Cấm Kỵ Sư

Chương 117: Nửa Người Nửa Quỷ.

Khi vừa nghe được những lời này, trong lòng tôi khẽ động, vội hỏi.
- Tình huống cụ thể chuyện kia là như thế nào?
Không nghĩ tới Hoàng Tam Ca chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, không phản ứng với tôi, tôi tức khắc hết chỗ nói rồi, lúc này mới nhớ tới nhân gia là người trong nhà, tôi thuộc về người ngoài, nói thêm nữa thì đây cũng là Khiêu Đại Thần, tôi đây cũng không nên xen mồm vào.
Tôi tự giác mà ngậm miệng lui một bước, Thiệu Bồi Nhất ngượng ngùng cười với tôi, quay đầu lại hỏi.
- Tình huống cụ thể là như thế nào?
Hoàng Tam Ca nói.
- Cụ thể là cái tình huống như vậy…
Tôi hết chỗ nói rồi, đồng dạng là một câu nói nhưng từ trong miệng hai người khác nhau, hiệu quả nó sao lại không giống nhau tới vậy?
Hoàng Tam Ca nói rằng, ở trong thành phố Bình Sơn, có một ông chủ buôn bán vật liệu xây dựng cùng địa ốc, họ Kha, đại khái không đến 50 tuổi, hai năm trước được chẩn đoán là ung thư gan thời kì cuối, theo lý thuyết là sống không quá mùa hè năm nay.
Nhưng mà trên thực tế, ông ta chẳng những sống qua mùa hè, hơn nữa bây giờ đã gần đến mùa đông mà ông ta vẫn cứ tinh thần phấn chấn. Đương nhiên, vẫn có những kỳ tích phát sinh trong nền y học hiện nay, kéo dài sinh mệnh cũng là bình thường, nhưng tình huống của ông chủ Kha này có điểm đặc thù.
Đó chính là vào hai tháng trước, ông chủ Kha này vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, nhưng không biết sao, đột nhiên có một ngày, thân thể ông ta chuyển biến tốt đẹp lên, sau hai ba ngày liền khôi phục như lúc ban đầu, quét sạch những tin đồn ông ta sắp lìa đời lúc trước, hơn nữa rất nhanh chóng đã bắt tay vào xử lý vài chuyện làm ăn quan trọng, như thế khiến cho công ty sắp lâm vào cảnh nợ nần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.
Nhưng làm cho người kỳ quái chính là, ông chủ Kha này thân thể là tốt nhưng tính cách lại thay đổi, nguyên bản là một người rất rộng rãi, lập tức âm trầm hơn, hơn nữa bắt đầu xa cách người bên cạnh, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, không có chuyện gì thì rất ít ra cửa.
Còn có, ông ta vẫn luôn khoan dung đối đãi với người khác, bụng dạ rộng rãi, nhưng từ sau khi tính tình thay đổi, ông ta bắt đầu hà khắc, có mấy người đã từng đắc tội với ông ta, thậm chí ông ta dùng thủ đoạn ác độc đi trả thù, giống như trong lòng ông ta đã bị cừu hận vây quanh.
Còn có, mấy ngày hôm trước ông ta bỗng nhiên lập ra một cái di chúc kỳ quái, nói sau khi ông ta chết đi không được hỏa táng thi thể.
Hoàng Tam Ca nói tới đây, Thiệu Bồi Nhất buồn bực mà liếc mắt với tôi, lắc đầu nói.
- Cái này giống như là tính tình quái dị một chút, nói như thế nào cũng đâu giống người chết đâu chứ, Tam Ca, còn có tình huống nào khác hay không?
Hoàng Tam Ca lại nói.
- Sau đây chính là trọng điểm mà tôi muốn nói, sau khi bệnh tình người nọ khôi phục lại, chẳng những tính tình quái dị, hơn nữa hành vi cũng mười phần quái dị, chẳng những sợ ánh sáng, sợ nước, sợ lửa, hơn nữa sức ăn cũng trở nên rất lớn, mỗi lần tới thời điểm ăn cơm, ông ta tự nhốt mình trong phòng, ai cũng không được ở bên cạnh, sau đó muốn một đống lớn ăn, sau đó, người bên ngoài sẽ nghe thấy một loại âm thanh rất quái dị đáng sợ, giống như dã thú ăn cơm, nhưng mà chờ tới khi ông ta đi ra ngoài, mọi người vây lại xem thì đảm bảo mấy đồ ăn đó sẽ được ăn hết sạch.
Thiệu Bồi Nhất nói.
- Cái này cũng giống không giống như là người chết, cái này giống như là quỷ chết đói á……
Hoàng Tam Ca vỗ tay nói.
- Đúng rồi, tôi muốn nói chính là cái này, có lẽ nói người chết là không đúng lắm, chính xác mà nói hành vi của ông ta không giống người, có điểm giống quỷ.
Thiệu Bồi Nhất không hé răng, cậu ta lại lần nữa cùng tôi hai mặt nhìn nhau, trợn tròn mắt, suy nghĩ nửa ngày mới hỏi.
- Còn có tình huống nào khác nữa không?
Hoàng Tam Ca lắc đầu nói.
- Tạm thời chỉ có như thế, thời gian tương đối khẩn cấp, có thể biết được những chuyện này là đã không tệ rồi, nếu cho tôi thêm thời gian mấy ngày, có thể giúp cậu tra ra càng nhiều, đáng tiếc, Lão thái gia chỉ cho tôi thời gian một ngày, đợi lát nữa tôi phải trở về rồi.
Thiệu Bồi Nhất nói.
- Thật là vất vả cho Tam Ca rồi, thời gian một ngày mà tra ra nhiều tình huống như vậy, cũng là khó được, làm phiền làm phiền rồi, chuyện này cứ như vậy đi, những chuyện còn lại để cho chúng tôi tới xử lý, Tam Ca cùng các huynh đệ bôn ba vất vả, tôi chuẩn bị một ít lễ mọn, bày tỏ kính ý.
Nói xong cậu ta lấy bó hương đã chuẩn bị từ trước kia châm lên, để ở trên bàn, sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói.
- Tam Ca, chúng tôi đi ra ngoài thương lượng trước một chút, anh cứ tự nhiên nha.
Tôi tự nhiên hiểu ý, cùng Thiệu Bồi Nhất đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Trong khoảnh khắc khi tôi vừa đóng cửa phòng lại, trong phòng liền truyền đến một trận âm thanh ríu rít, giống như đồng thời có rất nhiều người đang nói chuyện với nhau vậy, Hoàng Tam Ca cười ha ha nói.
- Bọn nhỏ đều vất vả, hôm nay tiểu ca nhà họ Thiệu khao chúng ta, tất cả đừng có khách khí nha.
Ngay sau đó, chính là các loại kỳ quái thanh âm thi nhau vang lên, rất ồn ào, giống như có rất nhiều thứ đang tranh đoạt cái gì vậy.
Thiệu Bồi Nhất vỗ vai tôi rồi nói.
- Bình tĩnh bình tĩnh, bọn họ đều tương đối thích sôi nổi, hơn nữa cậu đừng tập trung tinh thần ghé vào trên cửa nghe động tĩnh như vậy được không, cậu như vậy bọn họ sẽ không cao hứng……
Thôi được rồi, tôi thừa nhận vừa rồi tôi nằm bò trên cửa dán tai lên nghe lén.
Rất nhanh sau đó thanh âm trong phòng dần biến mất, theo sau là một tiếng hắt xì thật lớn, Thiệu Bồi Nhất vung tay chỉ vào phòng.
- Xong rồi, bọn họ đã đi rồi.
Lại lần nữa tiến vào nhà, tôi phát hiện bó hương lớn trên bàn kia đã không thấy đâu, hơn nữa liền tro hương cũng không lưu lại, không khỏi rùng mình một cái, xem ra đại tiên cùng yêu quái bình thường vẫn có khác nhau, yêu quái thích ăn thịt, muốn ăn thịt người, đại tiên lại chỉ là ăn hương khói, xem ra chữ “Tiên” này đúng là danh bất hư truyền.
Mấy người đang ở trong phòng, cũng đều lâm vào trạng thái hôn mê, trên thực tế, hai ngày này người nhà Hà Điền Điền căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt liền hôn mê, sau khi tỉnh lại thì nghe Thiệu Bồi Nhất nói hươu nói vượn, đương nhiên, Thiệu Bồi Nhất nói như thế nào với bọn họ tôi cũng không quan tâm.
Tóm lại chuyện bây giờ đã có chút manh mối, hiệu suất làm việc không thể không nói là rất cao, nếu là để cho tự chúng tôi đi làm, sợ là một tháng cũng không nhất định có thể tra ra những việc này.
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất nhìn nhau một lát, trong lòng đều đang tính toán biện pháp, bỗng nhiên đồng thời mở miệng nói.
- Nếu không ngày mai đi tìm cái ông chủ Kha kia đi?
Sau khi nói xong, hai chúng tôi lại đồng thời cười, xem ra, anh hùng ý kiến cũng giống nhau nha.
Rất nhanh sau đó Nam Cung Phi Yến đã trở lại, nàng nghe xong hai chúng tôi nói, tỏ vẻ hứng thú rất nhiều, chỉ là ngay sau đó liền có chút uể oải nói, ngày mai Hoàng Thất thái gia bên kia có chuyện quan trọng, kêu nàng cùng với Thiệu Bồi Nhất tới đó tham gia, nói như vậy, chỉ sợ chuyện đi tìm ông chủ Kha kia phải dời lại ngày hôm sau.
Tôi nghĩ nghĩ, chuyện này thật không thể nào dời tới hôm sau được, sinh mệnh Hà Điền Điền là qua một ngày sẽ ít đi một ngày, đặc biệt bây giờ nàng cứ ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, càng làm người lo lắng.
Vì thế tôi nói với bọn họ, nếu ngày mai bọn họ có việc, vậy thì cứ đi làm đi, còn chuyện đi tìm ông chủ Kha kia cứ để tôi lo là được.
Thiệu Bồi Nhất lại tỏ vẻ hơi lo lo lắng, kiến nghị tôi chờ một lát một chút cũng không sao, tôi cười nói.
- Dù sao cũng không phải đi đánh nhau liều mạng với người, chỉ là tìm người kia hỏi tình huống một chút, nếu ông ta không phối hợp, vậy nghĩ thêm biện pháp khác cũng không muộn.
Chuyện này cứ quyết định như thế, tôi suy nghĩ rằng cho dù nếu không có bọn họ, một mình tôi cũng muốn đi xử lý chuyện này, chuyện dùng tiền tài mua mệnh, trên thực tế cũng có nhắc tới một chút trên cấm kị bút kí, nhưng cũng không kỹ càng tỉ mỉ, chỉ là nói đây là một cái tà thuật cực kỳ nham hiểm, chẳng những chống lại thiên mệnh, càng thêm tổn hại âm đức, cho nên tôi phải ngăn lại chuyện này.
Nhưng mà ở phương diện thám thính tin tức, Nam Cung Phi Yến lại mạnh hơn tôi rất nhiều, sáng sớm hôm sau, nàng gọi điện thoại tới cho Thiệu Bồi Nhất, nói cậu ta chuyển lời cho tôi, những tin tức tỉ mỉ kỹ càng của ông chủ Kha kia, bao gồm diện mạo bên ngoài, địa chỉ gia đình, địa chỉ công ty, thậm chí ngay cả hôm nay mấy giờ mấy phút ông ta đi tham dự cái hội nghị nào, đều nói rõ ràng cho tôi biết.
Tôi thực sự rất kinh ngạc, Nam Cung Phi Yến làm thế nào để có thể có được nhiều tin tức như thế? Thiệu Bồi Nhất cười nói với tôi.
- Cậu đừng nhìn chị một người độc lai độc vãng, trên thực tế, thủ hạ của chị không ít hơn so với Hoàng Tam Ca mang đến đâu.
Tôi có chút buồn bực, nếu nói như vậy, hà cớ gì mà Thiệu Bồi Nhất còn phí lực điều người từ quan ngoại hương đường lại đây, Nam Cung Phi Yến không phải có thể giải quyết sao?
Thiệu Bồi Nhất thở một hơi dài nói.
- Người anh em à, chuyện này cậu không hiểu đâu, tôi là truyền nhân Tát Mãn, chỉ lo chuyện nơi quan ngoại, tới nơi này rồi nhiều lắm chị ấy cũng chỉ cho tôi vài phần mặt mũi, nếu tôi muốn để chị thay tôi bỏ ra sức lực lớn, đó là không hiện thực, cho nên muốn nói làm việc, tôi chỉ có thể tìm người một nhà.
Tôi cũng không hiểu rõ những gì cậu ta vừa nói cho lắm, Thiệu Bồi Nhất suy nghĩ một chút lại nói.
- Nói đơn giản một chút, chị ấy chịu hỗ trợ như thế, hoàn toàn là hướng về phía cậu, đã hiểu chưa? Đừng quên, chị ấy vẫn luôn kêu tôi là Thiệu tiên sinh, nhưng lại kêu cậu bằng em trai đấy.
Tôi có chút mơ hồ, chẳng lẽ địa vị tôi ở trong lòng Nam Cung Phi Yến, thật sự cao như vậy?
Thiệu Bồi Nhất nói xong liền đi rồi, cậu ta cùng Nam Cung Phi Yến đi tới cuộc hẹn của Hoàng Thất thái gia, mà tôi cũng thu thập một chút, một mình xuất phát đi tìm cái ông chủ Kha kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận