Cấm Kỵ Sư

Chương 184: Thị Trường Đồ Cổ

Tôi có chút kinh ngạc, cho rằng nàng chỉ nói đùa với tôi thôi, ai mà ngờ Nam Cung Phi Yến lại lôi kéo tôi đi luôn, thật giống như chuyện phải đi dạy học kia không có quan hệ gì với nàng hết.
Hình như tôi đã nhận ra cái gì đó, các mối quan hệ của Nam Cung Phi Yến ở trong trường học chỉ sợ không tầm thường, nếu không sẽ không có khả năng tiêu dao tự tại như vậy, nói làm gì liền làm cái đó, hay là nàng có quy tắc ngầm nào đó với hiệu trưởng?
Ách, nói như vậy có điểm khó chịu chút, nhưng mà nếu nói hiệu trưởng có quy tắc ngầm nào đó với nàng thì đánh chết tôi cũng không tin.
Bởi vì hiệu trưởng nhà chúng tôi là một tên mập chết tiệt đã hơn 50 tuổi, bụng thì bự nếu ổng cúi đầu xuống chắc cũng không thấy chân của mình ở chỗ nào, nếu nói Nam Cung Phi Yến câu dẫn mị hoặc ông ta, ngẫm lại tôi đều cảm thấy ghê tởm, chuyện này là không hề có khả năng xảy ra.
Nếu vậy chẳng lẽ là phó hiệu trưởng? Nhưng mà cũng không đúng, bởi vì phó hiệu trưởng là một người phụ nữ, hơn nữa cũng có hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng vẫn còn phong vận như hồi trẻ, Nam Cung Phi Yến sẽ không cùng với nàng…
Tôi miên man suy nghĩ, liền đi theo nàng ra tới ngoài cổng trường, Nam Cung Phi Yến vẫy tay kêu một chiếc xe, vì thế hai chúng tôi thẳng đến trong thành mà đi.
Cầu vượt thành nam, tôi lại tới nữa……
Dọc theo đường đi rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi thấp giọng hỏi nàng, chuyện bên Thiệu Bồi Nhất thế nào, có trả lại mặt kính bạc kia cho xà tinh hay chưa. Nam Cung Phi Yến nói cho tôi biết, đêm qua nàng cùng Thiệu Bồi Nhất đi tới đó, tiến hành thực thuận lợi, kêu Hoàng Thất thái gia cùng tới, nàng làm nhân chứng, trước lúc trả lại, những cái xà tinh đó còn nói, từ đây về sau mọi người nước giếng không phạm nước sông, không ai nợ ai.
Đây là một cái tin tức tốt, tôi cũng thở một hơi dài thay cho Thiệu Bồi Nhất, sau đó lại hỏi Thiệu Bồi Nhất đi đâu vậy?
Nam Cung Phi Yến lại nói, ân oán nơi này đã xong, cậu ta đi về nhà Hoàng Thất thái gia, giúp đỡ ông ấy chuẩn bị hành trang, chuẩn bị phải về Đông Bắc.
Nghe đến đó, tôi kinh ngạc nói.
- Nói như vậy, Thiệu Bồi Nhất cũng muốn rời đi rồi sao?
Nam Cung Phi Yến nghĩ nghĩ rồi nói.
- Nhưng mà cũng chưa chắc, nghe nói cậu ta còn có chuyện muốn làm ở chỗ này, chẳng qua là muốn đưa Hoàng Thất thái gia bọn họ trở về trước, chuyện cụ thể như thế nào thì chị cũng không rõ ràng cho lắm, em cũng biết, chị cũng không phải là người trong dòng họ bên đó, chỉ là người đồng đạo mà thôi.
Tôi gật gật đầu cũng không hỏi nhiều nữa, Nam Cung Phi Yến nói không sai, nàng không phải người trong dòng họ bên đó, có một số việc, nàng cũng chỉ có thể làm đồng đạo hỗ trợ, hoặc là thay thế mẹ của nàng là Yến phu nhân ra mặt cũng nói không chừng.
Kỳ thật, nói không chừng quan hệ giữa nàng cùng những cái xà tinh đó còn thân cận hơn một chút, chuyện này từ thời điểm lần trước chúng tôi đi đến trong nhà Hoàng Thất thái gia, Nam Cung Phi Yến cũng không cùng đi, liền có thể nhìn ra được chút ít.
Hai chúng tôi ở chỗ này khe khẽ nói nhỏ, tài xế xe taxi nghe không hiểu ra sao, liên tiếp liếc lên kính chiếu hậu nhìn thử chúng tôi, mặt có hơi trắng bệch, hung hăng đạp chân ga cho xe chạy thật mau.
Cứ như vậy, rất nhanh chúng tôi liền đến cầu vượt thành nam, lại là chỗ cũ ngày hôm qua, sau khi xuống xe, Nam Cung Phi Yến một hai giành việc trả tiền, tôi cũng không tranh với nàng làm gì, nhưng sau khi ông tài xế kia nhận tiền từ tay nàng, tức khắc dọa kêu má ơi một tiếng, trực tiếp quăng tiền ra ngoài sau đó đạp chân ga, chạy giống như bị điên rồi vậy.
Tôi không khỏi buồn bực, cúi đầu nhìn thử, tức khắc hết chỗ nói rồi, thì ra Nam Cung Phi Yến đưa cho ông ta một xấp tiền âm phủ.
Nàng cũng có chút ngượng ngùng, gãi gãi tóc nói.
- Ấy da, đưa sai tiền rồi…
Nói xong, nàng móc từ trong túi ra một trăm đồng, nói với tôi.
- Em ở tại đây chờ chị một chút, chị đuổi theo đưa tiền cho ông ta đã.
Tôi bị dọa chạy nhanh tới ngăn cản nàng lại, vui đùa cái gì vậy, tài xế kia đã nhấn ga chạy đến hơn một trăm mét rồi, giống như là lửa cháy sau đít xe, chị chạy vội đuổi theo, đó là muốn hù chết người ta hay gì vậy?
Nam Cung Phi Yến bật cười.
- Vậy được rồi, tiết kiệm được một khoản, đợi lát nữa chị sẽ mua đồ cho em nha.
Tôi cũng không để ý, cười nói.
- Cũng được, giữa trưa mời em ăn tô mì là được rồi.
Nàng cười cười không nói chuyện nữa, tôi hướng mắt nhìn chung quanh thử, ngăn lại một người hỏi thăm thử thế mới biết, thì ra thị trường đồ cổ ở cách không xa phía trước.
Hai chúng tôi dạo tới dạo lui đi qua đó, vẫn là đi qua con hẻm nhỏ chật hẹp mà ngày hôm qua đã từng đi qua, mà tôi lại thấy bà lão bán vớ ngày hôm qua, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, ngày hôm qua vội vã bắt ăn trộm, vớ thì cầm đi rồi mà tiền còn chưa có trả cho bà lão.
Tôi vội vàng đi qua chủ động tặng tiền cho bà lão, bồi lỗi với người ta, dù gì người ta cũng lớn tuổi như vậy rồi, chạy bắt người mà vớ không trả tiền, loại chuyện này tôi làm không có nổi.
Mà bà lão kia lại thật bình tĩnh, sau khi nhận lấy tiền thì ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười nói câu.
- Đứa bé ngoan.
Tôi có chút ngượng ngùng, rồi lại có hơi ấm áp, thuận miệng hỏi câu.
- Bà à, bà cho con hỏi thăm một chút, hướng thị trường đồ cổ đi như thế nào ạ?
Bà lão hỏi.
- Cậu là muốn đi chợ dương (chợ người sống), hay là đi chợ âm (chợ người chết) đấy?
Lòng tôi lộp bộp một chút, thị trường đồ cổ này như thế nào còn phân chợ âm, chợ dương, không phải là nói chợ âm phải có quỷ tài xế chở đi mới được sao?
Bà lão nhìn ra sắc mặt của tôi thay đổi, nhếch miệng cười một cái, lộ ra hàm răng chẳng còn bao nhiêu cái, nói với tôi.
- Đừng sợ, bà nói chợ âm không phải quỷ thị, người ở đây có thói quen, quản chợ đen kêu chợ âm, bởi vì nơi đó bày bán đồ vật, rất nhiều đều không phải từ con đường trong sáng mà tới, thậm chí còn có đào mồ trộm mộ, cũng có moi từ trong miệng người chết ra, cho nên kêu chợ âm, đương nhiên, cũng có thể kêu quỷ thị.
Bà lão nói làm tôi sởn da gà một trận, vội nói.
- Vậy chợ dương cùng chợ âm kia không phải ở một chỗ sao? Nếu con muốn đến đó thì phải đi như thế nào đây?
Bà lão nói.
- Là ở một chỗ, cậu đi về phía trước qua ba con phố, quẹo trái có một cái đại cổng chào, đó chính là Nghênh Tiên Lộ, đi vào Nghênh Tiên Lộ, bên trong một cái phố đều bán đồ cổ, nhưng cậu có khả năng nhìn đến chính là chợ dương, nếu muốn đi chợ âm, cậu phải nhìn theo lộ tuyến dọc hai bên đường, nhưng mà tôi không thể nào nói cụ thể ra cho cậu được, đó không phải là chỗ có thể đi lung tung, đành phải nhìn vào năng lực của cậu như thế nào thôi.
Tôi liên tục gật đầu, cách nói chợ âm của bà lão này khiến cho tôi có hứng thú rất lớn, tuy rằng lúc này tôi đây cũng không phải vì đồ cổ mà tới, chẳng qua muốn tìm người hiểu biết, nhìn xem lai lịch của yếm thắng tiền kia, nhưng mà bà lão vừa mới nói như thế, tôi bỗng nhiên rất muốn tìm hiểu thử coi, cái chợ âm kia rốt cuộc là bộ dáng gì.
Tôi cảm tạ bà lão, cùng Nam Cung Phi Yến tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được bao xa, phía trước quả nhiên có một cái cổng chào lớn màu đỏ, rất là bắt mắt đứng sừng sững ở nơi đó.
Tôi gia tăng bước chân đi nhanh qua đó, đang muốn đi vào thì Nam Cung Phi Yến lại dừng lại, nói với tôi, nàng có chút việc muốn đi làm, để tôi ở chỗ này chờ nàng một chút, hoặc là chính mình đi dạo trước, nhưng mà đừng đi xa quá, nàng rất nhanh sẽ quay trở lại.
Tôi có chút buồn bực, mắt thấy đã đi tới nơi này rồi, còn muốn đi làm gì nữa chứ?
Nhưng tôi cũng không quản được nàng, người ta là một cái hồ ly tinh, trong đầu cả ngày suy nghĩ cái gì, tôi cũng không biết, không có biện pháp gì đành phải nói nàng tận lực mau một chút, sau đó tôi liền một mình đi vào, đi bộ dọc theo đường phố.
Có chút chuyện ra ngoài dự kiến, Nghênh Tiên Lộ này rồi cả thị trường đồ cổ, ở trong trực giác của tôi hẳn là một khu thật là náo nhiệt, không nói dòng người chen chúc xô đẩy, rộn ràng nhốn nháo, ít nhất cũng đến là vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là người, bày quán một người tiếp một người, đầy đất đều là tiền cũ rồi các dụng cũ, bình sứ ngọc khí tiểu vật trang trí, tiểu nhân thư tranh liên hoàn sách cũ khan gì đó.
Nhưng tới nơi này rồi, tôi lại buồn bực, nơi này tuy nói cũng có không ít quán bày ra, nhưng lại khác xa so với trong tưởng tượng của tôi, quạnh quẽ, bày quán lười nhác dào dạt, người đi dạo phố cũng rất thưa thớt, hoàn toàn không có loại không khí náo nhiệt của thị trường đồ cổ.
Chẳng lẽ là bởi vì hiện tại trời lạnh, mọi người không muốn ra đường hay sao?
Tôi cũng không nghĩ quá nhiều, ít người càng tốt, tôi là một người thích thanh tĩnh, rất chán ghét mấy chỗ ầm ĩ, lại nói ít người, những chủ quán kia cũng không vội, nói không chừng liền có người nhàn rỗi mà nói chuyện với tôi.
Tôi nhìn lại phía sau, Nam Cung Phi Yến đã đi không còn bóng dáng, vì thế cũng không quản nàng nữa, tự mình đi dọc theo đường phố về phía trước, ngẫm lại xem nhà ai bày bán tiền cổ tương đối nhiều, sau đó liền tới cửa hỏi.
Kỳ thật nói là quạnh quẽ, bày quán vẫn là một nhà dựa gần một nhà, chẳng qua không có khách khứa gì, cho nên có vẻ quạnh quẽ, tôi một đường đi qua, đôi mắt đánh giá khắp nơi, thật ra rất nhiều sạp đều có tiền cổ, nhưng là đều không nhiều lắm, đại đa số bày lên đều là bình sứ ngọc khí mấy thứ đồ vật linh tinh, còn có chút là tượng phật, tranh cuộn gì đó, chuyên môn bán tiền cổ lại là một cái cũng không có.
Tôi lượn vòng một hồi, thử thăm dò một người nhìn có vẻ hơi lớn tuổi một chút, chủ quán có vẻ hơi đáng tin cậy một chút, tôi đem yếm thắng tiền đưa cho ông ta, để cho ông ta nhìn thử lai lịch đồng tiền này coi trị giá bao nhiêu tiền.
Ông ta cầm cũng không thèm cầm thử, chỉ híp mắt nhìn lướt qua, liền nói hai chữ, không thu.
Tôi hỏi ông ta nguyên nhân, tôi nói đây là trong nhà truyền xuống, đã có thật nhiều năm, như thế nào cũng phải có chút ít giá trị chứ?
Ông ta không kiên nhẫn nói với tôi.
- Vấn đề không phải là cái thứ này của cậu đáng giá bao nhiêu, thôi thì cứ nói với cậu vậy, nếu cậu muốn bán thật, tại đây là không được, không ai dám thu, cậu đi vào hướng bên trong kia đi.
Hướng vào phía trong nữa? Tôi tò mò hỏi ông ta vì sao, ông ta lại không chịu nói chuyện, chỉ phất tay một cái ý bảo tôi đi đi.
Tôi có chút khó chịu, không thu thì không thu đi, tôi cũng chưa nói bán, chỉ là đưa cho ông ta nhìn thử một chút thôi, làm gì mà tỏ thái độ như vậy chứ?
Tôi cũng không thèm phản ứng tới ông ta nữa, đi về phía trước nhìn thử, phía trước con phố này còn rất dài, trừ bỏ hàng vỉa hè này ra, hai bên đều là cửa hàng đồ cổ, hừ, tôi cũng không tin, nhiều cửa hàng như vậy tôi tìm không thấy một cái cửa hàng hiểu biết.
Thu hồi yếm thắng tiền, tôi quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận