Cấm Kỵ Sư

Chương 177: Bắt Ăn Trộm

Thành Nam, Thiên Kiều.
Đối với tôi mà nói, đây là một nơi rất xa lạ, nhưng lần này, so với tìm đường Phúc Nguyên lần đó không giống nhau, tôi nói đến chỗ này, ai cũng đều biết, vì vậy rất thuận lợi, tôi tùy tiện gọi xe ngồi một lát đã đến thành Nam Thiên Kiều.
Tôi gặp phải vị tài xế này, còn một lòng nhiệt tình, còn là một toái chủy tử thật sự (toái chủy tử chỉ người mồm mép nhanh nhạy, biết gì đều nói hết ra), từ miệng của hắn, tôi biết được, thành Nam Thiên Kiều này sở dĩ nổi danh là bởi vì trong quá khứ chỗ này là một thành phố vô cùng phức tạp, khắp thành tam giáo cửu lưu tụ tập, bày sạp buôn bán, mải võ, ca diễn, cắt tóc, xem bói đều tập trung vào ở chỗ này, so với cây cầu cũ ở Thiên Tân không khác biệt lắm.
Dĩ nhiên, cho đến ngày nay, những thứ đủ loại kinh doanh kia hơn phân nửa đã biến mất, tài xế nói, trong những năm này, Thiên Kiều đã biến thành một cái chợ đêm, những hình thức kinh doanh cỗ xưa kia, cũng chỉ còn lại coi quẻ, cả ngày bày cái gian hàng, ngồi ở dưới bóng cây, gác chéo chân, uống nước trà, lừa gạt tiền người khác.
Tôi nghe đến chỗ này, yên lặng suy nghĩ trong lòng, coi quẻ, nghề nghiệp này ngược lại hẳn tương đối phù hợp với đặc thù của m Dương Sư, nhưng mà, ba chữ m Dương Sư này nghe vào liền rất cao thượng, còn coi quẻ lại cho người khác cảm giác chính là một tên lừa gạt, nhưng mà Dương Hoành Tiên Dương lão tiên sinh trong tin cho tôi rõ ràng nói, để tôi tới thành Nam Thiên Kiều tìm, chẳng lẽ nói, muốn tôi tìm cái người m Dương Sư đó, thật ra thì chính là một người coi quẻ?
Được rồi, coi quẻ thì coi quẻ, chỉ cần là người đó đều được, phải biết rằng tôi tới thành phố Bình Sơn chính là vì tìm ông ta, chuyện này thoáng một cái cũng đã qua mấy tháng, thấy rằng năm nay sắp hết, vất vả lắm mới có được đầu mối, đừng nói đó là người coi quẻ, coi như là nhặt đồ phế thải, tôi cũng nhận.
Lại nói, tôi đối với thành phố này quá mơ hồ, ai có thể nói trên đời này thầy bói liền đều là tên lừa gạt chứ?
Tôi suy nghĩ, dù sao cũng phải có vài cao nhân chân chính đi.
Song thời điểm khi tôi đến thành Nam Thiên Kiều này, còn không kịp xuống xe, liền thật sự choáng váng. Thấy bản báo thi công ở trước mặt, trên mặt đất có một hố to đã bị đào ra, tất cả người đi đường và xe cộ cũng từ đường chật hẹp bên kia đi qua, rất hiển nhiên, nơi này đang thi công.
Tôi nghi ngờ hỏi tài xế, đây là đang làm gì? Tài xế nói, đây không phải là xây dựng các dự án phòng không dân dụng dưới đất sao, sau này muốn xây cửa hàng tổng hợp dưới đất, xuyên qua đường đi trong thành phố gì đó.
Tôi suy nghĩ một chút lại hỏi hắn, đây là từ khi nào thì bắt đầu, thật sự thì những người Thiên Kiều Hạ đó đã đi đâu?
Tài xế nói, ở đây xây sửa khoảng chừng hơn nửa năm, đến nổi những người đó, tất cả đã giải tán, còn ai quan tâm những thứ đó chứ, có lẽ, sau này thời điểm xây sửa xong, nói không chừng cũng sẽ trở lại.
Trong lòng tôi không khỏi ảo não, lại hỏi hắn, cái công trình kia, phải xây cất tới khi nào?
Tài xế này giống như biết hết tất cả, nói với tôi, hai năm sau.
Tôi nhất thời nổi giận, hai năm sau, con mẹ nó, đến lúc đó tôi cũng tốt nghiệp đại học rồi, không được không được, tôi không thể chờ nổi.
Ai, tôi buồn rầu một trận, thật vất vả mới có đầu mối, nhưng lại để cho một công trình quấy rối.
Tài xế thấy tôi ngồi trên xe ngẩn người, liền hỏi tôi, cậu rốt cuộc xuống xe hay không?
Tôi lúc này mới phục hồi lại tinh thần, suy nghĩ một chút lại hỏi hắn, có biết hay không, trong đám người ở chỗ này bày mấy sạp coi quẻ kia, có một người gọi là Tư Đồ Vẫn không.
Lúc này, tài xế này lại không biết, hắn lắc đầu một cái nói, hắn cho tới bây giờ cũng không có coi quẻ, cũng không tin chuyện kia, hơn nữa, theo hắn biết, những sạp coi quẻ này, cũng không nổi tiếng mấy, không phải gọi là cái gì Cao người mù, Quách người què, lợi hại một chút thì gọi là Lưu Bán Tiên, Ngô Nhất Tiên, lấy ở đâu tên văn nhã như vậy, còn Tư Đồ Vẫn, Tư Mã Quang nữa chứ.
Tôi không khỏi cười khổ, xem ra từ hắn là không thể nào biết được nhiều thứ hơn rồi, nhưng mà hắn đã kiêm tài xế kiêm hướng dẫn du lịch cho tôi được nửa ngày, tôi cũng rất là cảm kích, móc ra 50 tệ đưa cho hắn, cũng không cần tiền thối, vì vậy liền mở cửa xe đi xuống.
Bất kể nói thế nào, cũng đã đến thành Nam Thiên Kiều, dầu gì cũng phải đi một chút, nhìn một chút, tìm một chút, có lẽ có thể có đầu mối gì đó, tôi vẫn cảm thấy, trên đời người quý ở kiên trì, không thật sự tới thời khắc cuối cùng, vĩnh viễn cũng không muốn nói hai từ buông tha.
Dọc theo ven đường, tôi chậm rãi đi về phía trước, tràn đầy vô định, ngay ở bên cạnh có một cây cầu nhỏ cũ nát, để ngang giữa lộ, mà con đường này, nhìn cũng thật có chút đã nhiều năm, đá xanh khắp thành, nhìn qua rất cổ xưa, nhưng lại có cảm giác thăng trầm của năm tháng. Nhìn về phía trước, trên một mảnh đất trống đào ra hố to, mấy máy ở bên trong thi công liên tục, phát ra tiếng nổ điếc tai.
Tôi có chút cảm khái, năm tháng vô tình, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nào đó phải chết, đứng ở Thiên Kiều Hạ, tôi tựa như thấy được khung cảnh nhiều năm trước, nơi này cảnh tượng náo nhiệt, trong trung tâm thành phố, đám người nhốn nháo, muôn hình muôn vẻ kinh doanh, đủ loại tiếng ồn.
Nhưng cho đến ngày nay, những người đó đều đã già, chỉ có phố cũ Thiên Kiều, mặc dù còn duy trì hình dạng năm đó, chẳng qua là, đã từng là quảng trường Thiên Kiều, lập tức phải bị công trình hiện đại thay thế, đường phố buôn bán bên trên, cũng sẽ biến thành trung tâm mua sắm dưới lòng đất.
Mà bên cạnh chỗ tôi ngồi này, lại viết một câu chữ màu đỏ, chữ “tháo” thật to, còn vẽ một vòng đỏ, rất hiển nhiên, kiến trúc này cũng sắp phải bị hủy đi.
Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, tôi bỗng nhiên liền đối với cái chữ “tháo” này sinh ra hứng thú, đứng ở bên cạnh nhìn hồi lâu, không khỏi lắc đầu liên tục, trong lòng nghĩ, tôi là cấm kỵ sư mặc dù lợi hại, nhưng chữ “tháo” này, tôi không thể viết ra.
Không đúng, tôi ngược lại là có thể viết ra, nhưng mà viết ra cũng không hiệu nghiệm.
Ngẫm lại xem, người ta viết chữ “tháo”, bất luận là kiến trúc nhà gì, nhà cổ trăm năm, cổ tháp ngàn năm, hết thảy đều khó thoát khỏi số mạng bị hủy đi, nhưng mà tôi muốn viết chữ “tháo”, hơn phân nửa đều viết nguệch ngoạc, đều vi phạm quy tắc viết.
Hơn nữa chữ tôi viết, phải lén lén lút lút, che che giấu giấu, chữ “tháo” của người ta lại sáng loáng, nhìn thôi cũng để cho người khác hoảng, ai cũng không bì nổi.
Tôi thở dài, chữ này chữ kia, tôi thấy, trên đời này đây là chữ “tháo” lợi hại nhất a, chỗ nó đi qua, một mảnh phế tích, thật giống như bị khẩu pháo lớn bắn trúng.
Suy nghĩ lung tung một hồi, tôi lần nữa đi về phía trước, trong lòng suy nghĩ, nhìn ven đường một chút nơi nào cũng không có sạp buôn, đi qua hỏi một chút, đã có đầu mối, nói thế nào cũng phải theo con đường này tìm tiếp, thành phố Bình Sơn dẫu sao to như vậy, tôi cũng không tin không tìm được.
Nhưng mà nơi này tựa hồ thật sự là không có sạp buôn nào, ngay cả vỉa hè cũng bị chiếm một nửa, rất chật hẹp, thắt bóp từng chút, đi mấy bước thật sự ven đường xuất hiện một cái sạp.
Nhưng mà tôi lập tức liền nhục chí, đây là một lão thái thái, đầu tóc bạc trắng, thân thể còng lưng, ngồi dưới đất, trước mặt bày một ít kẹp kim tuyến, vớ, giày gì đó.
Tôi là muốn mở miệng hỏi một chút, nhưng mà mới nói hai câu, lão thái thái căn bản không nghe rõ, bà ấy đã bị lãng tai rồi, tôi cũng không có biện pháp, phỏng đoán bà ấy lớn tuổi như vậy, hỏi cũng là hỏi vô ích, nhưng cũng không nở lòng cứ đi như vậy, vì vậy ngồi xổm người xuống, móc bóp ra, trong đầu nghĩ tùy tiện mua đôi vớ đi, lão thái thái cũng khó khăn, nhìn cũng phải hơn 70 tuổi, còn phải một mình bày sạp kiếm sống.
Tôi tùy tiện cầm đôi vớ, đang từ trong ví lấy tiền ra, bỗng nhiên sau lưng tràn lên một đám người, lối đi này vốn là chật hẹp, còn có một sạp buôn, khiến đường càng chật hẹp, vừa vặn lúc tôi lấy tiền, sau lưng cứ bị đẩy một cái như vậy, tôi không chú ý, nhất thời bị chen lảo đảo.
Không ngờ ngay tại lúc này, bên cạnh có một người bỗng nhiên nhanh như tia chớp xuất thủ, từ trên tay tôi đoạt lấy ví tiền, sau đó nhanh chân chạy!
Chửi thề một tiếng ! Tôi nhất thời liền bối rối một chút, lớn như vậy cho tới bây giờ cũng không phải gặp qua chuyện này, người ta ăn trộm ít nhất còn dè dặt chọn người, người này trực tiếp cướp giữa ban ngày ban mặt a? !
- Bắt ăn trộm a...
Tôi tê tâm liệt phế gào thét một tiếng, sau đó liền đuổi theo.
Liền thấy tên trộm kiêm giặc cướp phía trước kia, ở trong đám người giống như cá lội qua lại vậy, tốc độ lại không giảm chút nào, chạy vô cùng nhanh, mà những người đó cũng không ai dám ra tay bắt hắn, rối rít né tránh không ngừng, chỉ có một ông lão đứng lại chắn chân hắn, nhưng tên ăn trộm kia nhẹ nhàng tránh khỏi, thân hình xen kẽ trong đám người, chỉ trong chớp mắt, liền biến mất ở phía trước.
Người này công phu chạy trốn khá tốt a, tôi nhất thời bất động, từ nhỏ tôi chính là hạng nhất đội chạy đường dài ở trường học, đến giờ lại dám từ ba lầu nhảy xuống, bây giờ trong nháy mắt, tiểu tử này dám trộm ví tiền của? Đúng là tìm chỗ chết!
Tôi dạt đám người cách ra hai ba bước, một cái liền nhìn thấy tên kia ở phía trước cách đó không xa, đang vui mừng vì chạy thoát, tôi bắt đầu xuất chiêu, đổi vận khí, bắt đầu bắt ăn trộm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận