Cấm Kỵ Sư
Chương 174: Bí Mật Của Thiên Thư Lỗ Ban
Dương lão tiên sinh chậm rãi nói:
- Trăm ngàn năm qua, thế nhân nhắc tới Lỗ Ban kinh, Lỗ Ban pháp, Thiên Thư Lỗ Ban, ý niệm đầu tiên nghĩ tới, chính là những pháp thuật thần kỳ kia và lời nguyền rủa thiếu một thứ của Thiên Thư Lỗ Ban. Cho dù người không tu tập hoàn chỉnh Thiên Thư Lỗ Ban, cũng sẽ có nguy hiểm tuyệt hậu nhưng vẫn có thật nhiều người cặp mắt đỏ lên, muốn có được bộ này kỳ thư.
Y thắng chậm rãi thu hồi Nguyệt Hoa Thủy Kính, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Dương lão tiên sinh, không nói tiếng nào.
Dương lão tiên sinh tiếp tục nói:
- Nhưng trên thực tế, quyển Lỗ Ban kinh truyền lưu trên thế gian, thật có rất nhiều phiên bản, mặc dù bên trong cũng ghi lại một ít pháp thuật, nhưng mà cơ quan thuật, kiến trúc học càng nhiều hơn, đây là di sản quý báu do Lỗ Ban tiên sư truyền cho hậu nhân chúng tôi, là phần tinh túy thật sự hữu ích cho thế nhân. Đáng tiếc, bây giờ con người đối với việc gây dựng Lỗ Ban khịt mũi coi thường, một lòng chỉ nhớ học pháp thuật quyển Lỗ Ban kinh, cái gọi là bỏ gốc lấy ngọn, cũng chính là ý này. Các người có biết, tại sao Lỗ Ban tiên sư lưu lại di huấn, phàm là người tu tập Thiên Thư Lỗ Ban, đều không giữ được toàn mạng, thậm chí đoạn tử tuyệt tôn không? Đó là bởi vì, Lỗ Ban tiên sư một mặt không muốn để cho sở học của mình trọn đời thất truyền, nhưng lại không muốn để cho những thứ pháp thuật kia truyền lưu trong dân gian, bị người tâm địa xấu xa học phải, sẽ nguy hại thế gian.
Tôi nghe xong âm thầm gật đầu, ông ta nói có lý, thế nhân đều nói Thiên Thư Lỗ Ban ác độc, nguyền rủa thế nhân, nhưng trong thực tế, cũng khiến Lỗ Ban tiên sư một phen khổ tâm, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho những thứ pháp thuật kia được lưu truyền, nhưng lại không đến nổi tràn lan, đồng thời tiến hành ràng buộc, lúc này mới có thể bảo vệ thế gian an bình.
Mà Dương lão tiên sinh nói tới chỗ này, lời văn uyển chuyển, tựa như đang giải thích cho chúng tôi một câu chuyện cổ xưa thần bí vậy, chậm rãi kể tiếp...
Ông ấy nói với chúng tôi, thế nhân đều cho rằng tu tập Thiên Thư Lỗ Ban, sẽ đoạn tử tuyệt tôn, thực ra không phải vậy, hiện cái gọi là Thiên Thư Lỗ Ban đang lưu truyền ở thế gian, căn bản cũng không phải là bản Thiên Thư Lỗ Ban thật, hậu nhân bắt chước mà thôi, cái gọi là đoạn tử tuyệt tôn, cũng không liên quan gì tới bọn họ, nhiều lắm cũng chính là vận thế gia đạo bị chút ảnh hưởng.
Còn Thiên Thư Lỗ Ban chân chính, trong truyền thuyết chỉ có mấy đại đệ tử của Lỗ Ban tiên sư đời đời lưu truyền, mà tiên nhân Dương gia chính là một trong những đệ tử của Lỗ Ban tiên sư.
Chuyện đoạn tử tuyệt tôn, cũng là dựa vào người thật sự tu tập Thiên Thư Lỗ Ban này mà nói.
Thật ra, nếu nói là đoạn tử tuyệt tôn, nhưng thì tại sao, Thiên Thư Lỗ Ban có thể ở Dương gia truyền thừa ngàn năm chứ? Vậy ngàn năm qua, hậu nhân Dương gia chẳng những không có đoạn tử tuyệt tôn, ngược lại đời đời trùng điệp, cho đến ngày nay, mặc dù mọi người chết đi, gia môn bất hạnh, nhưng lại cũng không có đoạn tử tuyệt tôn.
Cũng là bởi vì, phàm là truyền nhân chân chính Thiên Thư Lỗ Ban, đều phải là người thật sự có tay nghề gia truyền, muốn học pháp thuật bên trong Thiên Thư Lỗ Ban, nhất định phải học trước xây thuật trong Thiên Thư Lỗ Ban.
Cái này, chính là bí mật chân chính của Thiên Thư Lỗ Ban.
Tới thế hệ này của Dương Thần, vị Dương Hoành Tiên, Dương lão tiên sinh, mặc dù không nguyện để cho cháu trai học tập Thiên Thư Lỗ Ban, một lòng muốn để cháu trai đi lên đại học, muốn từ đây thoát khỏi vận mạng bị trói buộc, làm một người bình thường tự do tự tại, nhưng mà, từ nhỏ hay dạy Dương Thần không ít tay nghề, ví dụ như thợ mộc, thợ xây, cùng với một ít tiểu pháp thuật trong Thiên Thư Lỗ Ban không có gì làm trở ngại, Dương Thần mặc dù nói hơn phân nửa là cậu ta học trộm, nhưng trên thực tế Dương lão tiên sinh đã ngầm cho phép.
Cho nên, theo như ý của Dương lão tiên sinh trong những lời này, chính là muốn nói cho Y Thắng biết muốn Thiên Thư Lỗ Ban trước tiên phải trở thành một thợ mộc chân chính, vận dụng xây thuật bên trong Thiên Thư Lỗ Ban, làm ra người gỗ biết đi, đó mới coi như là có tư cách học tập Thiên Thư Lỗ Ban, nói cách khác, mới sẽ không bị đoạn tử tuyệt tôn.
Dương lão tiên sinh nói xong lời này, nhìn Y Thắng đã trợn tròn mắt, rất rõ ràng, hắn căn bản cũng không biết nhiều nội tình như vậy, mà muốn học tập Thiên Thư Lỗ Ban, trước hết trở thành một thợ mộc, điểm này đối với hắn mà nói, hiển nhiên càng không thể nào.
Nhưng mà tại sao trở thành thợ mộc, học tập Thiên Thư Lỗ Ban mới không bị đoạn tử tuyệt tôn, đây đối với người khác mà nói, vừa đánh ra đã đi tìm đường lui rồi, cũng không thể vì học tập pháp thuật, khiến mình bị tuyệt hậu chứ?
Chỉ thấy Y Thắng nghe lời này, nặng nề hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Thiên Thư Lỗ Ban, tốt lắm sao, còn phải làm ra nhiều chuyện như vậy, hừ, nếu không phải trong truyền thuyết, Thiên Thư Lỗ Ban này là bảo vật của chúng tôi trước đây bị lưu lạc, tôi mới lười đến tìm.
Dương lão tiên sinh cười một tiếng:
- Thiên Thư Lỗ Ban truyền lưu ở thế gian, sớm đã có hơn hai ngàn năm, chuyện ẩn khuất trong đó, không phải chúng ta có thể đoán hết được, nhưng lấy chuyện hôm nay mà nói, Thiên Thư Lỗ Ban, sợ là cậu không thể cầm đi.
Y Thắng lại là hừ một tiếng, nhưng không nói nữa lời, Cam Nguyệt bước lên trên nói:
- Vị lão tiên sinh này, ông thật sự có pháp thuật tuyệt diệu, Thiên Thư Lỗ Ban chính là hiếm thế chi bảo, dân gian kỳ thư, cũng đích xác chỉ có ở dân gian mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của nó, thực không dám giấu giếm, chúng tôi lần này tới, vốn là muốn chiêm ngưỡng phong thái của truyền nhân Lỗ Ban một chút, nhưng anh cả này của tôi, tâm cao khí ngạo, một mực liền muốn cùng truyền nhân Lỗ Ban tỷ thí một chút, nói ra cũng không phải là cố ý muốn cướp đoạt Thiên Thư Lỗ Ban. Nói đi cũng phải nói lại, cái này thì cho dù thật sự là vật chúng tôi đánh rơi, ở nhà Dương lão tiên sinh đã truyền thừa nhiều năm, chi hết tinh túy trong Thiên Thư Lỗ Ban, cũng coi là không uổng phí bảo vật này, những người như chúng tôi, còn có thể nói gì được nữa chứ.
Tôi ở bên cạnh không khỏi âm thầm gật đầu, vị Cam Nguyệt cô nương này ngược lại là một người hiểu chuyện, so với tên Y Thắng kia phải mạnh hơn trăm lần, nhưng cô ta nói hai người chẳng qua là tới chiêm ngưỡng phong thái truyền nhân Lỗ Ban, tôi cũng không tin, nói không chừng chẳng qua là tìm cho mình một đường lui mà thôi, nếu như chuyện Y Thắng cướp đoạt Thiên Thư Lỗ Ban, cô ta đã sớm không đồng ý, vì sao đến bây giờ mới xuất hiện chứ?
Y Thắng nghe lời này, nhướng mắt, nhìn vô định, chẳng qua là không lên tiếng, tựa như chuyện này cùng hắn không liên quan, Dương lão tiên sinh cũng chậm rãi gật đầu, vui mừng nói:
- Vị cô nương này đúng là hiểu chuyện, nhưng tu tập Thiên Thư Lỗ Ban đúng là nguy hiểm vạn phần, định trước không giữ trọn cái mạng, cặp chân này của tôi, đã hoàn toàn tàn phế, cũng coi như gặp báo ứng đi.
Cam Nguyệt nhíu mày một cái, quay đầu hỏi:
- Anh cả, chân của lão tiên sinh, còn có thể chữa không?
Y Thắng lắc đầu một cái:
- Lệ phách vào cơ thể đã ba ngày, ông ta bây giờ bất quá hai chân tàn tật, đã coi như là vạn phần may mắn rồi, nếu muốn cứu, không thể nào.
Dương lão tiên sinh mỉm cười không nói, sắc mặt thản nhiên, tôi tiến lên phía trước nói:
- Y Thắng, anh nói như vậy là có thái độ gì? Dương lão tiên sinh không trêu ai không chọc ai, đang êm đẹp thì gặp cảnh hai chân tàn tật, anh không biết xấu hổ sao? Nói ra thì thứ kia chẳng qua là Tán Hồn Lệ Phách, anh có thể thả ra, chẳng lẽ không thu về được?
Y Thắng cười lạnh một tiếng:
- Cậu có bản lãnh thì cậu thu ngay đi, cậu nghĩ đó là lệ phách tầm thường sao, nói ra thì, nếu không phải ngày đó ông ta phá pháp của tôi, đem con đại quỷ kia đánh nát bấy, đầu quỷ trúng lệ phách cũng sẽ không đột nhiên văng ra. Dù sao tôi chính là chỉ biết thả, không biết thu, các người nếu là có gan, vậy thì đến tìm tôi đánh nhau đi.
Bà mẹ nó, lỗ mũi tôi thiếu chút nữa thở ra khói, người này đơn giản là rất vô lý a, cuồng chiến đấu sao? Hay là nghiện đánh nhau? Cái tên Y Thắng này rốt cuộc là thứ gì trong kẽ đá chui ra, suốt ngày suy nghĩ đi khắp nơi gây chuyện thị phi, thật là đủ làm cho người khác cạn lời.
Tôi chỉ chỉ Y Thắng nói:
- Anh nếu là ngứa ngáy tay chân muốn đánh nhau, tôi mọi lúc có thể đáp ứng anh, nhưng mà Dương lão tiên sinh vô tội, anh hôm nay phải nghĩ biện pháp chữa hai chân cho ông ấy, nếu không, trong lòng anh không cảm thấy áy náy sao?
Tôi vốn muốn nói nếu không, tôi cùng hắn liều mạng, nhưng suy nghĩ một chút lời này không thể nói, Y Thắng chỉ có một mong muốn ra tai vạ người, nói tôi cùng hắn liều mạng, nói không chừng quá hợp ý hắn rồi, giống như tự tìm phiền toái a.
Khoé miệng Y Thắng nhếch lên một cái, khinh thường cười một cái, đang muốn nói gì đó, nhưng Dương lão tiên sinh đã cười nói:
- Không trách cậu ta, không trách cậu ta, đây là số mạng của tôi, chỉ bất quá mượn tay cậu ta mà thôi, nói thật, cặp chân này bị phế, trong lòng tôi ngược lại thấy an tâm hơn rất nhiều, coi như xong đi, mọi người sau này nước giếng không phạm nước sông, theo lẽ thường, nếu là cưỡng cầu, ngược lại không tốt.
Lòng dạ Dương lão tiên sinh ngược lại rộng rãi, đến lúc này tôi cũng biết mình không nên nói gì nữa, Cam Nguyệt khẽ mỉm cười, nói:
- Lão tiên sinh lòng dạ rộng rãi, không phải người thường có thể đuổi kịp, chúng tôi ngược lại thấy xấu hổ, nếu như vậy, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể đối với lão tiên sinh nói tiếng xin lỗi, có thể cho chúng tôi một khoảng thời gian, sau này, nếu là có biện pháp cứu chữa hai chân lão tiên sinh, nhất định sẽ vội tới tìm lão tiên sinh nhận lỗi chữa thương.
Đây chẳng qua là một lời xã giao mà thôi, Dương lão tiên sinh tự nhiên nghe ra, cũng không để ý, chỉ khẽ gật đầu, nói:
- Thôi, chỉ cần để cho hai ông cháu chúng tôi sau này an ổn một chút, coi như đã cám ơn trời đất rồi. Tôi còn hy vọng các người có thể giúp chúng tôi giữ bí mật, Thiên Thư Lỗ Ban, tuyệt không thể tùy tiện hiện thế, nếu không, hậu hoạn vô cùng, đến lúc đó, chúng ta đều là tội nhân thiên sử.
Y Thắng mặt lạnh im lặng không nói, Cam Nguyệt cẩn trọng nói:
- Lão tiên sinh nói đúng, xin yên tâm, chuyện này tuyệt sẽ không truyền ra ngoài.
Cô ấy vừa liếc nhìn Dương Thần nằm trên đất, nói:
- Anh ta chẳng qua là mất sức dẫn đến choáng váng, xin đừng lo lắng, lão tiên sinh, vậy bây giờ chúng tôi xin cáo từ.
Nói xong, Cam Nguyệt liếc tôi một cái, nhưng cũng không nói gì, tay cầm cánh tay Y Thắng lên, Y Thắng hừ một tiếng, trợn mắt nhìn tôi một cái, sau lưng lại đột nhiên xuất hiện một hố đen, Y Thắng lần nữa lộ ra một nụ cười gian xảo, chậm rãi nói:
- Hàn Thanh Thiên, chúng ta sau này gặp lại...
Hắn bỗng nhiên đưa tay vào ngực, nhưng sắc mặt biến đổi, lạnh lùng nói:
- Đồ của tôi đâu, trả lại cho tôi!
Tôi biết hắn nói chính là cái kính bạc kia, ha ha cười to nói:
- Buồn cười buồn cười, anh luôn miệng nói là của anh, có chứng cớ gì sao? Nói ra thì, anh lần trước từ trong tay chúng tôi cướp đi, thì tôi từ anh đoạt lại, cái này gọi là tấn công không đứng đắn, chúng ta đây cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, như nhau thôi, nếu anh có bản lãnh, lần sau tới đoạt lại là được!
Y Thắng mặt tràn đầy tức giận, cắn chặt hàm răng, trong ánh mắt lộ ra một tia sát khí, nhưng mà cũng không nói được gì, cùng với Cam Nguyệt, lui về phía sau vào trong hố đen, ngay sau đó hai người liền dần dần biến mất.
Trong sân rốt cuộc khôi phục vẻ yên tĩnh, tôi nhìn Dương Thần ngã nằm trên đất, lại nhìn Dương lão tiên sinh một chút, cười khổ một tiếng, bỗng nhiên cả người vô lực, trước mắt tối sầm, mềm nhũn té xỉu trên đất....
- Trăm ngàn năm qua, thế nhân nhắc tới Lỗ Ban kinh, Lỗ Ban pháp, Thiên Thư Lỗ Ban, ý niệm đầu tiên nghĩ tới, chính là những pháp thuật thần kỳ kia và lời nguyền rủa thiếu một thứ của Thiên Thư Lỗ Ban. Cho dù người không tu tập hoàn chỉnh Thiên Thư Lỗ Ban, cũng sẽ có nguy hiểm tuyệt hậu nhưng vẫn có thật nhiều người cặp mắt đỏ lên, muốn có được bộ này kỳ thư.
Y thắng chậm rãi thu hồi Nguyệt Hoa Thủy Kính, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Dương lão tiên sinh, không nói tiếng nào.
Dương lão tiên sinh tiếp tục nói:
- Nhưng trên thực tế, quyển Lỗ Ban kinh truyền lưu trên thế gian, thật có rất nhiều phiên bản, mặc dù bên trong cũng ghi lại một ít pháp thuật, nhưng mà cơ quan thuật, kiến trúc học càng nhiều hơn, đây là di sản quý báu do Lỗ Ban tiên sư truyền cho hậu nhân chúng tôi, là phần tinh túy thật sự hữu ích cho thế nhân. Đáng tiếc, bây giờ con người đối với việc gây dựng Lỗ Ban khịt mũi coi thường, một lòng chỉ nhớ học pháp thuật quyển Lỗ Ban kinh, cái gọi là bỏ gốc lấy ngọn, cũng chính là ý này. Các người có biết, tại sao Lỗ Ban tiên sư lưu lại di huấn, phàm là người tu tập Thiên Thư Lỗ Ban, đều không giữ được toàn mạng, thậm chí đoạn tử tuyệt tôn không? Đó là bởi vì, Lỗ Ban tiên sư một mặt không muốn để cho sở học của mình trọn đời thất truyền, nhưng lại không muốn để cho những thứ pháp thuật kia truyền lưu trong dân gian, bị người tâm địa xấu xa học phải, sẽ nguy hại thế gian.
Tôi nghe xong âm thầm gật đầu, ông ta nói có lý, thế nhân đều nói Thiên Thư Lỗ Ban ác độc, nguyền rủa thế nhân, nhưng trong thực tế, cũng khiến Lỗ Ban tiên sư một phen khổ tâm, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho những thứ pháp thuật kia được lưu truyền, nhưng lại không đến nổi tràn lan, đồng thời tiến hành ràng buộc, lúc này mới có thể bảo vệ thế gian an bình.
Mà Dương lão tiên sinh nói tới chỗ này, lời văn uyển chuyển, tựa như đang giải thích cho chúng tôi một câu chuyện cổ xưa thần bí vậy, chậm rãi kể tiếp...
Ông ấy nói với chúng tôi, thế nhân đều cho rằng tu tập Thiên Thư Lỗ Ban, sẽ đoạn tử tuyệt tôn, thực ra không phải vậy, hiện cái gọi là Thiên Thư Lỗ Ban đang lưu truyền ở thế gian, căn bản cũng không phải là bản Thiên Thư Lỗ Ban thật, hậu nhân bắt chước mà thôi, cái gọi là đoạn tử tuyệt tôn, cũng không liên quan gì tới bọn họ, nhiều lắm cũng chính là vận thế gia đạo bị chút ảnh hưởng.
Còn Thiên Thư Lỗ Ban chân chính, trong truyền thuyết chỉ có mấy đại đệ tử của Lỗ Ban tiên sư đời đời lưu truyền, mà tiên nhân Dương gia chính là một trong những đệ tử của Lỗ Ban tiên sư.
Chuyện đoạn tử tuyệt tôn, cũng là dựa vào người thật sự tu tập Thiên Thư Lỗ Ban này mà nói.
Thật ra, nếu nói là đoạn tử tuyệt tôn, nhưng thì tại sao, Thiên Thư Lỗ Ban có thể ở Dương gia truyền thừa ngàn năm chứ? Vậy ngàn năm qua, hậu nhân Dương gia chẳng những không có đoạn tử tuyệt tôn, ngược lại đời đời trùng điệp, cho đến ngày nay, mặc dù mọi người chết đi, gia môn bất hạnh, nhưng lại cũng không có đoạn tử tuyệt tôn.
Cũng là bởi vì, phàm là truyền nhân chân chính Thiên Thư Lỗ Ban, đều phải là người thật sự có tay nghề gia truyền, muốn học pháp thuật bên trong Thiên Thư Lỗ Ban, nhất định phải học trước xây thuật trong Thiên Thư Lỗ Ban.
Cái này, chính là bí mật chân chính của Thiên Thư Lỗ Ban.
Tới thế hệ này của Dương Thần, vị Dương Hoành Tiên, Dương lão tiên sinh, mặc dù không nguyện để cho cháu trai học tập Thiên Thư Lỗ Ban, một lòng muốn để cháu trai đi lên đại học, muốn từ đây thoát khỏi vận mạng bị trói buộc, làm một người bình thường tự do tự tại, nhưng mà, từ nhỏ hay dạy Dương Thần không ít tay nghề, ví dụ như thợ mộc, thợ xây, cùng với một ít tiểu pháp thuật trong Thiên Thư Lỗ Ban không có gì làm trở ngại, Dương Thần mặc dù nói hơn phân nửa là cậu ta học trộm, nhưng trên thực tế Dương lão tiên sinh đã ngầm cho phép.
Cho nên, theo như ý của Dương lão tiên sinh trong những lời này, chính là muốn nói cho Y Thắng biết muốn Thiên Thư Lỗ Ban trước tiên phải trở thành một thợ mộc chân chính, vận dụng xây thuật bên trong Thiên Thư Lỗ Ban, làm ra người gỗ biết đi, đó mới coi như là có tư cách học tập Thiên Thư Lỗ Ban, nói cách khác, mới sẽ không bị đoạn tử tuyệt tôn.
Dương lão tiên sinh nói xong lời này, nhìn Y Thắng đã trợn tròn mắt, rất rõ ràng, hắn căn bản cũng không biết nhiều nội tình như vậy, mà muốn học tập Thiên Thư Lỗ Ban, trước hết trở thành một thợ mộc, điểm này đối với hắn mà nói, hiển nhiên càng không thể nào.
Nhưng mà tại sao trở thành thợ mộc, học tập Thiên Thư Lỗ Ban mới không bị đoạn tử tuyệt tôn, đây đối với người khác mà nói, vừa đánh ra đã đi tìm đường lui rồi, cũng không thể vì học tập pháp thuật, khiến mình bị tuyệt hậu chứ?
Chỉ thấy Y Thắng nghe lời này, nặng nề hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Thiên Thư Lỗ Ban, tốt lắm sao, còn phải làm ra nhiều chuyện như vậy, hừ, nếu không phải trong truyền thuyết, Thiên Thư Lỗ Ban này là bảo vật của chúng tôi trước đây bị lưu lạc, tôi mới lười đến tìm.
Dương lão tiên sinh cười một tiếng:
- Thiên Thư Lỗ Ban truyền lưu ở thế gian, sớm đã có hơn hai ngàn năm, chuyện ẩn khuất trong đó, không phải chúng ta có thể đoán hết được, nhưng lấy chuyện hôm nay mà nói, Thiên Thư Lỗ Ban, sợ là cậu không thể cầm đi.
Y Thắng lại là hừ một tiếng, nhưng không nói nữa lời, Cam Nguyệt bước lên trên nói:
- Vị lão tiên sinh này, ông thật sự có pháp thuật tuyệt diệu, Thiên Thư Lỗ Ban chính là hiếm thế chi bảo, dân gian kỳ thư, cũng đích xác chỉ có ở dân gian mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của nó, thực không dám giấu giếm, chúng tôi lần này tới, vốn là muốn chiêm ngưỡng phong thái của truyền nhân Lỗ Ban một chút, nhưng anh cả này của tôi, tâm cao khí ngạo, một mực liền muốn cùng truyền nhân Lỗ Ban tỷ thí một chút, nói ra cũng không phải là cố ý muốn cướp đoạt Thiên Thư Lỗ Ban. Nói đi cũng phải nói lại, cái này thì cho dù thật sự là vật chúng tôi đánh rơi, ở nhà Dương lão tiên sinh đã truyền thừa nhiều năm, chi hết tinh túy trong Thiên Thư Lỗ Ban, cũng coi là không uổng phí bảo vật này, những người như chúng tôi, còn có thể nói gì được nữa chứ.
Tôi ở bên cạnh không khỏi âm thầm gật đầu, vị Cam Nguyệt cô nương này ngược lại là một người hiểu chuyện, so với tên Y Thắng kia phải mạnh hơn trăm lần, nhưng cô ta nói hai người chẳng qua là tới chiêm ngưỡng phong thái truyền nhân Lỗ Ban, tôi cũng không tin, nói không chừng chẳng qua là tìm cho mình một đường lui mà thôi, nếu như chuyện Y Thắng cướp đoạt Thiên Thư Lỗ Ban, cô ta đã sớm không đồng ý, vì sao đến bây giờ mới xuất hiện chứ?
Y Thắng nghe lời này, nhướng mắt, nhìn vô định, chẳng qua là không lên tiếng, tựa như chuyện này cùng hắn không liên quan, Dương lão tiên sinh cũng chậm rãi gật đầu, vui mừng nói:
- Vị cô nương này đúng là hiểu chuyện, nhưng tu tập Thiên Thư Lỗ Ban đúng là nguy hiểm vạn phần, định trước không giữ trọn cái mạng, cặp chân này của tôi, đã hoàn toàn tàn phế, cũng coi như gặp báo ứng đi.
Cam Nguyệt nhíu mày một cái, quay đầu hỏi:
- Anh cả, chân của lão tiên sinh, còn có thể chữa không?
Y Thắng lắc đầu một cái:
- Lệ phách vào cơ thể đã ba ngày, ông ta bây giờ bất quá hai chân tàn tật, đã coi như là vạn phần may mắn rồi, nếu muốn cứu, không thể nào.
Dương lão tiên sinh mỉm cười không nói, sắc mặt thản nhiên, tôi tiến lên phía trước nói:
- Y Thắng, anh nói như vậy là có thái độ gì? Dương lão tiên sinh không trêu ai không chọc ai, đang êm đẹp thì gặp cảnh hai chân tàn tật, anh không biết xấu hổ sao? Nói ra thì thứ kia chẳng qua là Tán Hồn Lệ Phách, anh có thể thả ra, chẳng lẽ không thu về được?
Y Thắng cười lạnh một tiếng:
- Cậu có bản lãnh thì cậu thu ngay đi, cậu nghĩ đó là lệ phách tầm thường sao, nói ra thì, nếu không phải ngày đó ông ta phá pháp của tôi, đem con đại quỷ kia đánh nát bấy, đầu quỷ trúng lệ phách cũng sẽ không đột nhiên văng ra. Dù sao tôi chính là chỉ biết thả, không biết thu, các người nếu là có gan, vậy thì đến tìm tôi đánh nhau đi.
Bà mẹ nó, lỗ mũi tôi thiếu chút nữa thở ra khói, người này đơn giản là rất vô lý a, cuồng chiến đấu sao? Hay là nghiện đánh nhau? Cái tên Y Thắng này rốt cuộc là thứ gì trong kẽ đá chui ra, suốt ngày suy nghĩ đi khắp nơi gây chuyện thị phi, thật là đủ làm cho người khác cạn lời.
Tôi chỉ chỉ Y Thắng nói:
- Anh nếu là ngứa ngáy tay chân muốn đánh nhau, tôi mọi lúc có thể đáp ứng anh, nhưng mà Dương lão tiên sinh vô tội, anh hôm nay phải nghĩ biện pháp chữa hai chân cho ông ấy, nếu không, trong lòng anh không cảm thấy áy náy sao?
Tôi vốn muốn nói nếu không, tôi cùng hắn liều mạng, nhưng suy nghĩ một chút lời này không thể nói, Y Thắng chỉ có một mong muốn ra tai vạ người, nói tôi cùng hắn liều mạng, nói không chừng quá hợp ý hắn rồi, giống như tự tìm phiền toái a.
Khoé miệng Y Thắng nhếch lên một cái, khinh thường cười một cái, đang muốn nói gì đó, nhưng Dương lão tiên sinh đã cười nói:
- Không trách cậu ta, không trách cậu ta, đây là số mạng của tôi, chỉ bất quá mượn tay cậu ta mà thôi, nói thật, cặp chân này bị phế, trong lòng tôi ngược lại thấy an tâm hơn rất nhiều, coi như xong đi, mọi người sau này nước giếng không phạm nước sông, theo lẽ thường, nếu là cưỡng cầu, ngược lại không tốt.
Lòng dạ Dương lão tiên sinh ngược lại rộng rãi, đến lúc này tôi cũng biết mình không nên nói gì nữa, Cam Nguyệt khẽ mỉm cười, nói:
- Lão tiên sinh lòng dạ rộng rãi, không phải người thường có thể đuổi kịp, chúng tôi ngược lại thấy xấu hổ, nếu như vậy, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể đối với lão tiên sinh nói tiếng xin lỗi, có thể cho chúng tôi một khoảng thời gian, sau này, nếu là có biện pháp cứu chữa hai chân lão tiên sinh, nhất định sẽ vội tới tìm lão tiên sinh nhận lỗi chữa thương.
Đây chẳng qua là một lời xã giao mà thôi, Dương lão tiên sinh tự nhiên nghe ra, cũng không để ý, chỉ khẽ gật đầu, nói:
- Thôi, chỉ cần để cho hai ông cháu chúng tôi sau này an ổn một chút, coi như đã cám ơn trời đất rồi. Tôi còn hy vọng các người có thể giúp chúng tôi giữ bí mật, Thiên Thư Lỗ Ban, tuyệt không thể tùy tiện hiện thế, nếu không, hậu hoạn vô cùng, đến lúc đó, chúng ta đều là tội nhân thiên sử.
Y Thắng mặt lạnh im lặng không nói, Cam Nguyệt cẩn trọng nói:
- Lão tiên sinh nói đúng, xin yên tâm, chuyện này tuyệt sẽ không truyền ra ngoài.
Cô ấy vừa liếc nhìn Dương Thần nằm trên đất, nói:
- Anh ta chẳng qua là mất sức dẫn đến choáng váng, xin đừng lo lắng, lão tiên sinh, vậy bây giờ chúng tôi xin cáo từ.
Nói xong, Cam Nguyệt liếc tôi một cái, nhưng cũng không nói gì, tay cầm cánh tay Y Thắng lên, Y Thắng hừ một tiếng, trợn mắt nhìn tôi một cái, sau lưng lại đột nhiên xuất hiện một hố đen, Y Thắng lần nữa lộ ra một nụ cười gian xảo, chậm rãi nói:
- Hàn Thanh Thiên, chúng ta sau này gặp lại...
Hắn bỗng nhiên đưa tay vào ngực, nhưng sắc mặt biến đổi, lạnh lùng nói:
- Đồ của tôi đâu, trả lại cho tôi!
Tôi biết hắn nói chính là cái kính bạc kia, ha ha cười to nói:
- Buồn cười buồn cười, anh luôn miệng nói là của anh, có chứng cớ gì sao? Nói ra thì, anh lần trước từ trong tay chúng tôi cướp đi, thì tôi từ anh đoạt lại, cái này gọi là tấn công không đứng đắn, chúng ta đây cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, như nhau thôi, nếu anh có bản lãnh, lần sau tới đoạt lại là được!
Y Thắng mặt tràn đầy tức giận, cắn chặt hàm răng, trong ánh mắt lộ ra một tia sát khí, nhưng mà cũng không nói được gì, cùng với Cam Nguyệt, lui về phía sau vào trong hố đen, ngay sau đó hai người liền dần dần biến mất.
Trong sân rốt cuộc khôi phục vẻ yên tĩnh, tôi nhìn Dương Thần ngã nằm trên đất, lại nhìn Dương lão tiên sinh một chút, cười khổ một tiếng, bỗng nhiên cả người vô lực, trước mắt tối sầm, mềm nhũn té xỉu trên đất....
Bạn cần đăng nhập để bình luận