Cấm Kỵ Sư

Chương 328: Chú phóng khí!

Tiểu Bạch nhảy cẫng lên, chỉ vào chú ba của cậu ta kêu lên:
- Chú phóng... phóng khí!
Mấy người bọn tôi đều trợn tròn mắt, đây là có ý gì? Chung Lương Thần cũng nghệch ra, trong phòng tất cả mọi người đều yên lặng câm nín, nhưng mà chỉ có mình chú hai của cậu ta vẫn luôn im lặng ngồi một bên không hé răng, Chung Lương Hán, đột nhiên lại cười ha ha lên, cười tới ngửa tới ngửa lui, trên gương mặt thật thà kia nếp nhăn cũng đều giản cả ra.
Tôi đột nhiên hiểu ra, lập tức cũng bật cười, lúc nãy Tiểu Bạch chắc chắn định chỉ vào chú ba nhà mình nói phóng rắm, nhưng mà lời vừa mới đến khóe môi lại không có cách nào nói thành lời được, dù sao thì đó cũng là chú ba của cậu, vì vậy chỉ đành dùng từ phóng khí để thay thế...
Một câu này của Tiểu Bạch đã đại biểu cho ngàn câu vạn chữ khác, cũng không biết là Chung Lương Thần đã hiểu ra hay chữ, hoặc là có hiểu nhưng lại giả bộ như không hiểu, miệng mở mở đóng đóng, cuối cùng dứt khoát xoay đầu qua đi hỏi Chung Lương Hán,
- Nhị ca, mỗi ngày anh đều ở trong từ đường, anh nói đi, lần tế tổ trước có phải bảo bối vẫn còn ở đó hay không.
Chú hai do dự một lát, nhưng vẫn gật gật đầu, ông không nói được, nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe, nhưng mà sau khi ông ta gật đầu xong, trong miệng lại ê ê a a định nói gì nữa, nhưng mà khoa tay múa chân nửa ngày trời, Chung Lương Thần lại đã quay đầu sang nơi khác, không thèm liếc mắt nhìn ông cái nào nữa, nhìn tôi nói
- Thanh Thiên, cái này cũng không phải chỉ có một mình ta nói, con cũng thấy rồi đó, chú hai của nó cũng đã nói, nửa năm trước, xương Chung Quỳ đúng là vẫn còn ở nhà, làm sao có thể chạy đến thành phố Bình Sơn cách xa ngàn dặm được chứ?
Tôi đang định nói chuyện, Tiểu Bạch lại đứng dậy nói:
- Chú hai của con mới vừa nói, nửa năm trước chú ấy có nhìn thấy một lần, nhưng mà nửa năm nay, chú ấy đã không còn nhìn thấy lần nào nữa, hơn nữa, trước khi đại điển tế tổ diễn ra chú ấy cũng không nhìn thấy nó luôn.
Chung Lương Thần đã muốn phát điên rồi, quát:
- Ăn nói bậy bạ, chú hai của con nói chuyện hồi nào chứ hả? !
- Ngay lúc nãy đó! Chú nhìn không hiểu nhưng mà con nhìn hiểu, chú hai của con không biết nói, nhưng mà chú ấy có thể dùng tay ra hiệu!
Tiểu Bạch ăn nói hùng hồn, chú hai của cậu ngồi bên cạnh khẽ vuốt râu, nhếch môi cười vô cùng thành thật, gật đầu không ngừng.
Được lắm, bây giờ đã có phiên dịch, chú hai bắt đầu không ngừng quơ tay múa chân, nhìn có chút giống với thủ ngữ của người câm, nhưng mà lại không giống lắm, tôi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Không bằng, để chú hai của cậu dùng bút viết?
Ý của tôi là, cứ khoa tay múa chân như vậy cũng chẳng có mấy người xem hiểu, viết ra, còn có thể lấy làm chứng cứ, nhưng mà Tiểu Bạch lại vung tay lên nói:
- Không được, chú hai của em không biết viết chữ, từ nhỏ trí lực của chú ấy đã có chút vấn đề, cũng không nói chuyện được, trong nhà không ai quan tâm đến chú ý, ngại chú ấy quá phiền phức.
Cậu vừa nói xong những lời này, tôi nhìn thấy trên mặt Chung Lương Thần có chút mất tự nhiên, dù sao thì cũng là anh em ruột thịt, ông nội của Tiểu Bạch bệnh nặng, cha thì lại mất tích, còn ngại chú hai của cậu phiền phức, cũng chỉ còn lại có một mình ông chú ba này thôi.
Chú hai khoa tay múa chân, Tiểu Bạch nhìn không chớp mắt, mở miệng phiên dịch lại ngay lập tức.
- Chú hai của con nói, mấy năm trước, xương Chung Quỳ vẫn luôn cung phụng ở trên bàn thờ ở phía sau đại điện, ai cũng được nhìn thấy, nhưng mà bên trên nó sẽ có vải đỏ che lại, bất cứ kẻ nào cũng không thể tùy tiện đụng chạm vào, chỉ có vào lúc hiến tế, tộc trưởng mới có quyền xốc tấm vải đỏ lên, để cho người trong tộc tế bái. Nhưng mà vào hai năm trước, khi chú ba bắt đầu đại diện tộc trưởng, lập tức xây thêm một cái bàn thờ cúng bái riêng để cung phụng cho xương Chung Quỳ, từ đó về sau, trừ những lúc tế tổ ra, chú hai chưa bao giờ nhìn thấy xương Chung Quỳ nữa. Chú ba, con còn đang muốn hỏi chú đó, có phải chú đã giấu xương Chung Quỳ đi mất, đợi đến khi tế tổ mới lấy ra cho mọi người nhìn xem không?
Tiểu Bạch nói chuyện không khách khí chút nào, không hề che lấp, câu chữ chỉ thẳng vào chỗ yếu hại, Chung Lương Thần tức giận nói:
- Không biết quy củ, con dám nói chuyện với chú ba của con như vậy hả? Bảo vệ xương Chung Quỳ cho tốt cũng chính là ý của ông nội con, con đừng có ở chỗ này nói hươu nói vượn, lại nói nữa, ta cũng giống hệt như mọi người, cũng chỉ vào lúc tế tổ mới có thể nhìn thấy xương Chung Quỳ, ta thân là tộc trưởng điều tra chuyện này, mỗi người có liên quan đến chuyện này đều có hiềm nghi cả, cách làm này của ta gọi là không để ý đến thân quen, lần trước sau khi tế tổ xong con lập tức rời đi, xương Chung Quỳ cũng mất, ta không hỏi con thì hỏi ai đây?
Tiểu Bạch nhướng mắt:
- Hỏi con thì có ích lợi khỉ gì chứ, con thấy, chú là nên đi hỏi thử xương Chung Quỳ đi, hỏi coi rốt cuộc nửa năm này nó đã chạy đi đâu, không phải chú thường nói là đi cầu thiên sư lão tổ là cầu gì được đó sao, sao chú không tự đi hỏi lão tổ đi?
Chung Lương Thần vỗ bàn, tức giận nói:
- Làm càn, xướng Chung Quỳ chính là di cốt của thiên sư, lão nhân gia đã sớm siêu thoát lên trời, trở thành thần tiên, làm sao mà con muốn hỏi là hỏi chứ? !
- Thần tiên thì sao chứ? Mấy chú ngày nào cũng bái tế tổ tông, cầu xin tổ tông bảo vệ, nếu mà chỉ chút chuyện nhỏ này còn làm không được, làm cho con cháu đời sau khó xử, vậy tế bái bọn họ làm gì nữa chứ? Con thấy, cầu tiên bái tổ, còn không bằng tự dựa vào chính mình!
Lúc Tiểu Bạch nói ra hai câu này thì vô cùng hùng hồn mạnh mẽ, Chung Lương Thần tức giận quát:
- Tiểu Bạch! Nơi này là từ đường của tổ tiên, con ngay cả tổ tông cũng dám khinh thường, quỳ xuống ngay cho ta!
Tiểu Bạch cười hắc hắc:
- Được thôi, chú tìm tổ tông tới cho con đi, cái thiên sư Chung Quỳ gì gì đó, con lập tức quỳ xuống cho ông ấy, con còn muốn hỏi ông ta thử xem, ông ta để cái khúc xương này ở đây, rốt cuộc là làm thứ gì
- Cái đồ nghiệp chướng này, trong mắt con không có người lớn, bất kính với tổ tông, thiên sư lão tổ cho dù có linh, cũng sẽ không đến đây gặp con, con, con... Tức chết ta rồi...
Hai người này đối chọi gay gắt, câu sau càng kịch liệt hơn câu trước, tuy rằng Chung Lương Thần tâm cơ thâm trầm, nhưng mà lại đánh không lại Tiểu Bạch ăn nói không biết lựa lời, lúc này tôi hiểu sâu sắc được một đạo lí: Vĩnh viễn không cần cãi nhau với người có vấn đề về chỉ số thông minh, mình cãi không lại người đó...
Mắt thấy chỉ số thông minh của Chung Lương Thần sắp sửa bị Tiểu Bạch kéo xuống cùng trình độ với cậu ta rồi, tôi đột nhiên trong lòng vừa động, nếu như bây giờ cứ cãi nhau không ngừng, ai nói nghe cũng có lí, vậy thì, tại sao không dựa theo cách của Tiểu Bạch nói, đi tìm thiên sư Chung Quỳ hỏi thử xem sao chứ?
Đương nhiên, loại chuyện này, người khác nghe thì giống như là chuyện ngàn lẻ một đêm, cho dù bây giờ những người này đều là con cháu đời sau của gia tộc thiên sư, tôi tin chắc bọn họ cũng hoàn toàn chưa bao giờ gặp qua thiên sư Chung Quỳ, nếu như thiên sư Chung Quỳ thật sự hiển linh, tôi nghĩ chắc nhà bọn họ chẳng ai dám có ý đồ xấu gì với xương Chung Quỳ đâu.
Chuyện tìm thiên sư Chung Quỳ gặp mặt hỏi rõ ràng này, ai cũng không làm được, nhưng mà, tôi lại có thể làm được.
Bởi vì bây giờ tôi có một vị sư phụ ở Minh giới, tuy là bây giờ tôi vẫn chưa biết được thân phận thật sự của Long bà bà, nhưng mà bà ta chắc hẳn là có quen với Chung Quỳ đi hả? Dù sao có thể mở một khách điếm Hoàng tuyền, chuyện này không phải người nào cũng có thể làm được, thân phận của lão nhân gia bà, tôi nghĩ chắc là cũng không đơn giản đâu
Cho nên, bây giờ chỉ cần tìm được Long bà bà, nhờ bà hỗ trợ tìm Chung Quỳ thử xem, chuyện này đã có thể giải quyết một cách dễ dàng rồi.
Chỉ cần thiên sư Chung Quỳ vừa hiện thân, nhưng người này mặc kệ là người tốt hay người xấu đều sẽ lập tức hiện ra nguyên hình, người dám trộm xướng Chung Quỳ, càng sẽ sợ đến mức tè ra quần.
Nghĩ đến đây, tôi cười hắc hắc, phất tay ngăn cản hai người đừng cãi nhau nữa, mở miệng nói:
- Chung tam thúc, Tiểu Bạch, hai người đừng có cãi nhau nữa, nếu như nói tôi có biện pháp có thể tìm được thiên sư Chung Quỳ, để cho lão nhân gia ông ta hạ xuống phàm giới, các người có ý kiến gì không?
Một câu này của tôi, giống như im lặng quăng ra một quả lựu đạn vậy đó, tất cả mọi người đều không hé răng, quay sang nhìn tôi, hai mắt trừng to, miệng cũng há lớn...
Trong số những người này, chỉ có một mình Tiểu Bạch sau khi kinh ngạc xong lập tức hoan hô, túm chặt lấy tay tôi vui cười hớn hở nói:
- Anh ơi, thật tốt quá, em biết ngay anh rất có bản lĩnh mà, anh muốn mấy giờ gọi Chung lão ra vậy, em muốn mời ông cụ ăn cơm...
- Không được nói bậy!
Chung Lương Thần quát lớn một câu, quay đầu nhìn tôi, trên mặt lại bao phủ một tầng mây đen, từng câu từng chữ hỏi:
- Cậu thật sự, có thể mời thiên sư lão tổ đến sao?
Tôi không biết là có thể cười một cái không nữa, hỏi ngược lại:
- Chung tam thúc cảm thấy làm vậy có ổn không, hoặc là nói, ông có thật sự hi vọng tôi mời thiên sư đến sao?
Vẻ mặt của ông ta hơi thay đổi, cười ha hả, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa từ đường, nhàn nhạt nói:
- Nếu như con thật sự có bản lĩnh này, ta tự nhiên là không còn gì muốn nói nữa, nhưng mà, con định lúc nào khai đàn nghĩ cách thỉnh thiên sư đến?
Khai đàn nghĩ cách? Tôi có hơi mắc cười, nhưng mà vẫn nhịn xuống, tiếp lời của ông ta, nghiêm túc nói:
- Tôi thấy chỉ nên sớm không nên muộn, nhưng mà thời gian cụ thể sao, phải đợi tôi tính ngày tháng lại rồi mới quyết định được, thỉnh thiên sư cũng không giống với thỉnh quỷ thần, cũng không phải tùy tiện thỉnh là có thể thỉnh được.
Khóe miệng Chung Lương Thần khẽ nhúc nhích, giống như đang nở nụ cười âm hiểm, rồi lại khôi phục lại bình thường ngay lập tức, gật đầu nói:
- Không sai, theo ta biết, một mạch Chung thị chúng ta, trong trăm ngàn năm qua, cũng đã từng thử thỉnh thiên sư, nhưng mà người thành công đã ít lại càng ít, thiên sư lão tổ lão nhân gia, cũng không phải là thần tiên bình thường.
Tôi cũng nhìn ra được, ý của ông ta là không hề tin tưởng tôi, tôi cũng không nói thêm gì nữa, ông ta không tin thì càng tốt, như vậy ngược lại tôi càng tiện làm việc hơn, hơn nữa khai đàn nghĩ cách gì đó, cũng chỉ là tôi muốn tìm cớ trì hoãn nên nói đại thôi, không cho ông ta biết tin tức xác thật, làm cho ông ta mơ mơ màng màng, như vậy là tốt nhất.
Chung Lương Thần đứng dậy, xua tay nói:
- Nếu như vậy, vậy thì không cần gấp, cháu trai Thanh Thiên đường xa mà đến, bây giờ tiệc rượu trong nhà chắc là đã chuẩn bị xong xuôi, chuyện thỉnh thiên sư cứ tạm gác sang một bên đã, chúng ta trước uống vài chén cho sảng khoái, tâm sự chút chuyện xưa giữa ta và cha của con, như thế nào?
Tôi hơi mỉm cười, gật đầu nói:
- Vậy cũng tốt, mọi người đều là người một nhà, hòa hòa thuận thuận, có chuyện gì cũng dễ nói, Tiểu Bạch, đi, chúng ta đi ăn thịt dê thôi.
Tôi quay đầu liếc mắt nhìn Chung Lương Thần một cái, lại nói:
- Còn những chuyện khác, chúng ta từ từ lại bàn tiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận