Cấm Kỵ Sư

Chương 460: Ba cuộc thi (1)

Dương Thần bực bội vỗ đùi, kể cho tôi nghe chuyện cậu ấy bị bắt…
Cậu ấy nói, một tháng trước. Cậu ấy cũng không hiểu vì sao mà mình lại đi cùng với cô gái kia, đi về phía nam, hai ngày sau đó, thì tới một ngọn núi lớn nằm ở giữa hai tỉnh, sau đó cô gái kia dẫn đường đến sơn trại của người Miêu.
Theo lời của Dương Thần, lúc ấy cậu ta hoàn toàn mơ mơ màng màng, sau khi đến chỗ đó, không thấy truyền nhân của Lỗ Ban thiên thư đâu, thì đột nhiên bị mấy người ám hại. Đánh ngất xỉu trên đất, sau khi cậu ta tỉnh lại thì đã bị nhốt ở trong ngục sắt rồi.
Lúc này cậu ấy mới bừng tỉnh, nhớ lại chuyện lúc trước. Trong đầu vô cùng mơ hồ, giờ mới hiểu được, bản thân nhất định đã bị dính phải mê huyễn thuật, nên mới hồ đồ đi theo đến đây, kết quả là bị người ta nhốt lại.
Cậu ấy vô cùng tức giận, nhưng đã không có cách nào thoát thân, đang khổ não nghĩ đối sách. Thì có người đến tìm cậu ấy, người này trông rất cổ quái, ăn mặc thì rất kỳ lạ. Sau khi gặp cậu ấy, liền đòi Lỗ Ban thiên thư.
Người kia nói, Lỗ Ban thiên thư vốn là của bọn họ, hơn nữa cũng chỉ ở trên tay bọn họ nó mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh. Chỉ cần Dương Thần chịu giao ra, sau này sẽ không làm khó dễ cậu ấy nữa, hơn nữa Dương Thần còn có thể giữ lại truyền thụ của Lỗ Ban thiên thư.
Điều kiện này nghe rõ ràng chính là cướp bóc, nhưng mà cũng coi như cho người ta một con đường sống, theo lý thuyết, Dương Thần vốn muốn đồng ý, chẳng những có thể giữ được mạng nhỏ, hơn nữa còn có thể tiếp tục tu hành Lỗ Ban thiên thư, cũng có thể truyền thụ cho đời sau, điều kiện này coi như cũng có thể chấp nhận.
Lúc này Dương Thần đã học được khoảng năm sáu phần của Lỗ Ban thiên thư, hơn nửa năm nay, mỗi ngày anh ta đều dốc sức tu hành, tiến bộ rất nhanh, hơn nữa còn thuộc lòng Lỗ Ban thiên thư, có thể coi như cho dù không có thiên thư, thì vẫn có thể tiếp tục học.
Nhưng Lỗ Ban thiên thư này là vật gia truyền mấy trăm năm của Dương gia nhà cậu ấy, đến đời này của cậu ấy đã là cuối cùng, nếu như đem thiên thư giao cho người ngoài, vậy thì thật sự phải xin lỗi tổ tiên, xin lỗi ông nội đã mất sao?
Trong xương cốt Dương Thần là một người rất quật cường, nói gì cậu ấy cũng không đồng ý, chỉ nói Lỗ Ban thiên thư kia đã bị cậu ấy thiêu hủy, đã không còn trên đời này. Nhưng đối phương làm sao tin được, Lỗ Ban thiên thư chính là kỳ bảo, truyền đời mấy ngàn năm, cậu ấy nói thiêu hủy liền thiêu hủy, lời nói này chẳng khác nào lừa gạt kẻ ngốc cả?
Nhưng Dương Thần luôn nhất quyết nói như vậy, cậu ấy đã suy nghĩ xong, nói Lỗ Ban thiên thư đã bị thiêu hủy, đối phương không biết rõ chân tướng sợ ném chuột vỡ bình, nên không dám làm gì cậu ấy, ước chừng để cậu ấy nói ra sự thật thì phải làm thỏa mãn tâm nguyện của cậu ấy, vậy cái mạng nhỏ của cậu ấy coi như đã thoát khỏi nguy hiểm, thế nhưng cậu ấy không vì vậy mà cho rằng đối phương sẽ làm theo ước định, để cho cậu ấy trở về.
Cậu ấy tưởng đối phương sẽ thẹn quá hóa giận mà dày vò đánh đập mình, thậm chí cậu ấy còn chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không nghĩ tới đối phương lại không làm gì với mình, mà ngược lại lại nói với cậu ấy, nếu Lỗ Ban thiên thư đã bị tiêu hủy, vậy thì cậu ấy hãy viết ra, rồi đưa cho bọn họ là được.
Dương Thần trợn tròn mắt, đối phương vừa xoay người rời đi, cũng tăng cường phòng vệ nơi nhốt cậu ấy hơn. Từ đó cánh cửa sắt đã cắt đứt ý định chạy trốn của cậu ấy, một sơn trại vô danh, nhưng đã khiến cho cậu ấy và quê hương xa cách mấy ngàn dặm
Bắt đầu từ ngày thứ hai, đồ ăn thức uống đều được đưa tới, đồng thời đưa tới còn có giấy bút, cô gái kia mỗi lần cũng sẽ hiện thân, khuyên giải cậu ấy. Nhưng đối với người phụ nữ này Dương Thần cực kỳ căm ghét, biết có thể sẽ mắc phải mê thuật của cô ta, nên thường thầm niệm thần chú ba lần, để giữ vững tâm trí, phớt lờ lời nói của cô ta.
Người phụ nữ kia cũng không nổi giận, mỗi lần đều như theo thông lệ nói xong lời của mình liền quay người rời đi. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nặng lời với Dương Thần, hay là uy hiếp dụ dỗ, chỉ khuyên cậu ấy không nên ngu ngốc, mặc dù Lỗ Ban Thiên thư rất quan trọng, nhưng nếu không có truyền nhân, vậy cũng sẽ bị thất truyền, giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt.
Ban đầu Dương Thần còn không quan tâm, bởi vì căn bản lời của cô ta cậu không để vào tai, nhưng sau đó một thời gian dài, nghe nhiều, cậu ấy cũng cảm thấy lời nói của cô ta cũng có lý, nếu như mình cứ bị giam như vậy cả đời, hoặc một ngày nào đó đối phương nổi giận, cho mình một đao, Lỗ Ban thiên thư cũng không thể truyền lại, cậu ấy cũng không có mặt mũi để gặp lại tổ tiên.
Nhưng viết cho đối phương Lỗ Ban thiên thư cậu ấy lại không cam lòng, cậu ấy cũng từng nghĩ tới việc viết giả lừa gạt đối phương, nhưng đối phương cũng là một cao thủ, nếu như giả ngu không qua được, sợ rằng hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Sau đó cậu ấy nghĩ ra một biện pháp, muốn trao đổi cùng đối phương, đầu tiên cậu ấy hỏi đối phương là ai, cậu ấy nói Lỗ Ban thiên thư này là do tổ tiên truyền lại, cho dù là truyền lại cho người khác, cũng phải danh chính ngôn thuận bái sư, hơn nữa còn phải tuân theo Lỗ Ban thiên thư, phải là một thợ mộc mới được.
Lời này của cậu ấy thuần túy là cắt văn lấy nghĩa. Bên trong Lỗ Ban thiên thư thật sự có nói như vậy, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, đối với những người có ý đồ xấu mà nói, chẳng qua là bọn cảm thấy hứng thú với những pháp thuật và những thần chú bí ẩn kia trong Lỗ Ban thiên thư mà thôi, căn bản chuyện tạo phúc cho dân không ở bên trong cân nhắc của bọn họ, cho dù có đoạn tử tuyệt tôn hay không, đó cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Dương Thần nghĩ đối phương hẳn là một cao thủ, nhưng không thể nào là thợ mộc cao thủ, cứ như vậy, đối phương sẽ biết khó mà lui, nhưng cậu ấy không nghĩ tới, sau khi nói xong, đối phương liền thả mình đi, hơn nữa còn mời cậu ấy đến một hội trường phía trên.
Hôm đó, cậu ấy gặp được rất nhiều người, mặc dù không nói là hình dáng quái lạ, thì cũng là trang phục kỳ dị, cậu ấy nhìn những trang phục đó, thì chợt nhớ tới một người, Y Thắng.
Hỏi một chút, thì quả nhiên đối phương thừa nhận, bọn họ chính là yếm thắng sư. Hơn nữa, đời trước của bọn họ, có quan hệ chặt chẽ với Lỗ Ban thiên thư, thậm chí có người còn là truyền nhân của Lỗ Ban thiên thư. Cái này ngược lại không có lừa Dương Thần, chỉ là bởi vì phép thuật những năm gần đây ngày càng yếu, có rất nhiều truyền thừa bị mất đi, cho nên bọn họ muốn tìm lại Lỗ Ban thiên thư, muốn một lần nữa phát triển nghề cổ xưa của yếm thắng sư rực rỡ trở lại.
Dương Thần có chỗ không hiểu, nên hỏi đối phương, Lỗ Ban thiên thư và yếm thắng sư có quan hệ như thế nào. Đối phương nói, bởi vì yếm thắng sư có rất nhiều kỹ năng liên quan tới Lỗ Ban thiên thư, hơn nữa bây giờ yếm thắng chỉ có nửa bộ Lỗ Ban thiên thư, mà bởi vì trong tay là bản thiếu, mất rất nhiều chỗ mấu chốt, thế nên mới muốn tìm Dương gia, lấy lại Lỗ Ban thiên thư bản chính.
Dương Thần bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách hồi trước Y Thắng trăm phương ngàn kế muốn tìm mình cướp Lỗ Ban thiên thư, hóa ra là như vậy.
Nếu như vậy, vậy có thể nói, Dương gia và yếm thắng sư, nói không chừng có quan hệ gì đó trong quá khứ. Nhưng cho dù lời nói của đối phương rất thành khẩn, hơn nữa cũng không hề thô bạo, thế nhưng Dương Thần vẫn không muốn giao Lỗ Ban thiên thư ra, cho nên lấy lý do là phải có thợ mộc để qua loa lấy lệ, thế nhưng không ngờ đối phương lại đưa ra một thợ mộc, nói nếu Lỗ Ban thiên thư có quy tắc này vậy hắn phải tuân theo. Vì vậy mà muốn tỷ thí với Dương Thần, hai bên đưa ra đề tài, cùng nhau hoàn thành, xem xem cuối cùng ai mới đủ tư cách làm thợ mộc.
Dương Thần gãi đầu, thầm nói không xong, mặc dù cậu ấy có được truyền thừa của Lỗ Ban thiên thư, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa phải là một thợ mộc thực sự. Mặc dù cậu ấy đã cùng ông nội lăn lộn mấy năm, cái gì cũng hiểu một chút, thế nhưng đều không tinh thông. Là một thợ mộc, cậu ấy cùng làm là chỉ biết làm cái bàn, cái ghế ngồi, làm giường, làm tủ, hơn nữa tay nghề còn không cao.
Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách cậu ấy, ở thời đại này, cậu ấy căn bản không có cơ hội phát triển. Lại nói, lúc nhỏ ông nội cậu ấy luôn muốn cho cậu ấy học tập cho thật giỏi, cho nên cũng chưa từng nghiêm túc dạy cậu ấy.
Nhưng đối phương đã nói ra trước, cậu ấy đành phải nhắm mắt làm theo, nếu không còn không biết xấu hổ mà nói mình là truyền nhân của Lỗ Ban thiên thư sao?
Dương Thần cũng không ngốc, cậu ấy biết mình có bản lĩnh gì, nên để cho đối phương ra quy tắc trước, dụng ý của cậu ấy là muốn xem xem đối phương có thủ đoạn và tài nghệ gì, để mà ứng phó.
Đối phương vui vẻ đồng ý, vì vậy ngay trận đấu đầu tiên là do đối phương ra đề. Người kia suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Dương Thần, chúng ta mỗi người làm một cái thuyền gỗ, kích thước lớn nhỏ đều phải tương đồng, sau đó cho xuống nước, chúng ta đứng trên cao nhìn xem, xem thuyền của ai tốt nhất, thuyền nào chìm trước thì thua.
Dương Thần trợn tròn mắt, đóng thuyền? Hắn lớn đến như này rồi cũng chưa từng nhìn thấy thuyền, nhưng nếu đối phương đã đưa ra, vậy cậu ấy cũng không thể lùi bước, vì vậy chỉ có thể nhắm mắt đồng ý.
Sau đó, đối phương liền vẽ thân thuyền, kích thước lớn bé, rồi cho người đưa tài liệu tới, mỗi người ở một cái sân, bắt đầu tỷ thí đóng thuyền.
Dương Thần nói tới đây, tôi không khỏi cảm thấy thú vị, cậu ấy thế nào về cơ bản tôi cũng biết, cậu ấy làm thuyền, vậy có thể lái sao?
Tôi hỏi Dương Thần:
- Vậy kết quả của trận tỷ thí kia như thế nào, cuối cùng là ai thắng ai thua?
Dương Thần không trực tiếp trả lời ngay, thế nhưng vẻ mặt đau khổ nói:
- Anh đừng có gấp, tôi từ từ kể cho anh nghe…
Bạn cần đăng nhập để bình luận