Cấm Kỵ Sư

Chương 470: Bí mật

Khi chúng tôi hạ cánh lần này liền ngay lập tức bị đám đông của làng Thiên Thủy bao vây, Thần Quân Giải Trĩ cau mày. Lão già kỵ sĩ rồng Hoàng Cửu Khanh nói:
- Gần đây tính tình ta không được tốt, hơi một chút là muốn giết người, mau đuổi đám người này đi, tránh chết thảm.
Hoàng Cửu Khanh mỉm cười, vẫy tay với trưởng lão Vượng Tài. Trưởng lão Vượng Tài dường như không dám vi phạm những gì mình nói, hơn nữa hắn cũng biết chỉ dựa vào đám người bọn họ cũng không thể bao vây được chúng tôi, nên hắn cũng hướng bên trong vẫy tay. Đám người này ngược lại cũng biết điều, dần lui ra, nhưng vẫn vây quanh ở khoảng cách xa hơn, không chịu rời đi.
Thần Quân Giải Trĩ lại liếc nhìn Hoàng Cửu Khanh, cười lớn nói:
- Được rồi, bây giờ những thứ chướng tai gai mắt đều đã đi rồi. Không phải là muốn tâm sự chuyện xưa sao, nói đi, nhanh lên, ta còn có việc.
Hoàng Cửu Khanh sờ râu trên cằm, liếc nhìn trưởng lão Vượng Tài và nói,
- Chà, hồi tưởng về quá khứ, trưởng lão Vượng Tài, có lẽ ngươi không biết Thần Quân đại nhân. Ta giới thiệu với ngươi: năm đó, đại pháp sư Thiên Hoằng ở trong Thiên Hỏa Cốc bố trí trận pháp, mời thần tiên xuống cứu nạn dịch ở làng Thiên Thủy. Lúc đó, vị được mời đến chính là vị Thần Quân đại nhân đây. Sau đó, cũng là ngài đã cứu làng Thiên Thủy. Đoạn chuyện xưa này, ngươi chắc cũng đã biết. Nào, mọi người đều không phải là người ngoài, nên gần gũi với nhau hơn.
Trưởng lão Vượng Tài hơi nheo mắt, lộ ra một chút kinh ngạc, nghe vậy liền thay đổi thái độ cương quyết và ngang ngược vừa rồi, tiến lên, trầm ngâm nói:
- Hóa ra là ân nhân của làng Thiên Thủy, lúc trước đã đắc tội, xin Thần Quân đại nhân đừng trách. Tại hạ Vượng Tài, là trưởng lão chấp sự của làng Thiên Thủy, chỉ vì có chút vướng bận với người họ Dương kia, không hề có ý định xúc phạm đến Thần Quân, vẫn mong Thần Quân đại nhân dựa trên phần tình nghĩa những năm qua giúp làng Thiên Thủy một chút.
Tên này thế mà khá nhanh nhẹn, Hoàng Cửu Khanh hướng dẫn vài câu, lão liền thuận theo mà ứng đối, không ngờ lại lôi kéo được Thần Quân Giải Trĩ.
Đương nhiên, hắn cũng biết chuyện kia là không thể, nhưng vì hắn đã nói như vậy, thái độ đã kính cẩn như vậy, Thần Quân Giải Trĩ cũng không nên làm khó dễ hắn nữa. Việc này, chỉ cần Thần Quân Giải Trĩ không nhúng tay vào thì chiến thắng của bọn họ tự nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng rõ ràng là bọn họ đã đánh giá thấp độ mặt dày của Thần Quân Giải Trĩ, hay là nói, bọn họ đã quên rằng Thần Quân Giải Trĩ thực chất không phải là người của thế giới này. Người ta là thần thú, cũng là Thần Quân, sẽ bị kiềm chế bởi lời nói của đám người phàm ít ỏi này?
- Ta nói này, ta không cần quan tâm ngươi tên là Vượng Tài hay A Miêu, cũng đừng kể với ta về phần cảm tình cũ. Khi đó, đại pháp sư Thiên Hoằng là người tốt, ta với hắn mới có nhân quả, vì vậy mới giúp làng Thiên Thủy, nhưng không có nghĩa là ta sau này vẫn phải giúp các ngươi. Ngươi cũng không cần phải khách sáo với ta, không cần phải thân thiết với ta. Nói thật với ngươi, ta không quen với họ Dương kia, chuyện giữa các ngươi ta cũng không biết gì, nhưng ai cũng không được phép làm khó người anh em họ Hàn này của ta. Ta có thể không tham dự vào, không nói chuyện, nhưng những gì cậu ta nói cũng là những gì ta muốn nói. Các ngươi xem thế nào rồi xử lý đi.
Tôi không nhịn được cười, đây chính là cách nói và làm của Thần Quân Giải Trĩ. Ngài ấy hiện vẫn đang ở trạng thái hình người, nếu ngài ấy biến sang cơ thể thú, ngài ấy sẽ lười nói nhiều với bọn họ, sớm đã dùng sừng húc họ rồi.
Sắc mặt trưởng lão Vượng Tài thay đổi, nhưng cô gái bên cạnh đại pháp sư Thiết Thác lại cười thành tiếng, tôi cũng không nhịn được, cười nói với hắn:
- Ừm, trưởng lão... Vượng Tài, lão không cần phải xoắn. Liên quan đến thiên thư Lỗ Ban, tôi đã biết từ lâu, cũng biết toàn bộ đến từng chân tơ kẽ tóc. Tôi chỉ muốn nói, các người đừng mơ tưởng về việc này nữa. Hiện tại, Dương Thần đã chạy trốn, lão nghĩ lão vẫn có thể bắt hắn quay trở lại sao? Nếu tôi nói, những điều các người nói hiện tại, những việc các người làm đều không có tác dụng gì, thôi thì sớm ai về nhà người nấy, mẹ của ai thì người đấy tự tìm đi…
Điều tôi nói đều là sự thật. Khuôn mặt già nua của trưởng lão Vượng Tài tối sầm lại, cau mày, nhìn có vẻ như xấu hổ. Đại pháp sư Thiết Thác đi tới, nhìn quanh rồi trầm giọng nói:
- Theo ta thấy, trong lòng mọi người đều có tâm sự. Không thì như thế này, chúng ta cãi nhau thì cũng đã cãi nhau rồi, nếu đã không có ích gì thì vẫn nên ngồi xuống nói chuyện. Nếu có lời nào không bằng cứ trực tiếp nói ra, có thể làm bạn vẫn tốt hơn làm kẻ thù. Làng Thiên Thủy đã ở hoàn cảnh bấp bênh. Dù ta hơn chục năm nay không quan tâm chuyện trong làng, nhưng dù sao ta vẫn mang danh là đại pháp sư, dù gì vẫn phải cai quản, chỉ là không biết có ai cho ta chút thể diện này hay không?
Lão già này nói cũng đúng, ấn tượng của tôi đối với lão luôn tốt. Lúc này thấy lão nói như vậy, tôi gật đầu đồng ý:
- Thôi, dù sao chúng tôi đã trở lại, vậy thì nói chuyện cho rõ ràng luôn. Tất nhiên, tôi sẽ kiên định với nguyên tắc cơ bản không thay đổi, đó là thiên thư Lỗ Ban vĩnh viễn thuộc về nhà Dương Thần, không có chỗ cho việc đàm phán hay hợp tác phát triển.
Sắc mặt của Trưởng lão Vượng Tài không đổi, cũng không nói gì, chỉ quay đầu lại, nhìn các trưởng lão khác, trao đổi ánh mắt, sau đó liền xua tay:
- Nơi này quả thực không phải là nơi để nói chuyện. Nếu đại pháp sư Thiết Thác đã nói như vậy, lão cũng không còn gì để nói nữa, vậy thì mời các vị đi thêm mấy bước, đến thính phòng ở bên trong thôn để nói chuyện.
Thần Quân Giải Trĩ và tôi nhìn nhau. Ngái ấy mặt vẫn luôn tỏ vẻ thờ ơ, tôi cũng thấy chẳng có vấn đề gì, dù sao thì Tiểu Bạch và Dương Thần đã an toàn rồi. Tôi sờ ngọc Tỳ Hưu một chút, rồi bỏ vào túi Càn Khôn. Chắc hẳn bọn họ lúc này đang ở cung điện của Thần Quân Giải Trĩ, chơi đùa cùng với Lam Ninh. Tôi cũng không cần phải lo lắng về sự an toàn của bọn họ nữa.
Mặt khác, tôi ở cùng một chỗ với Thần Quân Giải Trĩ, thuận theo đám đông mà đi vào bên trong, trưởng lão Vượng Tài dẫn đường, tôi với Thần Quân Giải Trĩ đi ngang hàng theo sau, hàng tiếp theo là đại pháp sư Thiết Thác đang kính cẩn mời Hoàng Cửu Khanh đi trước, Hoàng Cửu Khanh nói ừ rồi cười, nhưng lại nắm tay của lão, hai lão già cùng nhau đi vào.
Cô gái kia cũng nhanh chóng theo bên cạnh đại pháp sư Thiết Thác, theo sau là một số trưởng lão khác, còn một vài người tôi không biết tên, tất cả cùng nhau vào trong một đại sảnh hùng vĩ ở giữa làng.
Tiến vào đại sảnh, chúng tôi được chia chỗ ngồi theo chủ nhà và khách, trưởng lão Vượng Tài và những người khác ngồi bên tay phải của đại sảnh, Thần Quân Giải Trĩ và tôi ngồi phía đối diện, ở giữa đặt ba chiếc ghế, nhưng Hoàng Cửu Khanh và đại pháp sư Thiết Thác chỉ ngồi vị trí ở hai bên, vì vậy ghế ở giữa lại thành ra không có người ngồi.
Sau khi ngồi vào chỗ, có người đến mang trà, tôi cũng mệt, không thèm quan tâm, từ đêm qua đến giờ vừa mệt vừa khát, nên tôi uống liên tục ba bát, nước trà khi uống nhỏ giọt xuống đầy cằm. Sau đó, tôi mới thoải mái nói với trưởng lão Vượng Tài:
- Được rồi, uống trà của lão rồi, để tôi nói trước vậy, ngoài những nguyên tắc cơ bản mà tôi vừa nêu ra, lão còn có ý gì khác không?
Trưởng lão Vượng Tài ngồi đó mà cứ như ngồi trên bàn chông, rõ ràng là đang lo lắng, thấy tôi nói nhưng không trả lời, lão chỉ quay đầu ra lệnh cho mọi người đóng cửa đại sảnh, rồi mới thở dài nói với tôi:
- Lẽ nào ngài thực sự cho rằng, chúng tôi muốn thiên thư Lỗ Ban?
Lão vừa nói ra lời này, tôi liền không khỏi sửng sốt. Đây không phải là lời thừa thãi sao? Bọn họ không muốn thiên thư Lỗ Ban thì tại sao lại tốn sức bắt cóc Dương Thần tới đây làm gì, lại còn mất công dựng nên kế hoạch ba cuộc thi nghe có vẻ công bằng và chính trực. Thực tế ngấm ngầm trong kế hoạch không phải vì thiên thư Lỗ Ban sao?
- E hèm, trưởng lão Vượng Tài, tôi chẳng hiểu lão đang nói gì. Nếu lão muốn nói rằng các người căn bản không muốn thiên thư Lỗ Ban thì chúng ta ngồi ở đây, tán dóc cái gì cơ chứ? Tôi ở nơi xa xôi, trong đêm đi đường ngàn dặm đến đây, suýt nữa thì đông thành que kem, sao phải chịu khổ như vậy làm gì?
Lão nghe tôi nói vậy, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo và lắc đầu:
- Lão trước chưa nói với ngài về chuyện này, lão muốn hỏi: ắt hẳn ngài cho rằng người trong làng Thiên Thủy đều là Yểm Thắng Sư đúng không?
Tôi thắc mắc:
- Lẽ nào không phải sao?
Lão lại lắc đầu và nói,
- Trên thực tế, mặc dù làng Thiên Thủy nổi tiếng về vu thuật vùng Miêu Cương, nhưng ở đây chúng tôi chỉ có hai Yểm Thắng Sư, vả lại ngài có lẽ cũng đã biết bọn họ. Trong đó, một người là Y Thăng, người còn lại là con gái tộc trưởng trước đây, Tranh Nguyệt.
Câu nói của lão khiến tôi ngạc nhiên, không khỏi khiếp đảm nói:
- À, hóa ra là như vậy. Tôi thực sự đã nghĩ các người đều là Yểm Thắng Sư… Nhưng điều này liên quan gì đến thiên thư Lỗ Ban? Chả nhẽ Y Thăng bắt các người phải làm như vậy?
Lão không nói gì, sau lại là thở dài nói:
- Lão khó mà nói rõ ràng với ngài, hay thế này, để cho em gái của Tranh Nguyệt tới, kể chi tiết cho ngài đi…
Lão đột nhiên vỗ tay ba cái, kêu to bên ngoài:
- Mau kêu Xích Nguyệt đến đại sảnh, cứ dặn là ta có chuyện muốn nói.
- Ồ... Xích Nguyệt?
Tôi không khỏi đổ mồ hôi, nghĩ, cái cô Xích Nguyệt này chắc hẳn là người phụ nữ đã bắt cóc Dương Thần rồi?
Tôi không thể không trông mong nhìn về phía cánh cửa. Có vẻ như một bí mật mới sắp được bật mí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận