Cấm Kỵ Sư
Chương 489: Vô Đề
Tôi ngơ ngác nhìn chị, cúi đầu nhìn giọt nước mắt dần dần thấm vào lòng bàn tay tôi. Chậm rãi biến mất.
Chị ấy nhả ra, trên khóe miệng vương vết máu tươi, ngẩng đầu cười với tôi:
- Được rồi, chị cắn xong rồi. Bây giờ chị cảm thấy công lực của mình tăng vọt rồi. Em phải nhớ kĩ, sau này em không được phép để người khác cắn đâu đấy.
Tôi rút tay lại. Trên mu bàn tay có dấu răng mờ nhạt và một vài vết máu, nhưng nó nhanh chóng hòa vào cơ thể. Tôi không nhịn được mà bật cười. Xem ra chỗ máu này của tôi cũng có linh tính, chảy ra ngoài rồi còn biết tự quay vào cơ đấy.
- Chị cứ yên tâm, em đương nhiên sẽ nhớ tới chị, không cần biết tương lai sẽ gặp chuyện gì, chị đều là của chị gái của em.
Tôi nhẹ giọng với chị ấy, chị cũng cười, một nụ cười rạng rỡ như nắng mai, giống như thuở ban đầu, mọi thứ đều vô ưu vô lự, không có phiền não, những ngày tháng mà chúng tôi còn ở trong trường học.
- Đi với chị. Dì Tuyết muốn gặp em.
Chị bất ngờ kéo tay tôi rồi chạy về hướng núi.
Thực ra là bay đó, hai chúng tôi đã từng bay, hai chúng tôi lướt qua sơn cốc rộng lớn và chẳng mấy chốc hạ cánh trên một đỉnh núi cao. Trên đỉnh núi cao ấy có một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ y phục lộng lẫy đang đứng, người mà tôi từng cho là Thiên Hồ phu nhân, nhưng thực tế, đó lại là dì Tuyết trong miệng của Nam Cung Phi Yến, Yến Thanh Tuyết.
Chúng tôi đáp xuống đỉnh núi, và Nam Cung Phi Yến bước tới nhẹ nhàng hành lễ nhưng đã thay đổi tên gọi.
- Dì Tuyết, chúng con về rồi.
Dì Tuyết chậm rãi quay lại, nhìn chúng tôi, đôi mắt như lóe lên ý cười
Tôi cũng tiến lên nói:
- Xin chào Thiên Hồ phu nhân.
Bà hơi ngạc nhiên:
- Cậu đã biết ta không phải là Thiên Hồ phu nhân thật, tại sao còn gọi như vậy?
Tôi cười đáp:
- Thiên Hồ phu nhân không hoàn toàn ám chỉ một người nào cả. Thiên Hồ cốc lúc này tôn bà lên thì bà chính là Thiên Hồ phu nhân, còn có gì không được sao?
Bà khẽ mỉm cười, nhưng lắc đầu nói:
- Không, cậu sai rồi. Thiên Hồ phu nhân thật sự mãi mãi chỉ có một, đó chính là tỷ tỷ. Năm ấy chúng ta đã cùng nhau học tập, cùng nhau tu đạo. Ngàn năm trước chị ấy đã bước vào cảnh giới tồi cao của tộc Thiên Hồ. Còn ta đến bây giờ còn chưa được nhìn qua đại đạo chân chính thì làm sao dám đảm nhận danh hiệu này.
Tôi nói:
- Bất kể cái danh xưng là gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là hư danh mà thôi. Lúc này, bên ngoài Thiên Hồ cốc, cường địch vây quanh, không biết phu nhân có kế hoạch gì để có thể bảo vệ Thiên Hồ cốc, đấy mới là việc quan trọng nhất ngay bây giờ.
Bà thở dài:
- Cậu nói đúng. Lúc này việc quan trọng nhất là phải bảo vệ Thiên Hồ cốc. Thiên Hồ cốc ta đã được lưu truyền gần vạn năm, ngày hôm nay gặp nạn cũng coi như là hiếm thấy. đáng tiếc tộc Thiên Hồ lưu lạc khắp nơi khó mà tập hợp đông đủ, chỉ dựa vào sức mạnh của chúng ta thì khó càng thêm khó. Trước mắt mà nói cũng chỉ có thể nhờ vào uy lực của Thủ sơn đại trận thôi, cố gắng hết sức chống đỡ, đồng thời đẩy mạnh phòng thủ của các bên, ngoài ra còn có sách lược tốt nào khác không? ?
Tôi cau mày và nói:
- Phu nhân, chuyện lần này liên quan đến sự sống chết của Thiên Hồ cốc, hơn nữa nó còn quan hệ đến đối với sinh linh vạn dân trên đời. Thậm chí nếu để Phúc Duyên Trai thuận lời tiến hành, chỉ sợ rằng thế giới đều phải gánh chịu đại kiếp đại nạn. Mấu chốt của Thiên Hồ cốc cũng không phải người nhà của bà, tại sao lại nói những lời tiêu cực vậy chứ? Theo tôi, tốt hơn hết là nên triệu tập ngay các đồng đạo trên thế giới, cùng tề tụ tại Thiên Hồ cốc cùng nhau chống lại Phúc Duyên Trai, ngăn chặn âm mưu của chúng., nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Bà ta khoan thai nhìn tôi một cái, mà nói:
- Thiên Hồ cốc ẩn thể mấy ngàn năm, chưa từng tiếp xúc với thế giới, nếu như đột ngột mở cửa, cho dù Phúc Duyên Trai thối lui, cũng sẽ có hậu họa vô hạn về sau. Huống chi cơ hội lần này của Phúc Duyên Trai chỉ có ba ngày mà thôi, ta nghĩ dựa vào Thủ sơn đại trận của Thiên Hồ cốc, chỉ cần kiên trì ba ngày, bọn chúng tự nhiên sẽ rút lui mà lại không cần gióng trống khua chiêng?
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, liền nói:
- Nhưng có bao giờ phu nhân nghĩ rằng nếu đại trận canh giữ Thiên Hồ cốc trụ không đến ba ngày, thì ngọc đá đều tan, tất cả sẽ mất sạch. Đây hoàn toàn không phải là một trò chơi mà thua thì có thể chơi lại. Sự an nguy của Thiên Hồ cốc không chỉ là gia đình của bà, tôi vừa nhìn thấy Hồ Cửu Gia đã rời cốc cầu viện, nếu các người đã chấp nhận sự giúp đỡ của Đông Bắc Tiên Đường vậy sao lại không thể nhận của đồng đạo thiên hạ?
- Cái gì, Hồ Lão Cửu rời đi lúc nào, con bé Yến sao không nói cho ta biết!
Bà đột nhiên nổi giận, Nam Cung Phi Yến cau mày nói:
- Dì Tuyết, Cửu thúc ngay từ đầu không phải là người của Thiên Hồ cốc. Đại nạn ngay trước mắt, cho dù người ta muốn rời đi, chúng ta cũng không buộc ở lại. Nếu ông ấy định đi cầu viện thì cũng xuât phát từ tình cảm đồng đạo và tình nghĩ đồng tộc, dì làm gì phải cự tuyệt? Hơn nữa những gì Tiểu Thiên nói vừa rồi là đúng, nếu đại trận canh giữ không thành thì không chỉ là Thiên Hồ cốc, cũng không phải mình tộc Thiên Hồ sẽ phải chịu đựng mà là sinh linh vạn dân trên thế gian. Chẳng phải trước đây dì đã nói, mục đích của Phúc Duyên Trai là chiếm lĩnh Tam Thanh Giới, khai mở tấm gương luân hồi, mà sao dì biết rõ như vậy còn cố chấp? Theo con, tốt hơn hết là nên lập tức ban hành Thiên Hồ lệnh, yêu ma thế gian nhận được hiệu lệnh sẽ tới ngay lập tức, chắc chắn có thể giải Thiên Hồ cốc ra khỏi hiểm nguy và khổ nạn của thế giới.
Dì Tuyết vén áo choàng, nghiêm mặt nói:
- Không được, ta đã nói tộc Thiên Hồ ở ẩn mấy ngàn năm nay tuyệt đối không thể lộ mặt vào lúc này. Cho dù Thiên Hồ cốc bị san bằng cũng là chuyện của bọn ta không liên can gì đến đám yêu ma thiên hạ. Người của tộc Thiên Hồ thà mất mạng còn hơn mất thể diện.
Nam Cung Phi Yến vội đáp:
- Dì Tuyết, con thật không hiểu chuyện này có gì đáng mất mặt đâu. Hơn nữa, đây không phải là người của Thiên Hồ cốc của chúng ta, thực sự khiến Phúc Duyên Trai thành công, nhưng điều gì đã ảnh hưởng đến...
- Im miệng, com không cần nói nữa…
Người dì Tuyết đột nhiên run lên, sắc mặt tái mét ngước nhìn bầu trời, nói, nhấn giọng:
- Có một số chuyện, con không hiểu. Tất cả mọi người trên thế gian này đều có thể giúp chúng ta, nhưng duy chỉ có những đồng đạo của chúng ta, thà chết cùng nhau chứ không bao giờ nhờ giúp đỡ, con có biết không?
- Nhưng, tại sao...
Nam Cung Phi Yến sửng sốt.
- Đừng hỏi nữa, nếu thật sự đến thời khắc hiểm nguy nhất, có lẽ ta sẽ nói cho con biết, nhưng hiện tại con chỉ cần biết rằng tất cả những gì ta làm đều là vì... mẹ ngươi.
Giọng dì Tuyết bỗng trở nên yếu ớt, Nam Cung Phi Yến sững người, định hỏi tiếp nhưng dì Tuyết đã quay sang tôi và nói:
- Hàn công tử, có lẽ cậu và bé Yến không hiểu những lời này của ta. Nhưng ta ắt có lý do của mình, điều ta muốn nói với cậu là hiện tại Thiên Hồ cốc quả thực đã đến thời khắc sinh tử quan trọng nhất. Cơ nghiệp hàng vạn năm của tộc Thiên Hồ cũng đang bị đe dọa. Mọi tộc nhân Thiên Hồ đều có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ gia viên. Vừa rồi mấy đứa nói mục đích của Phúc Duyên Trai là khống chế thế giới, nhưng đối với ta, điều đó không hề quan trọng. Tộc Thiên Hồ đã ở ẩn hàng nghìn năm thì sự thăng trầm của thế giới này liên quan gì đến chúng ta? Ta chỉ cầu cho tộc Thiên Hồ bình yên vượt qua trận đại nạn này là tâm nguyện đã đủ rồi. Nếu Hàn Công Tử có lòng giúp đỡ chúng tôi, thì ta xin thay mặt tộc Thiên Hồ xin chân thành cảm ơn cậu, và hứa với cậu nếu dưới điều kiện tiền đề là giữ lấy Thiên Hồ cốc, mai sau nếu Hàn thiếu gia có cuộc sống của mình trong tương lai, gia tộc Thiên Hồ sẽ vô hữu bất tòng. Nhưng ta cũng yêu cầu Hàn thiếu gia không tiết lộ mọi thứ về Thiên Hồ cốc.
Nói xong, bà ấy lại cúi người hành lễ với tôi, tôi vội vàng đưa tay đỡ bà rồi đáp:
- Phu Nhân nói quá lời rồi. Tôi đến đây vốn là để giúp các người, canh giữ Thiên Hồ cốc, chính để bảo vệ thế giới này, không có gì đáng nói cả. Bà, bà không cần phải thế.
Nam Cung Phi Yến cũng tiếp lời:
- Dì Tuyết, nếu dì đã có ẩn tình, tại sao không nói cho tụi con biết chứ. Cho dù không tìm yêu ma thiên hạ giúp đỡ, vẫn có những người chính đạo khác mà. Xã hội hiện tại, ranh giới của Huyền Giới và Linh Giới không còn rõ ràng nữa rồi, nhưng con tin rằng hầu hết những người trong Huyền Giới thời trước sẽ ra mặt giúp đỡ...
Dì Tuyết lắc đầu thở dài:
- Hiện tại, con có thể tìm được mấy người trong Huyền Giới?
Nam Cung Phi Yến suy nghĩ một hồi nhưng lại nghẹn họng, tôi gãi đầu, quả thật có rất ít người, mà hầu hết đều là tôi quen biết. Họ cũng giúp được đấy, nhưng tiếc là họ không có ở đây ngay bây giờ...
- Phu nhân, chị Yến, hai người không cần vội, tôi cũng biết một số bạn bè từ Huyền Giới, chỉ là họ có việc không cách nào đến đây ngay bây giờ. Tôi tin trong vòng vài ngày tới, quân tiếp viện chắc chắn sẽ đến, với lại Tư Đồ tiên sinh hình như cũng âm thầm có sự sắp xếp. Vì vậy, đừng lo lắng, chúng ta không hoàn toàn đơn độc chiến đấu.
Dì Tuyết gật đầu:
- Ừ, ta biết sự sắp đặt của Tư Đồ tiên sinh, nên ta mới dám mạnh dạn đánh cược. Khi họ đến nơi, mọi chuyện ắt sẽ xoay chuyển.
Bà nói đến đây thì ngừng lại, dường như có chút mệt mỏi, chậm rãi nói:
- Thôi, bây giờ các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi đi, sau bình minh ngày mai bọn chúng sẽ tấn công bất cứ lúc nào, lúc đó sẽ bận rộn lắm.
Bà gượng cười, thở dài, quay mặt bước đi chậm rãi.
Tôi và Nam Cung Phi Yến đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ lắc đầu, thở dài:
- Dì Tuyết của chị, hình như cũng nhiều mối bận tâm lắm. À mà, túi Càn Khôn mà chị đưa cho em, thật ngại quá, nó bị hỏng rồi.
Cô ấy lắc đầu và nói:
- Cái đó thì tính làm gì chứ, hỏng thì hỏng thôi, miễn là em không sao. Chao ôi, từ khi đại trận canh giữ khai mở cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Tôi vô thức sờ soạng người, “không còn một manh giáp”, bật cười:
- Em cũng không biết, đồng hồ mất, điện thoại cũng mất luôn. Nhưng quan tâm nhiều làm gì, lúc trời sáng tự nhiên sẽ biết thôi. Ôi, bây giờ em mệt lắm luôn.
Tôi lười nhác duỗi người, rồi ngồi phịch xuống, Nam Cung Phi Yến mỉm cười liền ngồi cạnh tôi.
Màn hào quang bảy sắc trên vùng trời Thiên Hồ cốc tựa như một viên ngọc quý óng ánh rực rỡ, vầng sáng lấp lánh mê người, tôi ngước nhìn khung trời, không có một tiếng động nào, lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, cùng tôi ngây ngẩn cả người.
- Chị Yến này, chị nghĩ bây giờ Tân Nhã có thể ở trong tay Phúc Duyên Trai không? Em, em hoàn toàn không cảm nhận được cô ấy
- Cô bé... Chị không biết, em ấy đã xảy ra chuyện gì?
Nam Cung Phi Yến kinh ngạc hỏi, tôi thở dài, nhìn ra bên ngoài đại trận, lẩm bẩm nói:
- Em muốn, ra ngoài tìm cô ấy...
- Nhưng sẽ rất nguy hiểm, bây giờ ở bên ngoài…..
Chị cau mày nói.
- Haiz, nếu không nguy hiểm, em cũng không cần tìm cô ấy. Hiện tại Thiên Hồ cốc không có chuyện gì, chỉ là em nhớ cô ấy. Nếu ngày mai đánh thật, em sợ sẽ không kịp nữa.
Tôi đứng dậy, trông ra bên ngoài đại trận, lòng lo lắng không nguôi.
Ngày mai, ai biết được ngày mai sẽ ra sao?
Chị ấy nhả ra, trên khóe miệng vương vết máu tươi, ngẩng đầu cười với tôi:
- Được rồi, chị cắn xong rồi. Bây giờ chị cảm thấy công lực của mình tăng vọt rồi. Em phải nhớ kĩ, sau này em không được phép để người khác cắn đâu đấy.
Tôi rút tay lại. Trên mu bàn tay có dấu răng mờ nhạt và một vài vết máu, nhưng nó nhanh chóng hòa vào cơ thể. Tôi không nhịn được mà bật cười. Xem ra chỗ máu này của tôi cũng có linh tính, chảy ra ngoài rồi còn biết tự quay vào cơ đấy.
- Chị cứ yên tâm, em đương nhiên sẽ nhớ tới chị, không cần biết tương lai sẽ gặp chuyện gì, chị đều là của chị gái của em.
Tôi nhẹ giọng với chị ấy, chị cũng cười, một nụ cười rạng rỡ như nắng mai, giống như thuở ban đầu, mọi thứ đều vô ưu vô lự, không có phiền não, những ngày tháng mà chúng tôi còn ở trong trường học.
- Đi với chị. Dì Tuyết muốn gặp em.
Chị bất ngờ kéo tay tôi rồi chạy về hướng núi.
Thực ra là bay đó, hai chúng tôi đã từng bay, hai chúng tôi lướt qua sơn cốc rộng lớn và chẳng mấy chốc hạ cánh trên một đỉnh núi cao. Trên đỉnh núi cao ấy có một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ y phục lộng lẫy đang đứng, người mà tôi từng cho là Thiên Hồ phu nhân, nhưng thực tế, đó lại là dì Tuyết trong miệng của Nam Cung Phi Yến, Yến Thanh Tuyết.
Chúng tôi đáp xuống đỉnh núi, và Nam Cung Phi Yến bước tới nhẹ nhàng hành lễ nhưng đã thay đổi tên gọi.
- Dì Tuyết, chúng con về rồi.
Dì Tuyết chậm rãi quay lại, nhìn chúng tôi, đôi mắt như lóe lên ý cười
Tôi cũng tiến lên nói:
- Xin chào Thiên Hồ phu nhân.
Bà hơi ngạc nhiên:
- Cậu đã biết ta không phải là Thiên Hồ phu nhân thật, tại sao còn gọi như vậy?
Tôi cười đáp:
- Thiên Hồ phu nhân không hoàn toàn ám chỉ một người nào cả. Thiên Hồ cốc lúc này tôn bà lên thì bà chính là Thiên Hồ phu nhân, còn có gì không được sao?
Bà khẽ mỉm cười, nhưng lắc đầu nói:
- Không, cậu sai rồi. Thiên Hồ phu nhân thật sự mãi mãi chỉ có một, đó chính là tỷ tỷ. Năm ấy chúng ta đã cùng nhau học tập, cùng nhau tu đạo. Ngàn năm trước chị ấy đã bước vào cảnh giới tồi cao của tộc Thiên Hồ. Còn ta đến bây giờ còn chưa được nhìn qua đại đạo chân chính thì làm sao dám đảm nhận danh hiệu này.
Tôi nói:
- Bất kể cái danh xưng là gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là hư danh mà thôi. Lúc này, bên ngoài Thiên Hồ cốc, cường địch vây quanh, không biết phu nhân có kế hoạch gì để có thể bảo vệ Thiên Hồ cốc, đấy mới là việc quan trọng nhất ngay bây giờ.
Bà thở dài:
- Cậu nói đúng. Lúc này việc quan trọng nhất là phải bảo vệ Thiên Hồ cốc. Thiên Hồ cốc ta đã được lưu truyền gần vạn năm, ngày hôm nay gặp nạn cũng coi như là hiếm thấy. đáng tiếc tộc Thiên Hồ lưu lạc khắp nơi khó mà tập hợp đông đủ, chỉ dựa vào sức mạnh của chúng ta thì khó càng thêm khó. Trước mắt mà nói cũng chỉ có thể nhờ vào uy lực của Thủ sơn đại trận thôi, cố gắng hết sức chống đỡ, đồng thời đẩy mạnh phòng thủ của các bên, ngoài ra còn có sách lược tốt nào khác không? ?
Tôi cau mày và nói:
- Phu nhân, chuyện lần này liên quan đến sự sống chết của Thiên Hồ cốc, hơn nữa nó còn quan hệ đến đối với sinh linh vạn dân trên đời. Thậm chí nếu để Phúc Duyên Trai thuận lời tiến hành, chỉ sợ rằng thế giới đều phải gánh chịu đại kiếp đại nạn. Mấu chốt của Thiên Hồ cốc cũng không phải người nhà của bà, tại sao lại nói những lời tiêu cực vậy chứ? Theo tôi, tốt hơn hết là nên triệu tập ngay các đồng đạo trên thế giới, cùng tề tụ tại Thiên Hồ cốc cùng nhau chống lại Phúc Duyên Trai, ngăn chặn âm mưu của chúng., nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Bà ta khoan thai nhìn tôi một cái, mà nói:
- Thiên Hồ cốc ẩn thể mấy ngàn năm, chưa từng tiếp xúc với thế giới, nếu như đột ngột mở cửa, cho dù Phúc Duyên Trai thối lui, cũng sẽ có hậu họa vô hạn về sau. Huống chi cơ hội lần này của Phúc Duyên Trai chỉ có ba ngày mà thôi, ta nghĩ dựa vào Thủ sơn đại trận của Thiên Hồ cốc, chỉ cần kiên trì ba ngày, bọn chúng tự nhiên sẽ rút lui mà lại không cần gióng trống khua chiêng?
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, liền nói:
- Nhưng có bao giờ phu nhân nghĩ rằng nếu đại trận canh giữ Thiên Hồ cốc trụ không đến ba ngày, thì ngọc đá đều tan, tất cả sẽ mất sạch. Đây hoàn toàn không phải là một trò chơi mà thua thì có thể chơi lại. Sự an nguy của Thiên Hồ cốc không chỉ là gia đình của bà, tôi vừa nhìn thấy Hồ Cửu Gia đã rời cốc cầu viện, nếu các người đã chấp nhận sự giúp đỡ của Đông Bắc Tiên Đường vậy sao lại không thể nhận của đồng đạo thiên hạ?
- Cái gì, Hồ Lão Cửu rời đi lúc nào, con bé Yến sao không nói cho ta biết!
Bà đột nhiên nổi giận, Nam Cung Phi Yến cau mày nói:
- Dì Tuyết, Cửu thúc ngay từ đầu không phải là người của Thiên Hồ cốc. Đại nạn ngay trước mắt, cho dù người ta muốn rời đi, chúng ta cũng không buộc ở lại. Nếu ông ấy định đi cầu viện thì cũng xuât phát từ tình cảm đồng đạo và tình nghĩ đồng tộc, dì làm gì phải cự tuyệt? Hơn nữa những gì Tiểu Thiên nói vừa rồi là đúng, nếu đại trận canh giữ không thành thì không chỉ là Thiên Hồ cốc, cũng không phải mình tộc Thiên Hồ sẽ phải chịu đựng mà là sinh linh vạn dân trên thế gian. Chẳng phải trước đây dì đã nói, mục đích của Phúc Duyên Trai là chiếm lĩnh Tam Thanh Giới, khai mở tấm gương luân hồi, mà sao dì biết rõ như vậy còn cố chấp? Theo con, tốt hơn hết là nên lập tức ban hành Thiên Hồ lệnh, yêu ma thế gian nhận được hiệu lệnh sẽ tới ngay lập tức, chắc chắn có thể giải Thiên Hồ cốc ra khỏi hiểm nguy và khổ nạn của thế giới.
Dì Tuyết vén áo choàng, nghiêm mặt nói:
- Không được, ta đã nói tộc Thiên Hồ ở ẩn mấy ngàn năm nay tuyệt đối không thể lộ mặt vào lúc này. Cho dù Thiên Hồ cốc bị san bằng cũng là chuyện của bọn ta không liên can gì đến đám yêu ma thiên hạ. Người của tộc Thiên Hồ thà mất mạng còn hơn mất thể diện.
Nam Cung Phi Yến vội đáp:
- Dì Tuyết, con thật không hiểu chuyện này có gì đáng mất mặt đâu. Hơn nữa, đây không phải là người của Thiên Hồ cốc của chúng ta, thực sự khiến Phúc Duyên Trai thành công, nhưng điều gì đã ảnh hưởng đến...
- Im miệng, com không cần nói nữa…
Người dì Tuyết đột nhiên run lên, sắc mặt tái mét ngước nhìn bầu trời, nói, nhấn giọng:
- Có một số chuyện, con không hiểu. Tất cả mọi người trên thế gian này đều có thể giúp chúng ta, nhưng duy chỉ có những đồng đạo của chúng ta, thà chết cùng nhau chứ không bao giờ nhờ giúp đỡ, con có biết không?
- Nhưng, tại sao...
Nam Cung Phi Yến sửng sốt.
- Đừng hỏi nữa, nếu thật sự đến thời khắc hiểm nguy nhất, có lẽ ta sẽ nói cho con biết, nhưng hiện tại con chỉ cần biết rằng tất cả những gì ta làm đều là vì... mẹ ngươi.
Giọng dì Tuyết bỗng trở nên yếu ớt, Nam Cung Phi Yến sững người, định hỏi tiếp nhưng dì Tuyết đã quay sang tôi và nói:
- Hàn công tử, có lẽ cậu và bé Yến không hiểu những lời này của ta. Nhưng ta ắt có lý do của mình, điều ta muốn nói với cậu là hiện tại Thiên Hồ cốc quả thực đã đến thời khắc sinh tử quan trọng nhất. Cơ nghiệp hàng vạn năm của tộc Thiên Hồ cũng đang bị đe dọa. Mọi tộc nhân Thiên Hồ đều có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ gia viên. Vừa rồi mấy đứa nói mục đích của Phúc Duyên Trai là khống chế thế giới, nhưng đối với ta, điều đó không hề quan trọng. Tộc Thiên Hồ đã ở ẩn hàng nghìn năm thì sự thăng trầm của thế giới này liên quan gì đến chúng ta? Ta chỉ cầu cho tộc Thiên Hồ bình yên vượt qua trận đại nạn này là tâm nguyện đã đủ rồi. Nếu Hàn Công Tử có lòng giúp đỡ chúng tôi, thì ta xin thay mặt tộc Thiên Hồ xin chân thành cảm ơn cậu, và hứa với cậu nếu dưới điều kiện tiền đề là giữ lấy Thiên Hồ cốc, mai sau nếu Hàn thiếu gia có cuộc sống của mình trong tương lai, gia tộc Thiên Hồ sẽ vô hữu bất tòng. Nhưng ta cũng yêu cầu Hàn thiếu gia không tiết lộ mọi thứ về Thiên Hồ cốc.
Nói xong, bà ấy lại cúi người hành lễ với tôi, tôi vội vàng đưa tay đỡ bà rồi đáp:
- Phu Nhân nói quá lời rồi. Tôi đến đây vốn là để giúp các người, canh giữ Thiên Hồ cốc, chính để bảo vệ thế giới này, không có gì đáng nói cả. Bà, bà không cần phải thế.
Nam Cung Phi Yến cũng tiếp lời:
- Dì Tuyết, nếu dì đã có ẩn tình, tại sao không nói cho tụi con biết chứ. Cho dù không tìm yêu ma thiên hạ giúp đỡ, vẫn có những người chính đạo khác mà. Xã hội hiện tại, ranh giới của Huyền Giới và Linh Giới không còn rõ ràng nữa rồi, nhưng con tin rằng hầu hết những người trong Huyền Giới thời trước sẽ ra mặt giúp đỡ...
Dì Tuyết lắc đầu thở dài:
- Hiện tại, con có thể tìm được mấy người trong Huyền Giới?
Nam Cung Phi Yến suy nghĩ một hồi nhưng lại nghẹn họng, tôi gãi đầu, quả thật có rất ít người, mà hầu hết đều là tôi quen biết. Họ cũng giúp được đấy, nhưng tiếc là họ không có ở đây ngay bây giờ...
- Phu nhân, chị Yến, hai người không cần vội, tôi cũng biết một số bạn bè từ Huyền Giới, chỉ là họ có việc không cách nào đến đây ngay bây giờ. Tôi tin trong vòng vài ngày tới, quân tiếp viện chắc chắn sẽ đến, với lại Tư Đồ tiên sinh hình như cũng âm thầm có sự sắp xếp. Vì vậy, đừng lo lắng, chúng ta không hoàn toàn đơn độc chiến đấu.
Dì Tuyết gật đầu:
- Ừ, ta biết sự sắp đặt của Tư Đồ tiên sinh, nên ta mới dám mạnh dạn đánh cược. Khi họ đến nơi, mọi chuyện ắt sẽ xoay chuyển.
Bà nói đến đây thì ngừng lại, dường như có chút mệt mỏi, chậm rãi nói:
- Thôi, bây giờ các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi đi, sau bình minh ngày mai bọn chúng sẽ tấn công bất cứ lúc nào, lúc đó sẽ bận rộn lắm.
Bà gượng cười, thở dài, quay mặt bước đi chậm rãi.
Tôi và Nam Cung Phi Yến đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ lắc đầu, thở dài:
- Dì Tuyết của chị, hình như cũng nhiều mối bận tâm lắm. À mà, túi Càn Khôn mà chị đưa cho em, thật ngại quá, nó bị hỏng rồi.
Cô ấy lắc đầu và nói:
- Cái đó thì tính làm gì chứ, hỏng thì hỏng thôi, miễn là em không sao. Chao ôi, từ khi đại trận canh giữ khai mở cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Tôi vô thức sờ soạng người, “không còn một manh giáp”, bật cười:
- Em cũng không biết, đồng hồ mất, điện thoại cũng mất luôn. Nhưng quan tâm nhiều làm gì, lúc trời sáng tự nhiên sẽ biết thôi. Ôi, bây giờ em mệt lắm luôn.
Tôi lười nhác duỗi người, rồi ngồi phịch xuống, Nam Cung Phi Yến mỉm cười liền ngồi cạnh tôi.
Màn hào quang bảy sắc trên vùng trời Thiên Hồ cốc tựa như một viên ngọc quý óng ánh rực rỡ, vầng sáng lấp lánh mê người, tôi ngước nhìn khung trời, không có một tiếng động nào, lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, cùng tôi ngây ngẩn cả người.
- Chị Yến này, chị nghĩ bây giờ Tân Nhã có thể ở trong tay Phúc Duyên Trai không? Em, em hoàn toàn không cảm nhận được cô ấy
- Cô bé... Chị không biết, em ấy đã xảy ra chuyện gì?
Nam Cung Phi Yến kinh ngạc hỏi, tôi thở dài, nhìn ra bên ngoài đại trận, lẩm bẩm nói:
- Em muốn, ra ngoài tìm cô ấy...
- Nhưng sẽ rất nguy hiểm, bây giờ ở bên ngoài…..
Chị cau mày nói.
- Haiz, nếu không nguy hiểm, em cũng không cần tìm cô ấy. Hiện tại Thiên Hồ cốc không có chuyện gì, chỉ là em nhớ cô ấy. Nếu ngày mai đánh thật, em sợ sẽ không kịp nữa.
Tôi đứng dậy, trông ra bên ngoài đại trận, lòng lo lắng không nguôi.
Ngày mai, ai biết được ngày mai sẽ ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận