Cấm Kỵ Sư

Chương 272: Thì Ra Là Nàng

Kế tiếp, tôi đã hiểu hết toàn bộ chân tướng sự việc.
Lúc khoảng hơn 10 giờ đêm ngày hôm qua, A Long ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài hành lang có người nhẹ giọng kêu tên của tôi, thanh âm sâu kín, nghe vào tai có chút khiếp người, lúc ấy cậu ta có hơi sợ hãi, nhưng mà đã nhiều ngày rồi chưa có gặp tôi, đột nhiên nửa đêm nghe được có người kêu tên của tôi, trong lòng vừa tò mò lại lo lắng, vì thế liền mở cửa đi ra ngoài.
Không ngờ ngay trước cửa phòng ngủ đứng hai người, vừa thấy cậu ta đi ra ngoài, liền kêu một tiếng Hàn Thanh Thiên, A Long theo bản năng a một tiếng, chỉ thấy trong bóng đêm kim quang chợt lóe, cậu ta chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, hô hấp lập tức khó khăn, dùng tay sờ một cái, trên cổ tràn đầy máu tươi, lúc này mới chấn động, biết có người muốn tới giết tôi, theo bản năng hô một câu Tiểu Thiên chạy mau, lại không đợi kêu xong, đã ngã nằm xuống trong vũng máu.
Vừa lúc lúc này Nam Cung Phi Yến tới đây, lập tức phong bế miệng vết thương của cậu ta, lại đánh thức tiểu Hồ tử khỏi cơn ngái ngủ, mà tiểu Hồ tử tỉnh lại thì nhìn thấy A Long như mới vớt ra từ trong vũng máu, ngay lập tức sợ hãi tột độ, lập tức gọi cấp cứu cùng với báo cho cảnh sát, lúc này mới suốt đêm đưa A Long đến bệnh viện cứu chữa.
Miệng vết thương ở cổ A Long sâu rất sâu, may mắn cậu ta lớn lên tương đối to con, đầu lớn cổ thô, một dao cắt qua cổ cậu ta lại chỉ làm bị thương tới khí quản cùng tuyến giáp trạng, cũng không có cắt đến động mạch, lại có Nam Cung Phi Yến kịp thời phong bế miệng vết thương, ngăn cản máu chảy kịp thời, cho nên trải qua một đêm cứu chữa, mới xem như A Long may mắn kéo về được tính mạng, chẳng qua, khí quản cậu ta bị thương, nói chuyện có chút cố hết sức, mà dựa theo bác sĩ phân phó, ít nhất cậu ta phải tu dưỡng nửa tháng trở lên, mới có thể mở miệng nói chuyện.
Buổi sáng ngày hôm nay, đội phó cục cảnh sát Lãnh Thanh Dương đi tới bệnh viện, đi cùng với cậu ta còn có Nam Cung Phi Yến, hai người đến vừa kịp lúc A Long tỉnh lại, vì thế sau khi tìm hiểu được một ít tình huống, liền lập tức quay trở lại trường học, lại vừa vặn gặp được tôi đang làm thay đổi nhân sinh của một số người trong phòng bảo vệ.
Sự tình trải qua không sai biệt lắm chính là như vậy, nhưng mà tôi còn có chút nghi vấn, Nam Cung Phi Yến làm sao lại tới trùng hợp như thế, ở ngay lúc A Long xảy ra chuyện là có thể lập tức chạy tới, hơn nửa đêm, nàng đi tới ký túc xá nam làm gì?
Đối với vấn đề tôi đặt ra, Nam Cung Phi Yến chu miệng nói cho tôi, đây hoàn toàn là công lao của Tân Nhã, bởi vì chân tướng những việc này, đều đã được nàng ta dự kiến hết rồi, là nàng tìm được Nam Cung Phi Yến, cầu nàng đi cứu người, bao gồm sau khi tôi trở về sẽ bị coi thành hung thủ giết người mà bị bắt lại, Tân Nhã cũng đều sớm biết rằng sẽ như thế.
Lòng tôi mang cảm kích nhìn Tân Nhã, trịnh trọng nói lời cảm ơn với nàng, loại năng lực dự kiến này của nàng thật sự là quá có ích, tuy rằng nàng chỉ có thể dự kiến đến chuyện xấu, nhưng mà đối với chúng tôi lúc này mà nói, có thể biết trước những chuyện xấu muốn phát sinh đó chính là chuyện tốt.
A Long đã không còn nguy hiểm gì tới tính mạng, điều này để cho tôi an tâm, chúng tôi cũng không ở lại bệnh viện lâu lắm, bởi vì những người cảnh sát kia lúc nào cũng có thể quay lại đây, tuy rằng có Lãnh Thanh Dương chống đỡ giúp chúng tôi, nhưng rốt cuộc vẫn có nguy hiểm, ở một thời đại chỉ hươu bảo ngựa, tôi cũng không nghĩ lại tự tìm phiền toái.
Chúng tôi cùng nhau rời khỏi bệnh viện, Tân Nhã muốn quay trở về trường học, bị chúng tôi đồng loạt phủ định, ở thời kỳ đặc thù như thế này, trở về trường học không khác nào tự đâm đầu vào trong hố lửa, ngay cả A Long đều đã bị tập kích, huống chi Tân Nhã là một người có được năng lực dự kiến đặc thù như thế, chúng tôi cần phải bảo vệ nàng thật chặt chẽ.
Tân Nhã khẩn trương hỏi, sắp tới đã chuẩn bị thi cuối học kỳ rồi, nếu không đi trường học, tốt xấu cũng phải đi xin nghỉ một vài ngày, nói cách khác, nếu lỡ trường học tìm tới người nhà thì không thể nào giải thích được.
Tôi cười, nói với nàng rằng, nàng còn có người nhà sao?
Cả người Tân Nhã run lên, sau đó liền cúi đầu, không nói chuyện nữa.
Trong lòng tôi cũng là một trận khó chịu, thật ra cái nàng gọi là nhà, hẳn là chính là nhà của chú nàng, chính là một cái nhà không có thân tình cùng vướng bận, một cái nhà không có cha mẹ ở đó, xác thực đã không thể xưng là nhà được nữa rồi.
Nhưng mà nàng so với tôi thì còn tốt hơn một chút, nàng tốt xấu còn có một người chú, mà tôi, đã sớm không còn ai nữa rồi.
Cuối cùng Tân Nhã quyết định tạm thời đi tới chỗ Nam Cung Phi Yến ở tạm, đây là để cho tôi yên tâm, hơn nữa Nam Cung Phi Yến còn nói, nàng sẽ điều người từ trong nhà lại đây để bảo vệ Tân Nhã.
Chúng tôi cùng nhau về chung cư của Nam Cung Phi Yến, thời gian đã là buổi chiều tối, mọi người đều chưa ăn cái gì, Thiệu Bồi Nhất chủ động đi ra ngoài kêu cơm hộp, Tân Nhã thể chất yếu kém, lăn lộn hết một buổi sáng, có điểm mệt mỏi, vì thế liền nặng nề nằm trên giường Nam Cung Phi Yến mà ngủ, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn tôi cùng Nam Cung Phi Yến ngồi đối diện nhau.
Tôi ngồi tựa mình lên ghế cảm thấy cả người đều thả lỏng, đã nhiều ngày như thế rồi, tôi vẫn luôn tập trung cùng lo lắng, lại không biết vì cái gì, vừa đến trong nhà Nam Cung Phi Yến, tôi liền bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thực an tĩnh, cảm thấy thực an toàn, nhìn nàng ngồi ở bên người cười cười với tôi, giống như tôi đã ném tất cả buồn lo sầu não ra đằng sau đầu.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ngồi dậy tới nói với Nam Cung Phi Yến.
- Chị dứt khoát không cần đi vào trường học dạy nữa, dù sao cái nghề giáo viên của chị cũng chỉ là đùa vui mà thôi, quá đã ghiền liền thôi, hiện tại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, không bằng đem tinh lực rút ra, giúp đỡ tụi em cùng nhau làm chút chuyện gì đó, chị cũng không thể không nghĩ tới rằng có người muốn tới giết em chứ đúng không?
Nam Cung Phi Yến lại thở dài, nói với tôi.
- Đứa em trai ngốc này, em cho rằng chị đi tới trường học dạy chỉ để chơi thôi sao? Nói thật với em, lần này xuống núi, là làm theo ý của mẹ chị, bà ấy rõ ràng hơn bất cứ người nào rằng kiếp nạn này không hề nhỏ, cho nên, sứ mệnh của chị là điều tra tất cả những dấu vết cùng manh mối trong thành phố và cả trong trường học này. Trên thực tế, trước khi chị xuống núi thì cũng đã có một người đi trước rồi, mà sở dĩ chị có thể vào trong trường này dạy học, cũng đều là dựa vào quan hệ với cô ta, em trai nha, chị đây không có giống em đâu, toàn là đùa giỡn.
Đây là lần đầu tiên nàng nói với tôi chuyện này, nhìn bộ dáng nghiêm trang, cùng vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng, tôi biết những lời nàng nói hẳn là thật, nàng không có gạt tôi.
Chỉ là, cái người mà nàng nói là ai?
Lúc này đây, Nam Cung Phi Yến không có lại thừa nước đục thả câu, có lẽ nàng cũng đã ý thức được, hiện tại đã tới thời khắc quan trọng nhất rồi.
Nàng nói với tôi.
- Em còn nhớ không, cái lần hai chúng ta đi tới thị trường đồ cổ, em có nói rằng cái trường học này giống như của nhà chị mở vậy, lúc ấy chị có trả lời em là cũng không khác gì lắm.
Tôi nghĩ lại một chút, mơ hồ nhớ tới chuyện này, lúc ấy xác thật là có đoạn đối thoại này, nhưng mà lúc ấy là tôi đang nói giỡn, lại còn có miên man suy nghĩ là có phải Nam Cung Phi Yến chơi quy tắc ngầm nào đó với ông hiệu trưởng mập mạp chết bầm kia của chúng tôi hay không, sau lại còn nghĩ tới trên người phó hiệu trưởng hơn bốn mươi tuổi vẫn đang còn phông vận kia của chúng tôi
Ấy, phó hiệu trưởng?
Trong lòng tôi vừa động, lại trốn không khỏi đôi mắt Nam Cung Phi Yến, nàng cười giống như đóa hoa nở rộ mà nói với tôi.
- Nói vậy thì em cũng sẽ sớm đoán được mà, không sai, mấy năm trước mẹ chị đã phái Mai cô cô ở bên người bà ấy xuống núi, sau đó chị cũng không biết sao lại thế này, bà ấy liền thành phó hiệu trưởng của trường học này. Cho nên, công tác của chị đều do một tay bà ấy an bài, chị ở trong trường học tùy ý tự tại, cũng là vì có bà ấy ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận