Cấm Kỵ Sư

Chương 499: Khu trung tâm

Thanh đao dài đen huyền này hình như là của Huớng Vũ.
Tôi hơi giật mình, nhìn Đoàn Lôi, mở miệng hỏi:
- Thanh đao này hình như không phải của ngươi đúng không?
Đoàn Lôi không hề để tâm đến mà chỉ trả lời dửng dưng:
- Đúng, không phải của ta. Mấy hôm trước ta quen được một người bạn. Bọn ta đánh xong mới thành bằng hữu. Sau khi biết được hành động của tôi hôm nay, anh ta đã cho tôi mượn thanh đao này sử dụng tạm thời.
Huớng Vũ thế mà lại đem đao của mình của cho Đoàn Lôi mượn?
Tôi thầm tự hỏi, tại sao trước đây Huớng Vũ không hề đề cập đến chuyện này?
Đoàn Lôi hoàn toàn không có gì, chẳng hề để ý đến nghi ngờ của tôi, hắn khom người kiểm tra những người đó. chắc chắn tất cả đều đã chết hết rồi đi tiếp.
Tôi nói với hắn:
- Chờ đã, Đoàn Lôi, mục đích của chuyến này của chúng ta không phải là tìm chủ trì Phúc Duyên Trai để quyết chiến một trận, bởi vì điều đó không khác gì từ chui vào chỗ chết. Bọn ta chỉ muốn ra sức phá vỡ kế hoạch của hắn mà không làm kinh động đến hắn. Đồng thời phải giải cứu một cô gái đang bị chúng giam cầm.
Đoàn Lôi nhún vai nói:
- Tất nhiên là ta không ngu ngốc đến mức tự tìm cái chết. Trước đây ta đã thăm dò được có một tế đàn đã được xây dựng trong đó. Chủ trì Phúc Duyên Trai sẽ làm pháp trên đó. Mục đích của tôi đến đây chính là phá hủy tế đàn đó.
- Tế đàn?
Một thứ không rõ ràng lướt qua tâm trí tôi. Chức năng của tế đàn tất nhiên là hiến tế, và hiến tế thường phải dùng tế phẩm. Lẽ nào chúng bắt Tân Nhã vì...
- Tế đàn ở đâu?
Tôi trầm giọng hỏi, Đoàn Lôi lắc đầu:
- Ta không biết, nhưng trong ký ức của người vừa rồi, nơi được canh giữ bởi chín mươi chín người ở trung tâm, rất có khả năng chính là vị trí của tế đàn.
Y Thăng nói thêm:
- Nhưng đó không phải nơi mà chủ trì Phúc Duyên Trai tọa trấn sao, nếu hắn đóng quân ở tế đàn, thế khác nào chúng ta cùng đi vào chỗ chết?
Đoàn Lôi nói:
- Nếu sợ chết thì đừng đi. Tin tức ta nhận được nói chủ trì Phúc Duyên Trai sẽ chuẩn bị làm phép trong vài ngày, cho nên ngươi đừng quá bận tâm, nếu không ngươi tưởng giết người ở nơi gần hắn ta thế này mà hắn lại không biết ư?
Sắc mặt Y Thăng hơi biến đổi, anh ta nhìn chằm chằm Duẫn Lôi, như sắp nổi giận đến nơi, có điều vẫn nhịn lại mà lạnh lùng nói:
- Thôi được, cho dù ngươi nhận được tin đó như thế nào, ta sẽ tạm tin ngươi một phần, nhưng nếu ngươi dám lừa bọn ta, ta chắc chắn sẽ tống ngươi xuống địa ngục ngay lập tức.
Đoàn Lôi hừ đáp:
- Tin hay không tùy ngươi. Cho dù các ngươi không đi, tự ta cũng phải đi.
Nói rồi, hắn quay người và đi về phía trước mà không nhìn chúng tôi nữa.
Kỳ thật trong lòng tôi vẫn luôn có chút nghi ngờ, Đoàn Lôi này hiện tại không ngừng tăng cao công lực còn biết được rất nhiều tin tức bên trong, rất khó nói liệu hắn có phải do Kim Đao Môn cố ý dụ chúng tôi vào lưới.
Nhưng nghĩ lại thì với thực lực của chủ trì Phúc Duyên Trai và tình hình áp lực đại trận trước mắt thì chắc sẽ không bận tâm nhiều đến vậy, còn thí mạng vài tên của đệ tử Kim Đao Môn để làm mồi dụ chúng tôi, bởi vì tôi hiện tại đang trong tầm ngắm của chủ trì Phúc Duyên Trai chắc cũng sẽ không có mối đe dọa gì mới đúng.
Vậy thì, rốt cuộc là tại sao?
Tôi không thể hình dung ra được, cũng không còn thời gian để nghĩ nữa, thấy Đoàn Lôi đã đi trước, tôi nhíu mày và nhìn sang Y Thăng lần nữa, anh ta khẽ gật đầu và trầm giọng nói:
- Đừng lo cho hắn, cứ tự nhiên đi thôi dù sao với hai người chúng ta cho dù tình huống không ổn thì thoái lui về cũng không vấn đề gì, hơn nữa lúc trước chủ trì Phúc Duyên Trai quả thực đã dặn dò không ai được phép quấy rầy hắn, vì vậy một số điều mà Đoàn Lôi nói vừa rồi hẳn có phần đúng.
Tôi xua tay nói:
- Vậy đi thôi, dù sao con đường này cũng phải đi về phía trước. Đối với chúng ta mà nói, bây giờ không có đường quay đầu nữa rồi.
Y Thăng nheo mắt nói:
- Chính xác, đây là một con đường không thể quay lại. Phải có một điểm kết thúc, Hoặc là chúng ta chết hoặc là hắn chết.
Đột nhiên, tôi có cảm giác hơi kỳ lạ, tôi nhìn Y Thăng rồi hỏi:
- Tại sao anh lại có một mối hận thù lớn với Phúc Duyên Trai đến thế?
Anh ta nhún vai tỏ vẻ không có gì, lại cười như không cười hỏi tôi:
- Cậu có biết tại sao tên tôi là Y Thăng không?
Tôi lắc đầu bảo rằng tôi không biết, anh ta hít sâu một hơi sâu đáp:
- Đợi chuyện này kết thúc cậu sẽ hiểu. Đừng nghĩ nhiều nữa, đi thôi.
Tôi không nói gì nữa, chỉ cười nhạt với anh ta rồi cùng nhau đi về phía trước.
Tôi biết trong lòng anh ta chắc chắn đang ẩn giấu bí mật, cũng giống như tôi. Nhưng lúc này cũng không cần hỏi quá nhiều, nếu cuối cùng chúng tôi thắng, thì ắt sẽ có rất nhiều thời gian và cơ hội để nói. Nếu chúng tôi thua thì nói cái gì cũng đều là vô nghĩa.
Bởi vì đến lúc đó, mọi thứ đều đã thay đổi, tôi không phải là tôi, anh ta cũng không phải là anh ta, chiến thắng hay thất bại, cái gì là Thiên Đạo, cái gì là công lý chín nghĩa, mọi chấp niệm cùng kiên trì đều sẽ hóa thành hư vô vĩnh hằng vô hình.
Cho nên, chúng ta phải giành chiến thắng!
Tôi đột nhiên hiểu được phần nào ý nghĩa của cái tên Y Thăng, không kìm được mà vô thức nắm chặt tay, sải bước theo sau.
Chúng ta đã giết tám đệ tử của Kim Đao Môn ở đây, nhưng chung quanh vẫn không có động tĩnh gì, giống như tám người này đều lặng lẽ biến mất trong đêm đen, những âm thanh la hét, kim quang vọt lên trên bầu trời, tiếng kêu thảm của kẻ rơi đầu vừa rồi như thể đã bóng tối nuốt chửng.
Chỉ là vầng hào quang bảy sắc thỉnh thoảng lóe lên trên bầu trời, soi sáng cả một vùng sặc sỡ như muốn nhắc nhở chúng tôi rằng đây không phải là một đêm bình thường, và những gì mà chúng tôi phải đối mặt tiếp theo sẽ là một trận chiến bất tận.
- Nhìn xem, phía trước có mấy ngọn đèn trời, chắc là chỗ đó rồi.
Tôi chỉ tay về phía trước và nói, có một vài cột cờ cao chót vót với những chiếc đèn lồng rực rỡ treo trên đó, thoạt nhìn trông giống như những chiếc đèn trời được treo ở đó, đếm sơ sơ thì có tám chiếc đèn lồng.
Y Thăng cũng nhìn lên và gật đầu:
- Ừ, đằng trước hình như có một lễ đài, nhưng nhìn không rõ lắm. Hay thế này đi, hai người ở đây chờ, ta đi thám thính một chút, nếu có thể ra tay chúng ta sẽ hành động ngay còn nếu phòng thủ quá chặt chẽ thì sẽ phải rút lui.
Đoàn Lôi nói:
- Nghe ngóng một chút cũng được, những bất kể thế nào ta cũng sẽ ra tay. Dù sao cái mạng này của ta cũng là nhặt được, nếu sợ thì các ngươi rút lui trước đi, để ta.
Y Thăng nhíu mày liếc hắn ta một cái toan mở miệng thì tôi chen vào:
- Đừng cãi nữa, mấy người thế này sao có thể hợp tác đây? Người nào cũng cố chấp theo ý của mình, tranh cãi còn đau đầu hơn cả đánh nhau. Thế này đi, cả hai đều không cần đi, tự tôi đi. Đoàn Lôi, coi chừng ở đây, không được kinh động bọn đệ tử Kim Đao Môn đang tuần tra. Y Thăng, tốt hơn là anh nên tàng hình, âm thầm phục kích, để lại đường lui cho bọn mình nữa. Đừng hấp tấp chạy tới, bị tóm cả đám là đến cả cơ hội bỏ chạy cũng không còn.
Lúc này hai người họ mới ngừng nói chuyện, Y Thăng cũng gật đầu đồng ý, thế là tôi đặt Ẩn Thần Phì lên người rồi lặng lẽ tiến vào trong.
Đoạn đường trước kia không sử dụng Ẩn Thân Phù vì sợ chủ trì Phúc Duyên Trai phát hiện ra dao động pháp lực, nhưng bây giờ biết được hắn đang bận bịu và hầu như không có thời gian để tâm đến, tất nhiên là phải sử dùng Ẩn Thân Phù từ từ tiếp cận.
Như đã nói ở trên, ở đây được chia thành tám khu vực, mỗi khu đều do tám đệ tử Kim Đao Môn đi tuần tra, chúng tôi vừa quét sạch một khu liền đi thẳng vào trung tâm. Lúc này, trước mặt tôi là một khu đất bằng phẳng rộng lớn. Cây cỏ hầu như bị nhổ sạch, chỉ có vài đám cỏ dại lác đác và vài bụi cây thấp trên mặt đất trơ trụi. Tám chiếc đèn trời treo ở chính giữa phía trước.
Tôi nín thở và cẩn thận tiến lên, chẳng mấy chốc tôi đã có thể nhìn thấy rất nhiều người qua đi mờ mờ ảo ảo đằng phía trước, không nghi ngờ gì nữa mà đó chính là chín mươi chín đệ tử của Kim Đao Môn, chúng đã bao vây toàn bộ khu vực trung tâm trước mặt đến con kiến chui không lọt, hoặc có thể nói giống như bảo vệ như một cái thùng sắt. Đừng nói chi tôi, đến con ruồi muốn bay vào trong cũng khó càng thêm khó.
Nhưng Ẩn Thân Phù của tôi lúc này phát huy tác dụng một cách thần kỳ, tuy xung quanh không hề có vật che chắn nhưng về cơ bản tôi vẫn hiên ngang bước về phía trước, đám đệ tử đó lại không hề để ý đến tôi, bọn chúng chỉ xếp theo một đội hình kỳ quái, không ngừng từ từ thay đổi đội hình.
Vị trí trung tâm quả thật có một lễ đài cao khoảng 3m, bán kính hàng chục mét, được làm bằng khung gỗ tròn dày, trên đó đang dựng tám cột cờ cao và treo đèn lồng. Cách không xa đằng sau lễ đài có bốn cái lều mái vòm màu đen, bên trong yên tĩnh, không biết ai đang ở trong đó nữa.
Lòng tôi chợt nghĩ nếu tính theo lẽ thường thì trong bốn cái lều đó sẽ có một cái là của chủ trì Phúc Duyên Trai, một là của Liễu Vô Ngôn, một của Xa bà bà, vẫn còn 1 cái liệu có đang giam giữ Tân Nhã không nhỉ?
Tôi bỏ qua đám đệ tử của Kim Đao Môn, rón rén đến bên cạnh bốn cái lều, muốn đi vào tìm kiếm, nhưng gặp phải khó khăn.
Bốn cái lều này đều y chang nhau, tôi chỉ có một cơ hội tìm ra Tân Nhã, khả năng của cơ hội này chỉ là một phần tư, tuyệt đối không được sai, nếu không bất kể tôi gặp phải ai, hậu quả đều không tưởng tượng được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận