Cấm Kỵ Sư

Chương 307: Đường ngầm.

Nhớ lần trước tôi còn hoảng loạn đi theo phía sau ông nội, giống như cái đuôi nhỏ, cứ sợ ông nội đang bên cạnh tôi trong chớp mắt sẽ lập tức biến mất.
Bây giờ, lại đi vào trong sơn động một lần nữa, lại dựa vào sự nỗ lực của chính mình, trong lòng tôi nói thầm, ông nội, còn không có thất hứa, con làm được rồi.
Tôi bước đi chậm rãi vào bên trong sơn động, lúc này, tuyết đọng lại ở bên ngoài phản chiếu ánh mặt trời rồi chiếu vào bên trong sơn động, cho nên trong này cũng không quá tối tăm.
Ít nhất, cho dù đèn dầu trong động đã tắt, tôi cũng có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh rõ ràng.
Trong sơn động nhỏ hẹp, dưới đất trải một cái đệm ngồi bằng rơm, bên cạnh bày một cái ghế đôn bằng đá, trên ghế đôn có một một cây đèn dầu nho nhỏ, nhưng mà dầu thắp bên trong đã sớm hao hết, ở sâu trong hang động vẫn là một mảnh đen tối như cũ.
Ông nội, cũng không có ở chỗ này.
Nhưng mà trên đệm ngồi bằng rơm, rõ ràng có dấu vết ngồi xuống, tôi nghi ngờ ngồi xổm xuống, đưa tay nhìn nhìn trên mặt rơm, nhặt lên một cọng tóc hoa râm, dài khoảng chừng hai mươi cm.
Trong lòng tôi vừa động, nhìn kỹ lại, cọng tóc này chắc chắn là của ông nội, nhưng mà tôi nhớ rất kĩ, lúc ông nội đi, tóc tuyệt đối không có dài đến mức này, cái này có nghĩa là, lúc đó ông nội không những không có chết, hơn nữa đúng là còn từng ở trong sơn động này, hơn nữa ít nhất còn ở hai ba tháng.
Bởi vì nhìn chiều dài của cọng tóc này, không có thời gian hai ba tháng là không có khả năng dài đến như vậy, nhưng mà từ lúc đó đến bây giờ cũng đã gần nửa năm rồi, vậy còn dư lại mấy tháng ông nội đã đi nơi nào chứ?
Tôi đứng dậy, bắt đầu kiểm tra xung quanh sơn động.
Sơn động này cũng không quá lớn, kiểm tra trong một lát là xong rồi, nhưng mà ở chỗ này, trừ bỏ cái đệm lót bằng rơm và cái ghế đá kia ra không còn vật nào khác cả, trừ bỏ vách đá ở bốn bên.
Thật đúng là kì lạ, tôi đứng ở cửa động ngơ ngác sững sờ, từ tình hình khi tôi phá vỡ cửa động hồi lúc nãy mà nói, đúng là chưa từng bị mở ra lần nào, bởi vì không đạo lí, nếu như ông nội đã phá giải được đồ vật nào đó, không cần tự phong sơn động lại, như vậy sau khi về đến nhà, sẽ không có lí do nào chỉ để lại tẩu thuốc ở đó, sau rồi lại quay trở về, lại phong chính mình vào trong sơn động lần nữa.
Cái này không phù hợp logic hành động của người bình thường.
Nếu như ông nội có chuyện gì muốn nói với tôi, vậy cũng có thể để lại cho tôi một bức thư, nếu như ông nội có việc phải rời khỏi, cũng không có lí do gì lại để lại tẩu thuốc, bởi vì đó là cấm vật của ông, là cấm vật dùng để thi triển Cấm Pháp.
Nhưng mà, nếu như ông nội thật sự đã từng về nhà, sau đó lại trở về sơn động, vậy vì sao cửa vào sơn động đã đóng kín mà ông lại không có ở bên trong chứ?
Trong đầu tôi lộn xộn, những vấn đề này giống như một cuộn chỉ rối, quấn lại với nhau, tôi không thể sắp xếp lại rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn được, theo bản năng ngồi xuống cái đệm lót đó, ngơ ngẩn nhìn cửa động phát ngốc.
Một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu, không đúng, cũng có thể là ông nội hoàn toàn không có phong chính mình trong sơn động, cũng có thể, sau khi ông nội để lại lá thư cho tôi rồi cũng đã không còn nữa, tẩu thuốc của ông vẫn luôn ở trong tay của người khác, để nó ở trên bàn trong nhà chính là vì muốn dụ tôi lên núi, sau đó muốn ra tay đối phó tôi!
Nhưng mà như vậy cũng không đúng, nếu là như vậy thì cọng tóc trong tay tôi phải giải thích như thế nào đây? Không lẽ là của người khác?
Tôi nghĩ một trăm lần cũng không ra, buồn bực đặt tay lên trên ghế đá bên cạnh, theo bản năng gõ gõ, trong lòng không ngừng suy nghĩ toàn bộ chân tướng của chuyện này.
Đột nhiên, tay của tôi trong lúc vô tình đã đụng phải cây đèn dầu nhỏ trên ghế đá, tôi lập tức sửng sốt, lúc nãy tuy là không dùng quá nhiều sức lực, nhưng đại khái cũng đủ để đụng ngã cây đèn dầu, tại sao cây đèn dầu này lại không chút sứt mẻ vậy chứ?
Tôi quay đầu nhìn lại, cây đèn dầu này hình như làm bằng đồng, nhìn qua cũng đã hơi cũ kĩ, nhưng mà cũng không có khả năng sẽ dính lẹo lại chung với cục đá được.
Tôi duỗi tay nắm cây đèn dầu, hơi hơi lay động một chút, lại ngoài ý muốn phát hiện ra tôi hoàn toàn không lay nó nổi, cây đèn dầu này không ngờ thật sự đã dính lại với cục đá!
Trong lòng tôi vừa động, vội vàng nhảy dựng lên, hai tay túm chặt cây đèn thử kéo lên trên vài cài, vẫn cứ không hề nhúc nhích. Lại thử xoay trái xoay phải, lần này lại nhúc nhích được!
Tôi vô cùng vui mừng, đèn dầu bằng đống dính liền một khối với cục đá, lay không được, rút không lên, lại có thể xoay trái xoay phải, cái này có nghĩa là gì?
Bốn vách tường trong sơn động này, đương nhiên là có cơ quan đường ngầm!
Tôi lập tức nắm chặt cây đèn dầu này, trái trái phải phải, phải phải trái trái, thí nghiệm đi thí nghiệm lại, tuy là xoay nữa ngày cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng mà tôi biết rõ, đó là bởi vì tôi chưa dùng đúng cách, cây đèn dầu này có điều kì lạ, hơn nữa ông nội lại còn mất tích li kì ở trong sơn động này, như vậy nhất định có vấn đề.
Nhưng mà tôi không hề nhục chí thử đi thử lại nửa ngày trời lại vẫn chẳng có chút phản ứng nào, vừa không nghe được tiếng cơ quan đang mong đợi, cũng chẳng nghe được chỗ nào ở trong vách núi hay là dưới chân có tiếng động đặc biệt cả.
Cái này không đúng nha, tôi bực bội đứng dậy, túm tóc, lại chạy đến bốn vách tường trong sơn động lần nữa, nhặt một hòn đá dưới đất lên, cầm trong tay, leng keng leng keng gõ loạn lên trên vách đá.
Nếu nơi nơi có tiếng rỗng ruột, hoặc là dấu vết của cơ quan, tôi chắc là có thể tìm ra được.
Tôi vừa gõ vách đá, vừa kê sát lỗ tai vào, cẩn thận lắng nghe, đồng thời vươn tay, sờ soạng khắp nơi trên vách đá, thân chí dưới chân cũng không rảnh rỗi, dùng sức đá đập nền đất, nói không chừng, một chỗ nào đó dưới lòng đất có che dấu mật đạo đó.
Nhưng mà tôi kiên trì gõ hết bốn vách sơn động một lần, ngay cả mỗi một tấc dưới chân cũng đều đã dẫm mạnh qua một lần, kiểm tra qua, nhưng mà vẫn như cũ chưa phát hiện được cái gì.
Cái sơn động này, giống như một nồi cơm được dán rất kín, hoàn toàn không có bất cứ khe hở hay lỗ thủng nào cả, cũng không có dấu vết tường kép.
Cái này đúng là kì lạ, tôi lại đi đến cạnh cái ghế đá lần nữa, nhìn chằm chằm cái đèn dầu kia, trong lòng lại nghĩ, vấn đề chắc chắn nằm ở trên cái đèn dầu này, nhưng mà, phải làm như thế nào mới tìm được cách chính xác đây chứ?
Tôi nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu phát ngốc đau khổ suy nghĩ, lại đúng vào lúc này, ngọn đèn dầu đột nhiên sáng lên một luồng ánh sáng rực rỡ.
Tôi quay đầu lại xem, là ánh mặt trời chói mắt giữa trưa, chiếu vào trên nền tuyết phản xạ lại một đạo ánh sáng cực chói mắt, vừa lúc chiếu vào trên ngọn đèn dầu.
Mà không biết vì sao, ánh sáng bên trên ngọn đèn dầu này, khúc xạ nghiêng về phía trước, lại vừa lúc chiếu lên một góc trên vách đá, từ xa nhìn lại, chỗ đó hình như có gì đó hơi khác thường.
Tôi vội vàng đi qua, cái vị trí đó vừa lúc song song với tầm mắt của tôi, lúc này dưới ánh sáng phản xạ ngoài cửa động, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, trên vách đá chỗ đó, có một chỗ nhỏ chừng đầu ngón tay cái, có màu sắc hơi đỏ sậm.
Trong lòng tôi mừng thầm, nếu như nơi này có điều kỳ lạ, đúng là ông trời cũng giúp tôi mà.
Tôi vươn tay, sờ sờ ở chỗ đó, phát hiện là một cái khe lõm, tôi không hề do dự lập tức thử dùng sức đè xuống xem sao, nếu như đâu thật sự là chỗ then chốt trong cơ quan, vậy thật đúng là quá trùng hợp rồi.
Nhưng mà, lần này cũng không nhấn được, nơi đó hình như chỉ là một cục đá cứng rắn, từ xúc cảm tới phán đoán thì chắc là không phải ấn xuống.
Nhưng mà chỉ có một chỗ lõm xuống, cũng chỉ có thể dùng ngón tay để ấn mà thôi, không lẽ còn có cách mở ra nào khác hay sao?
Hoặc là đây cũng chỉ là một cục đá bình thường, ánh sáng phản xạ kia cũng chỉ là do trùng hợp mà thôi?
Không, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, tôi thu đầu ngón tay về, nghi ngờ dựa vào ánh sáng nhìn kĩ một lần, lại đưa mũi lại ngửi ngửi, lập tức trong lòng vừa động.
Trên ngón tay của tôi có một dấu vết màu đỏ nhạt, hơn nữa còn có một cỗ khí tức nhạt nhòa của máu!
Không sai, đây chính là khí tức của máu, mấy tháng này tôi thường xuyên giao tiếp với máy, hơn nữa còn đều là máu của mình, tôi chẳng những có thể rõ ràng khí tức của máu, cũng rất rõ màu sắc của máu, bây giờ ngón tay của tôi dính phải máu, tuy là chắc đã trải qua rất nhiều ngày, nhưng mà trong động dù sao cũng khá là ẩm ướt, vẫn còn có thể phân biệt ra được là máu, tuyệt đối không thể sai được.
Trong một cái khe lõm nhỏ nhỏ như vậy, lại còn có dấu vết của máu, cái này có ý nghĩa gì?
Tôi đương nhiên không biết, nhưng mà tôi có thể thử một lần!
Nói làm là làm, tôi bỏ ngón tay vào trong miệng, quyết tâm cắn một phát, đầu ngón tay lập tức có máu chảy ra, tôi vội vã đặt ngón tay vào vị trí khe lõm kia, dùng sức nhấn một cái, vì thế tôi liền trơ mắt nhìn thấy máu của mình, chậm rãi chui vào bên trong khe lõm.
Tim tôi nhảy lên thình thích, không biết làm như vậy cuối cùng có hiệu quả gì hay không, sau khi ngón tay không còn đổ máu nữa, vội vàng lui về phía sau hai bước, nín thở tĩnh khí, cẩn thận quan sát sự thay đổi của vách núi.
Nhưng mà tôi đợi một lát, cũng không có động tĩnh gì, lại cẩn thận nghĩ nghĩ, lập tức bừng tĩnh, vội vàng bước lại lần nữa, bỏ ngón tay vào trong khe lõm đó, dùng sức nhấn một cái...
Bên tai, đột nhiên truyền đến một trận tiếng động mơ hồ của động cơ chuyển động.
Ca ca... Ca...
Tôi không lên tiếng trợn to hai mắt nhìn, chỉ thấy một vách núi bên cạnh tôi, chậm rãi mở ra một cánh cửa ngầm...
Mơ hồ, hình như có gió, từ bên trong thổi ra.
Thành công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận