Cấm Kỵ Sư

Chương 508: Đi nhờ xe đi theo ta...

- Nhưng mà, đi vào Tam Thanh cảnh, cái này hình như tôi không làm được đâu. Lại nói nơi đó là cấm địa của Thiên Hồ Cốc, ngay cả Yến cô nương đi vào cũng phải lén lén lút lút, tôi làm sao có thể đi vào được chứ?
Tôi lắc đầu nói với A Tử, cô ấy nghe vậy thì nói liền một hơi:
- Nếu là người khác thì đương nhiên không vào được, nhưng tôi tin rằng công tử nhất định có thể. Vừa rồi ta và A Thanh có để lại mấy chị em ở nơi này, công tử chỉ cần muốn vào, chúng ta chắc chắn có thể giúp. Chỉ vì khối kỳ thạch kia có quan hệ quá lớn, tuy là Phu nhân không để ở trong lòng, nhưng ta lại không thể mặc kệ.
Lời nói này lại khiến tôi có chút không hiểu, nghi hoặc hỏi lại:
- Đã là chuyện Phu nhân không để trong lòng, mà cô lại không thể mặc kệ? Nói như vậy, cô rốt cuộc là…
Cô ấy thở dài một hơi, nói với tôi:
- Ta thật ra là người bên cạnh lão phu nhân, từ hơn hai ngàn năm trước, sau khi lão phu nhân một mình trở lại trong Cốc, ta vẫn luôn ở cạnh phụng dưỡng bà. Khi đó, phu nhân hiện tại còn đang du lịch ở bên ngoài, tận đến mấy trăm năm sau mới trở về Cốc, cho nên có một số việc ta còn biết nhiều hơn một chút so với phu nhân. Có điều từ khi lão phu nhân hôn mê, tất cả đều thay đổi.
Ngữ khí của cô có chút ảm đạm buồn thương, tôi biết chắc rằng cô ấy còn có điều gì đó giấu giếm, hơn nữa, tuy rằng không nói rõ, nhưng từ lời cô nói có thể nghe ra rằng, dì Tuyết kia sợ là có chút vấn đề.
- Nếu như vậy, vậy được rồi. Tôi có thể thử, nhưng vì tôi không quen thuộc lắm với nơi này, cho nên mong mọi người giúp đỡ.
Tôi thật ra đã sớm nghĩ đến việc đi vào Tam Thanh cảnh nhìn xem. Vừa rồi dì Tuyết đến nơi này cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nhìn một chút, sau đó liền cho người tản đi, bản thân cũng rời đi luôn, rõ ràng không hề coi trọng an nguy của Tam Thanh cảnh. Nhưng theo như trước đó, cùng với lời nói vừa rồi của A Tử, Tam Thanh cảnh này rõ ràng chính là nơi mấu chốt nhất của Thiên Hồ Cốc, nhưng vừa rồi khi tôi đến nơi này, thậm chí đến một người thủ về cũng không thấy.
Trong lòng tôi vẫn còn đang hoài nghi, đám người của Phúc Duyên Trai Chủ kia chỉ sợ đã đi vào Tam Thanh cảnh, nếu như ở trong động Tam Thanh chỉ là phân thân của Phúc Duyên Trai Chủ, vậy hẳn là dương đông kích tây, đánh lừa ta và Nam Cung Phi Yến.
Tôi đi theo A Tử đến lối vào của Tam Thanh cảnh, A Thanh và bốn hồ nữ đã chờ ở đó, chúng tôi đi lên phía trước, A Thanh và A Tử liếc mắt nhìn nhau, A Thanh thấy chúng tôi tới liền lộ vẻ mặt vui mừng, chào đón nói:
- Công tử, A Thanh và toàn bộ tỷ muội ở Thiên Hồ Cốc, tạ ơn công tử đã trượng nghĩa trợ giúp.
Tôi cười khổ xua tay, nhất thời cũng không biết đáp như thế nào, A Tử nói:
- Công tử, lối vào Tam Thanh cảnh vốn là yêu cầu thần chú để đi vào, nhưng trong đó lại có một bí mật không muốn người ngoài biết.
Cô nói xong, bỗng nhiên bước đến gần tôi, thấp giọng nói bên tai tôi:
- Kỳ thạch kia, thật ra chính là vật trấn trụ Tam Thanh cảnh, nếu kỳ thạch này không có ở đó, thì Tiên Thuật bảo vệ Tam Thanh cảnh cũng sẽ bị phá vỡ, cho nên đã không còn yêu cầu thần chú mới có thể đi vào nữa, đây cũng chính là điểm ta lo lắng nhất.
Tôi nghe thấy lời này cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, khó trách cô nói kỳ thạch kia quan trọng như thế, hóa ra lại là then chốt của phòng vệ ở Tam Thanh cảnh.
- Vậy tôi phải làm thế nào mới có thể đi vào đây?
Tôi thấp giọng hỏi lại, cô lại tiếp tục nói:
- Công tử chỉ cần đi về phía trước, đến cửa cốc sẽ thấy một cánh cửa lớn, công tử có thể đi vào từ chỗ đó, chỉ là muốn mở ra cánh cửa này thì cũng cần một vài phương pháp, cái này ta cũng không biết, chuyện mở cửa đành phải dựa vào công tử rồi.
Tôi gật gật đầu, lòng trở nên nặng trĩu, đang định đi về phía trước thì bỗng nhiên lại nhớ tới một vấn đề, tôi quay đầu hỏi A Tử:
- Nếu như cô là nguyên lão trong Cốc, lại là người đã từng phụng dưỡng lão phu nhân, vậy cô có biết rằng Truyền Tống Trận ở trong động ngọc thanh có thể trực tiếp truyền tống một người đến bên trong Tam Thanh cảnh không?
A Tử gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói với tôi:
- Động ngọc thanh thông với Tam Thanh cảnh, đây là chuyện đương nhiên, động Ngọc Thanh thật ra là nơi thanh tu do chính Thiên Hồ cốc tự dựng nên, là nơi để bế quan. Lão phu nhân đã tự mình thiết lập trận pháp phòng ngự ở đây, cho nên việc động Ngọc Thanh thông với Tam Thanh cảnh là việc hết sức bình thường. Nhưng ở trong Tam Thanh cảnh cũng có trận pháp tương ứng tiếp dẫn, nếu người ngoài muốn đi vào mà lại không hiểu phương pháp tiếp dẫn của trận pháp, thì cũng sẽ bị ném ra ngoài, căn bản không thể đi vào.
Nghe vậy, tôi nhẹ nhàng thở phào, như vậy còn tốt, ít nhất chúng tôi còn có thể đoạt được một lần tiên cơ.
Đến đây, tôi không do dự nữa, quay người cất bước đi về phía cửa sơn cốc, mấy hồ nữ ở phía sau đưa mắt nhìn ta, giống như đang nhìn một anh hùng đi cứu vớt thế giới vậy, tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn các cô một cái, thầm nghĩ, cảm giác này hình như cũng không tồi.
Cũng không biết tiếp theo đây, ở trước cửa lớn Tam Thanh cảnh, thứ chờ đợi tôi sẽ là cái gì.
Tôi bước nhanh, đi vào trong làn sương mù trên lối vào, khung cảnh trước mắt lập tức trở nên mơ hồ, giống như đang đi trong mây mù vậy, tầm nhìn tuyệt đối không vượt quá 20 mét. Nhưng như này cũng là đủ rồi.
Tôi đi liên tục, ước chừng được khoảng không đến trăm mét thì thấy có một cánh cửa bằng đồng thau rất lớn xuất hiện, bởi vì trong đây sương mù dày đặc, nhìn như ẩn như hiện.
Đi tiếp đến cách cách cửa đồng kia khoảng hơn mười mét tôi mới dừng lại, ngửa đầu nhìn lên trên, nhưng không thể nhìn đến đỉnh của nó được, tôi ngửa cổ lên hết mức, thậm chí đến đau cả cổ vẫn không thấy được đỉnh của cái cổng này ở chỗ nào.
Tôi càng nhìn càng thấy sợ, trong đầu thình lình nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ cánh cửa này thông thiên luôn?
Tôi ngửa đầu nhìn một hồi, nhưng nhìn mãi cũng không thể thấy được toàn bộ cánh cửa đồng trước mắt, tôi không khỏi lắc đầu thè lưỡi. Không nghĩ nhiều nữa, tôi bước đến ngay trước cánh cửa đồng, định duỗi tay sờ sờ một chút, từ đầu ngón tay truyền đến một cảm giác mát lạnh chân thật, xem ra cánh cửa này là thật, không phải ảo cảnh gì đó.
Tôi thử đẩy đẩy cánh cửa, đương nhiên nó không hề di chuyển, cũng không hề sứt mẻ gì. Tôi nghĩ, cái cửa này hình như thật sự lớn như vậy, thế này, căn bản không cần bố trí cơ quan gì, bản thân trọng lượng và thể tích của nó cũng đã trở thành chướng ngại lớn nhất rồi, trừ khi thần linh khổng lồ hạ phàm, thì có lẽ không ai trên thế giới này có đủ khả năng để mở cánh cổng này ra.
Nhưng A Từ đã nói là có cách để mở ra, vậy khả năng cao là có. Tôi đặt tay lên cánh cửa, âm thầm nghĩ cách. Đang suy nghĩ miên man, bỗng khóe mắt quét đến một chỗ, phát hiện ở bên trong màn sương trắng có thứ gì đó đang bò lên trên cửa đồng.
Gì thế, hay là nơi này có sinh vật đặc biệt nào đó?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, tôi liền gấp gáp đi sang bên cạnh vài bước, mở to hai mắt nhìn lại, phát hiện thứ vừa bò lên trên cánh cửa kia hóa ra là một đoạn dây leo to bằng cổ tay, đang uốn lượn bò lên bên trên.
Tôi không nhịn được mà bật cười, không thể tưởng tượng được rằng chỗ như này mà lại có dây leo, lại cảm thấy mình có hơi biến thái, nhưng nó nỗ lực bò lên trên như vậy thì cũng có ích lợi gì đâu, dù sao cái cửa này cũng cao như vậy, nó...
Ừm? Hình như có cái gì không đúng...
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ kỳ quái, kể cả cái cửa này có cao thì cũng sẽ có đỉnh, nếu nói không ai có thể đẩy cửa ra được, vậy đi theo dây leo này, trèo lên bên trên thì liệu có thể trèo qua cánh cửa này nhảy vào trong được không?
Ý tưởng này của tôi, đơn giản mà nói chính là không mở được cửa thì trèo tường vào.
Nhưng cánh cửa này cao như vậy, nếu không phải thấy dây leo thì tôi cũng sẽ không sinh ra loại ý nghĩ này, bây giờ bỗng nhiên nghĩ đến, dây leo này thô to như thế, hơn nữa còn đang không ngừng bò lên phía trên, nếu như tôi nắm lấy dây leo này, cùng nó đi lên trên...
Ha, thế này không phải thành đi nhờ xe à?
Nghĩ đến đây, tôi theo bản năng mỉm cười, đập đập lên trán mình một chút, lẩm bẩm:
- Thanh niên Hàn, thanh niên Hàn, sao ngươi có thể thông minh như vậy chứ?
Tôi tự nói tự cười, sau đó duỗi tay, thử cầm lấy dây leo kia, đồng thời ngưng thần tĩnh khí, khiến bản thân trở nên nhẹ như yến, như vậy bám vào dây leo này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tốc độ của nó, hoặc giả sử khả năng của dây leo này là hữu hạn, không thể lên được tới đỉnh, thì tôi cũng có thể bò lên tiếp.
Đương nhiên, nếu như là tôi của trước đây, dù có nói thế nào cũng sẽ không leo lên một gốc dây leo như thế, nhưng tình huống hiện tại không giống, bây giờ tôi cơ bản không khác Na Tra là mấy, dường như việc hóa thân thành hoa sen, bỏ hết xương cốt trong người đã đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên trên dây leo, cả người quả nhiên được dây leo kéo bay lên trời. Tôi vừa mới vui vẻ trong lòng, lại bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên bên tai:
- Đi nhờ xe thật thoải mái ha, không định mua vé à?
Tôi cả kinh, nơi này sao lại còn phải soát vé nữa à...
Bạn cần đăng nhập để bình luận