vương, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên xám xịt, trong miệng phát ra một loạt tiếng kêu chiêm chiếp như kêu gọi con rắn nhỏ trở về, nhưng hiện tại con rắn nhỏ gần giống như “Tào Tháo rượt”, ngay cả sức lực để nhích thân của nó còn không có, làm sao vẫn có thể quay về?
Cổ Vương một tay che ngực, tay kia lấy ra một cái hộp nhỏ đặt lên mặt đất, bên trong lập tức tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, con rắn nhỏ ngửi thấy mùi hương liền rên rỉ, giãy dụa muốn nhảy vọt lên, hình như muốn trở lại bên trong cái hộp, nhưng vừa nhảy được hơn hai mét, nó kiệt sức ngã xuống. “Bộp” một tiếng lại ngã xuống đất, thân thể vặn vẹo vài cái, bụng ngửa lên trời không còn động đậy nữa.
Cổ Vương gầm lên một tiếng tuyệt vọng, bất thình lình phun ra một ngụm máu, sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng bước chân loạng choạng, rõ ràng là hắn đã sức cùng lực kiệt.
Làm sao tôi có thể dửng dưng để hắn ta chạy mất lần nữa, tôi giơ tay bắt một tấm Cấm Tự Quyết rồi phóng ra không chút do dự. “Vèo” một tiếng trúng ngay giữa lưng của hắn, Cấm Tự Quyết bùng phát ra một vùng ánh sáng đỏ rực, Cổ Vương bị bao phủ ở trong đó, hắn gào lên thảm thiết gắng chạy thêm hai bước, cuối cùng lật người gục xuống. Cấm Tự Quyết lập tức lan ra như một con rắn độc khát máu, trong chớp mắt đã bao bọc lấy thân thể Cổ Vương. Trong một vùng đỏ rực chập chờn tôi lại không thấy rõ gì cả.
Tôi mở to hai mắt nhìn cảnh tượng đáng kinh ngạc này, một lát sau, màu đỏ rực của Cấm Tự dần tan biến, chỉ còn vài mảnh quần áo rách vụn trên mặt đất, lại không ngờ máu của Cổ Vương cũng tan ra rồi biến mất. Dưới uy lực của Cấm Tự, hoàn toàn quét sạch.
Ngay lúc này, tôi cảm nhận được Huyết Ngọc Ban Chi đang cầm trong tay một cách rõ ràng, không biết vì sao lại phát ra một hồi run rẩy, nhưng chỉ chốc lát lại phục hồi vẻ yên tĩnh.
Tôi chạy đến và nhìn mặt đất thấm đẫm máu, sự ngạc nhiên trong lòng tôi bây giờ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi đã dùng Cấm Tự Quyết để giết chết một thứ, đây là điều cấm kỵ đầu tiên của Cấm Kỵ Sư, nhưng tại sao, tại sao Cổ Vương có thể tan vào không trung và biến mất. Lại vì sao Huyết Ngọc Ban Chỉ trong tay tôi lại có sự phản ứng?
Tôi không thể hiểu nổi, cũng không thể tưởng tượng nổi, đứng ngây người trong chốc lát, tôi chỉ đành quay trở lại và tìm kiếm con rắn nhỏ màu đỏ, nhưng nó cũng đã tan biến đi rồi. Một hạt trân châu màu xám đen nằm lặng lẽ trong vệt máu trên mặt đất, trên đó có một vết máu lờ mờ..
Còn con sâu màu bạc kia cũng đã biến đi không thấy nữa, chỉ còn lại một bãi chất lỏng màu xanh lục.
Cổ Vương cuồng ngạo tự cao tự đại đó thực sự đã bị tiêu diệt như thế này sao? Tôi quả thực không dám tin vào mắt mình, bên cạnh phát ra một tiếng “bụp”, tôi vội ngẩng đầu nhìn qua, là Lãnh Thanh Dương đã ngã quỵ, ngửa mặt lên trời.
Tôi lập cập sợ hãi, lúc này mới nhớ vừa rồi cậu ấy chắc là bị con rắn nhỏ cắn, chất kịch độc đã thâm nhập vào tim, bây giờ mới ngã uỵch xuống, chỉ sợ là cậu ấy đã...
Nhưng khi tôi chạy đến mới thấy tên này đang nằm đó thở hổn hển, tôi nắm lấy tay áo của cậu ấy thì thấy một vết thương trên cánh tay, máu đã chảy thấm nhuần một màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận