Cấm Kỵ Sư

Chương 464: Làng Thiên Thủy

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đi hết con đường, ông lão kia sau khi nhìn thấy Thần quân Giải Trĩ thì cả thái độ đã có sự thay đổi lớn. Mặt mày tươi cười, khóe mắt cong lên, nếp nhăn trên gương mặt như giãn ra, cô gái đi bên cạnh lão làm ra vẻ thản nhiên nhưng luôn lén lút đưa mắt nhìn trộm qua đây, ánh mắt luôn không thể rời thần quân Giải Trĩ.
Trái lại, tôi và Dương Thần trở thành người hầu, nhưng cũng không thành vấn đề, ai bảo thần sắc của Thần quân Giải Trĩ tỏa sáng chói lọi thế kia, hai người chúng tôi đều là phàm phu tục tử, so với những người ta, Không cạnh tranh lại đâu.
Tôi cũng vui mừng bớt lo, chỉ đơn giản đi đằng sau cùng với Dương Thần tiến về phía trước, trong khi Thần quân Giải Trí dẫn đầu cùng hàng với ông lão. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không về chuyện này thì cũng là chuyện kia, hơn nữa hình như Thần quân Giải Trĩ thực sự có chút ấn tượng về nơi này, thỉnh thoảng hỏi ông lão vài câu, nói vài chuyện về một số tin đồn cũ của địa phương. Ông lão cũng thật tâm trả lời tất thảy, hai người họ người nói người hỏi quên cả trời đất.
Cứ như thế, chúng tôi đi một mạch về phía trước. 20 dặm, nói xa cũng không xa mà bảo gần cũng không gần. Khi mặt trời dần lên cao, cuối cùng chúng tôi cũng đến trước một ngôi làng rộng lớn.
Trông từ xa, tôi đã thấy những ngôi nhà trong làng đều tăm tắp, đường xá rộng rãi. Phía bên kia ngôi lành chính là những dãy núi và ruộng bậc thang nhấp nhô, con đường lớn này dẫn thẳng vào làng.
Dương Thần đột ngột lên tiếng:
- Đúng rồi, chính là chỗ này, chính là ở đây…
Vừa nói cậu ấy vừa chỉ về phía bên kia ngôi làng:
- Đi một đoạn ngắn về phía đó, rẽ vào một góc núi, chính là một con sông lớn, lần trước chính là ở đó…
Ông lão đột nhiên quay lại và nói với chúng tôi:
- Phía trước chính là làng Thiên Thủy. Các vị cứ tự nhiên. Chúng tôi có việc, không đi cùng được nữa.
Lão nói xong liền kéo theo cô gái, không hề quay đầu lại, cô gái quay nhìn Thần quân Giải Trĩ một cái, chợt đưa tay ra hiệu, sau đó cùng ông lão đi khỏi.
Tôi đánh liều trêu thần quân Giải Trĩ một tí:
- Giải ca, cô bé có hứng thú với ông rồi.
Ông ấy trừng tôi chằm chằm:
- Đừng lộn xộn, đây là làng Thiên Thủy, thế nào, vào cướp người đi chứ?
Tôi nhìn sang Dương Thần:
- Cậu còn nhớ mình bị nhốt ở đâu không? Còn nữa, cuộc thi hôm nay mấy giờ sẽ bắt đầu và ở đâu, chúng ta phải nắm chắc để lập kế hoạch cướp người.
Dương Thần nhìn thời gian rồi đáp:
- Bây giờ đã gần tám giờ. Dù chưa ấn định thời gian cụ thể nhưng cũng phải nhanh thôi. Hiện tại mình có hai ý này, một là mau chóng tìm ra nơi mình bị giam và giải cứu Tiểu Bạch. Hai là đợi đến khi chúng ra tay, giữa đường cướp người.
Tôi hỏi cậu ấy:
- Nếu trực tiếp đến nơi bị giam giữ để cứu người, mình nghĩ ở đó nhất định có lính canh nghiêm ngặt, hơn nữa cơ quan cấm chế khá nhiều đúng không?
Cậu gật đầu:
- Đúng, đúng là như vậy, nếu không mình đã tìm cách cao chạy xa bay từ lâu.
- Vậy thì dùng cách thứ hai xem thế nào. Chờ bọn chúng xông ra rồi cướp người. Có vẻ dễ làm hơn.
Nhưng tôi vừa nói xong, Dương Thần liền cau mày:
- Nhưng mà tình huống lúc này đã khác, ai biết Tiểu Bạch hiện giờ ra sao, nếu cậu ấy biết phải ra ngoài thi đấu mà sống chết không chịu thì làm sao đây. Nếu bọn mình dùng cách này, canh giữ bên ngoài há chẳng phải uổng công phí sức rồi à?
Tôi nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Như vầy đi, chúng ta chia làm hai đường, cậu cũng phần nào quen thuộc nơi này nên có thể vào trong nghe ngóng tin tức. Mình ở ngoài làng chờ cậu, thế nào?
Cậu ấy lắc lắc đầu:
- Thế cũng không ổn. Chúng ta đều là những người lạ mặt. Vào làng thế nào cũng có người nghi hỏi. Chỗ này trông giống như một ngôi làng bình thường, nhưng cao thủ bên trong nhiều như mây. Không dễ dàng mà vào trà trộn vào được đâu. Muốn ra vào thoải mái, khó càng thêm khó.
- Vậy thì… Giải ca, pháp lực ông cao cường, hay là ông vào đấy dò la tin tức nhé?
Tôi ngoảnh đầu nói với Thần quân Giải Trĩ, ông ấy đứng bên cạnh đã mày mặt cáu kỉnh từ lâu nghe vậy lên tiếng:
- Các ngươi rắc rối quá đi. Chẳng phải chỉ là một cái thôn cỏn con thôi sao, cứ đi thẳng vào là xong, kẻ nào dám cản đường thì chết, cứu được người thì đi, có bao nhiêu đó chuyện mà dong dài, bàn tới bàn lui. Đợi hai người mấy cậu tính xong thì người đã chết toi rồi.
Tôi bỗng cảm thấy hơi kỳ quái, từ lúc đến đây, hình như ông có chút không bình thường, lúc nào cũng có vẻ cau có.
- Giải ca, tôi đây không phải là muốn giải quyết chuyện này một cách hòa bình sao? Ông nghĩ đi, có rất nhiều thường dân sống ở đây. Nếu thực sự muốn một đường giết sạch để đi vào nhất định sẽ thương vong nặng nề. Hơn nữa, Tiểu Bạch đang nằm trong tay họ, làm con tin, còn đối phương không phải là người ăn chay, đến lúc dùng Tiểu Bạch để uy hiếp, ta sẽ rơi vào thế bị động. Nếu có cách tốt hơn, tôi có nghĩa là tốt hơn là không nên cứng nhắc.
Nhưng ông ấy vẫn giữ vẻ mặt khinh thường và miệng thì gần như hướng lên trời, tôi biết ông lại tái phát cái "bệnh" tự cao này. Có lẽ thần thú như họ đều như thế, không thích giao dịch với người phàm. Luôn cảm thấy dòng máu của mình là thiêng liêng, cao quý hơn rất nhiều so với đám người phàm tục ở cõi trần.
Tôi mặc kệ ông ấy, xoay người tiếp tục thảo luận với Dương Thần, đúng lúc này, tôi chợt nghĩ ra một cách, mình cứ tàng hình là được, pháp tàng hình của tôi, ngay cả Y Thăng cũng không phá được, không nhìn thấy, chắc hẳn cho dù bản lĩnh người trong đây to lớn đến đâu thì cũng có hạn, nếu đánh lừa được đám lính canh đó thì sẽ không có vấn đề gì.
Không trì hoãn việc lớn, nói là làm, nhưng khi tôi vừa lấy lá bùa tàng hình ra, thì bên tai tôi nghe thấy tiếng chiêng đồng đánh dồn dập, trong làng bỗng có rất nhiều người tụ lại từ khắp nẻo, sôi nổi đổ dồn về một hướng. Ngôi làng yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào tiếng người hò hét.
Sắc mặt Dương Thần hơi thay đổi:
- Không ổn rồi, cuộc thi sắp bắt đầu. Lúc trước chính là như thế này. Xem ra cách vào trong cứu người không được nữa rồi.
Tôi ngước đầu nhìn. Đám đông đang náo nhiệt vô cùng và chẳng mấy chốc đã tụ thành một nhóm lớn. Tôi không khỏi lích động, nói với họ:
- Thế cũng tốt. Họ đang lộn xộn, chúng ta tận dụng cơ hội để lẫn vào trong, cũng tránh được người kiểm tra.
Lần này bọn họ đồng lòng nhất trí nên chúng tôi không còn vùng vẫy nữa mà đi về phía ngôi làng, lúc này mọi người đã tập trung từ mọi ngõ ngách trong làng đều có người vây xem, mặc dù ba người chúng tôi có trang phục và ngoại hình khác với người ta nhưng đông đến mức loạn xạ ngầu thế này sẽ chẳng ai quan tâm đến chúng tôi đâu. Cứ thế này, chúng tôi theo đám đông mà đi thẳng sâu vào làng.
Trên đường đi biểu cảm của Dương Thần rất căng thẳng, không ngừng quan sát xung quanh. Tôi hiểu tâm trạng hiện tại của cậu ấy, dù sao thì thân thể của cậu ấy bây giờ là của Tiểu Bạch, lại sắp nhìn thấy được thân thể thật của mình. Chắn chắn sẽ cảm thấy vừa kỳ cục vừa hồi hộp, loại cảm giác này, đừng nói là cậu ấy, ngay cả tôi nghĩ đến thôi cũng cảm thấy kỳ quặc.
Không bao lâu sau chúng tôi đến một quảng trường trong thôn. Bốn bề đều là người tập trung lại đây, họ tự động tạo thành một vòng tròn, chừa một khoảng trống rộng lớn ở giữa, sân đấu đã được mở. Trên đó có vài chiếc bàn, vài người ăn mặc kỳ lạ ngồi phía sau, có già có trẻ, nhưng nét mặt lại vô cùng ủ rũ, thỉnh thoảng lại nói chuyện với nhau, và đôi khi nhìn lên phía bên của lối đi.
Dương Thần nói khẽ:
- Đó chính là nơi mà mình đã bị giam cầm. Có vẻ đã không kịp rồi. Cậu xem, người đã đấu hai trận với mình đến rồi kìa.
Cậu vừa dứt lời thì thấy một người trung niên bước nhanh vào trong tòa, phía sau có người đang đẩy một chiếc xe phủ vải đỏ, sau khi vội vàng đi vào tòa, người đàn ông trung niên vẫy tay ra hiệu liền có người vén tấm vải đỏ ra, nhưng bên trong là một người gỗ to gần bằng người, tứ chi, đầu to, thoáng nhìn tay nghề có vẻ đơn giản, thô ráp. Mấy người đó nhấc người gỗ lên, một lúc lại có người lui cui sau lưng người gỗ làm gì đó rồi lui ra, để lại người gỗ đứng yên tại chỗ.
Lúc này, người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới, kiểm tra trên dưới một lượt, vươn tay vỗ vỗ người gỗ, mang theo nét cười trên gương mặt, chắp tay chào những người ngồi sau bàn, liền có người đem ghế. Hắn đĩnh đạc ngồi xuống và bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diện mạo người này cũng bình thường, không có gì đặc biệt, trong giống như một nông dân bình thường nhưng Dương Thần khẽ nói bên tai tôi:
- Tên đó là Xích Mộc, rất có địa vị ở chốn này, chiêu thức cũng cực kỳ lợi hại. Nếu không hứa hẹn thi đấu, mình nghĩ mình đúng là không phải đối thủ của hắn.
Cậu ấy nói thế thì tôi cũng tin, cậu ấy nghiêm túc nghiên cứu thiên thư Lỗ Ban cũng chưa đến 1 năm, xét theo khí chất và tuổi tác của người kia thì hẳn tu đạo đã lâu, đạo hạnh thâm sâu, so với người ta thì Dương Thần tất nhiên là kém hơn rất nhiều.
Dương Thần là người thừa kế chính thống của thiên thư Lỗ Ban, mặc dù chất lượng tổng thể có thể không bằng người ta nhưng tuyệt kỹ lại biết nhiều vô cùng, vì vậy ở trận đấu thứ hai thi chim gỗ, cậu đã thắng bằng chính thực lực của mình.
Có điều, tôi đợi một hồi vẫn không thấy Tiểu Bạch đi ra, không khỏi bồn chồn:
- Quái lạ, sao không thấy Tiểu Bạch ra? Cho dù không muốn thi đấu thì cũng nên tạo một chút động tĩnh chứ? Tại sao lại không có tiếng động nào?
Nói ra cũng trùng hợp thật, tôi vừa dứt lời thì đám đông bên kia đột ngột tách, giữa một trận huyên náo, một vài người đẩy một chiếc xe đi vào trong, tấm vải đỏ hé mở, phía bên trong cũng là một người gỗ. Nhìn sơ qua cũng giống với cái vừa rồi.
Và sau khi người gỗ xuất hiện, một người mới từ tốn đi tới từ phía sau với vẽ mặt mang theo biểu cảm kỳ dị cười mà như không cười. Tôi tập trung theo dõi, trong lòng không khỏi nấc lên một cái, đây chính là Tiểu Bạch.
Đương nhiên, thể xác của Dương Thần nhưng là linh hồn của Tiểu Bạch. Có điều nhìn thấy cậu ấy như thế này, lòng tôi thầm kinh ngạc, chẳng lẽ cậu ấy thực sự muốn so tài với bên kia sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận