Cấm Kỵ Sư

Chương 179: Miêu Nữ

Trong ví tiền của tôi mất cái gì?
Chiếc thẻ màu đen của Y Thắng!
Đúng vậy, thẻ màu đen luôn luôn ở trong ví tiền của tôi, cũng không có vứt đi, bởi vì tôi cảm thấy vật này rất thần bí, có lúc tôi còn cầm ra xem một chút, nhìn chữ phía trên có thay đổi hay không, trong tiềm thức, tôi đã dùng vật này như tin nhắn văn bản trên điện thoại di động, nếu như Y Thắng lại có thể tìm tới tôi, chữ phía trên nhất định sẽ đổi.
Nhưng mà bây giờ cũng đã không nhìn thấy nó nữa.
Tôi vỗ ót một cái, có chút hiểu ra, tên trộm kia tuyệt đối không phải loại ăn trộm thông thường, lần này cũng tuyệt đối không phải chuyện tình cờ, hắn rõ ràng là muốn lấy trộm thẻ màu đen đi.
Nhưng mà cái này cũng không đúng, nếu như nói như vậy, hắn hoàn toàn có thể vào thời điểm cướp đi ví tiền của tôi, liền lấy thẻ màu đen đi, ví tiền thì bỏ lại, nói như vậy, hơn phân nửa tôi cũng không cần đuổi theo hắn thời gian dài như vậy.
Đây là vì cái gì chứ, chẳng lẽ rãnh rỗi quá sao, cùng tôi chạy bộ một chút ư?
Còn nữa, mới vừa rồi triệu chứng cổ quái kia đột nhiên phát tác, có quan hệ với tên ăn trộm kia hay không đây?
Trong lòng lần nữa bao phủ một tầng nghi vấn, tôi ngây người tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra manh mối, chỉ đành phải lắc đầu một cái, sắc trời cũng đã không còn sớm, vội vàng trở về trường học thôi.
Tôi cất túi tiền vào trong, lại kiểm tra trên người một chút có bị gì không, sau đó cất bước đi về phía trước.
Hôm nay là đêm trăng tròn, chung quanh sáng ngời, bên đường mấy ngọn đèn đường chỉ có một ngọn đèn là sáng, nó phát ra ánh sáng mông lung mờ nhạt, nhưng ở dưới ánh trăng bóng mờ kéo ra thật dài, tỏ ra có chút quỷ dị.
Phía trước dưới ánh trăng, có một người đi tới.
Tôi âm thầm cảnh giác, bước chân cũng chậm lại, đại khái là để cho Y Thắng từ bỏ, tôi bây giờ nhìn thấy ánh trăng liền nhớ tới hắn, mà đây là bên trong một con hẻm, đột nhiên xuất hiện một người, chạy tới chỗ tôi, sẽ không lại là hắn chứ?
Người này đi không nhanh không chậm, còn có chút nghiêng ngã, lại tựa hồ như cũng thêm cẩn thận, cảnh giác nhìn chằm chằm tôi, tôi cùng người này dần dần đến gần, nhờ ánh trăng nhìn một cái đây là một người xa lạ, trong tay còn xách một bình rượu.
Tôi không khỏi yên lòng, phỏng đoán đây là một tên say rượu đi.
Ngõ hẻm này tương đối hẹp, tôi cùng hắn đụng nhau để đi qua, còn cảnh giác lẫn nhau nhìn một cái, nhưng mà cũng tốt, đây thật là tên say rượu, khắp người đều toàn mùi rượu, ánh mắt nhìn tôi tán loạn.
Tiếng bước chân tên quỷ say đã ra phía sau lưng, tôi thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh hơn, tiếp tục đi về phía trước.
Ước chừng đi ra hơn 10m, tôi cũng sắp quên chuyện tên quỷ say đó, nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng kêu ngắn ngủi.
- A...
m thanh này chỉ phát ra một nửa, liền im bặt, giống như là bị thứ gì đột nhiên cắt đứt, trong lòng tôi động một cái, lập tức xoay người, vừa vặn thấy tên quỷ say đó đang tựa vào trên vách tường, thân thể mềm nhũn, từ vách tường tê liệt ngã xuống.
Mà trong bóng tối ở phía sau hắn, chỗ bóng mờ do đèn đường chiếu có một cái bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất nhanh vô cùng.
Thật may tôi bây giờ tinh thần lực tăng nhiều, thị lực cũng tốt hơn so với trước, nếu không, tuyệt đối không nhìn thấy bóng đen chợt lóe rồi biến mất kia.
Cơ hồ là theo bản năng, tôi một bước dài liền phóng qua, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy ánh mắt người kia lồi ra như cá chết vậy, nhìn chằm chằm tôi, trong cổ họng phát ra thanh âm tê tê, mà trên cổ hắn, có một vết thương cắt rời, máu đang chảy ra.
Tôi chỉ nhìn một cái cũng biết, người này đã xong rồi.
Một đao lấy mạng!
Cách đó không xa, đột nhiên bóng đen kia lại chợt lóe, ở dưới một ngọn đèn đường cách đó mấy chục mét, nếu như không phải là tối nay trăng tròn, ánh sáng như ban ngày, căn bản không thể nhìn thấy.
Tôi trong lòng bội phục, tốc độ nhanh thật!
Tôi mới vừa rồi chỉ cách tên say rượu kia cùng lắm là 10m, mà bóng đen kia sau khi giết người, chỉ hai giây sau liền đã chạy xa mấy chục mét, rốt cuộc đây là người nào?
Suy nghĩ trong lòng chốc thoáng qua, nhưng tôi không do dự, nhìn phương hướng bóng đen kia biến mất, nhanh chân đuổi theo.
Thật ra thì tôi biết mình chưa chắc mình có thể đuổi kịp, chẳng qua là một loại hành động theo bản năng mà thôi, thời điểm khi tôi chạy đến dưới đèn đường kia, bóng đen đó đã sớm mất đi tung tích, nửa cái bóng cũng không có.
Tim tôi đập có chút nhanh hơn, vậy mà tốc độ của bóng đen kia còn nhanh hơn nữa, nhưng nơi này là một cái hẻm thẳng, trừ phi hắn leo tường chạy trốn, nếu không coi như hắn chạy xa hơn nữa, tôi cũng có thể mượn ánh trăng sáng ngời thấy tung ảnh của hắn, có thể mới vừa rồi tôi chỉ là thấy bóng đen chợt lóe, căn bản không cách nào chắc chắn, hắn chạy tới nơi nào.
Quỷ dị, quá quỷ dị, coi như người này biết khinh công trong tiểu thuyết võ hiệp, cũng tuyệt đối không thể như vậy, đây căn bản cũng không phải thứ người bình thường có thể làm được.
Chẳng lẽ, lại là dịch chuyển tức thời? Người này lẽ nào lại là Y Thắng, hay là đồng bọn của hắn?
Tôi đang nghĩ tới đây, chỗ phía trước cách mấy chục mét bỗng nhiên có một bóng đen lại lóe lên, lần này tôi tập trung toàn bộ tinh thần, vận đủ thị lực nhìn xem, đã nhìn thấy sau lưng bóng người phía trước lưu lại một dấu vết mờ mờ, tôi biết, đây cũng không phải dịch chuyển tức thời, mà là xê dịch tốc độ cao tạo thành tàn ảnh.
Trong lòng bỗng nhiên thoáng qua một suy nghĩ, chẳng lẽ nói, đây căn bản cũng không phải là người? Mà là ác linh bóng đêm? !
Hơn phân nửa là như vậy rồi, vừa nghĩ tới có thể là quỷ, tôi ngược lại bình tĩnh lại, cũng không giống như mới vừa rồi khẩn trương như vậy, nhìn chằm chằm tàn ảnh kia, sau đó cởi giày.
Tôi làm như vậy, là bởi vì đột nhiên nghĩ đến một loại phương pháp đuổi quỷ, nên muốn thử một lần.
Người đuổi quỷ, thật ra căn bản là đuổi không kịp, thể loại phim ma trong phim ảnh Hồng Kông, quỷ đuổi người, người đuổi quỷ, cảnh tượng đánh nhau vô cùng náo nhiệt, nhưng trong thực tế, không thể nào tồn tại, bởi vì người căn bản là không đuổi kịp quỷ, đều không phải cùng một tầng không gian, tốc độ cũng không phải cùng cấp, quỷ hồn đạo hạnh khá thâm sâu, thậm chí có thể ngay lập tức di chuyển ngàn dặm, trong nháy mắt từ một thành phố đến một thành phố khác, còn người làm sao đuổi theo a?
Nhưng mà phương pháp này của tôi là từ trên mạng tìm ra, nói là thời điểm nửa đêm canh ba, hai chân không mang giày, sau đó lui ngược lại dọc theo chân tường đi một trăm bước, là có thể đuổi kịp đến trước mặt quỷ.
Thuyết pháp này giải thích là, đi thẳng về phía trước, quỷ so với người mau hơn, nhưng đi ngược về phía sau, người so với quỷ mau hơn, thời điểm đi tới một trăm bước, chỉ cần vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy quỷ.
Cái phương pháp này cũng thích hợp với những lúc nhàm chán, tò mò, muốn nhìn thấy quỷ, bởi vì quỷ luôn sẽ ở chỗ chân tường u ám hoạt động, cho nên, phương pháp kia cũng giới hạn với loại hẻm thật dài và nhỏ này, hai bên còn phải có tường.
Lập tức, tôi nhanh chóng đặt đôi giày sang một bên, quay người lại, lui ngược lại từ trước đi về sau.
Tôi cẩn thận đếm bước chân, rất sợ sai sót, bởi vì bên trong phương pháp kia nói, người đuổi quỷ, chỉ có thể đi một trăm bước, nếu là vượt qua một bước, thì sẽ bước vào cửa địa ngục, đi lên hoàng tuyền. Nhưng nếu là thiểu một bước, tốn công dã tràng không nói, người còn sẽ phải chịu tổn thương.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, nhìn trời...
Đây không phải là lời bài hát, là tôi dựa vào cảnh tượng chân thực viết ra, bởi vì tôi căn bản không nhìn thấy tình hình phía sau lưng mình, chỉ có thể nhìn trời, nhưng đồng thời trong lòng tôi cũng hiện lên một ý nghĩ kỳ quái, cái phương pháp này, tựa hồ có chút không đáng tin cậy a, nếu như vậy đuổi quỷ, đem toàn bộ phần lưng cũng hướng về phía quỷ, có thể đuổi kịp hay không thật sự khó nói, nhưng nếu quỷ ở sau lưng đánh lén, tôi cũng không biết a.
Nhưng nếu đã bắt đầu bước đi, tôi cũng chỉ có thể nhắm mắt lui tiếp về phía sau, pháp kia bên trong nói, thiếu đi một bước đối với người có tổn thương, bất kể thiệt giả, tạm thời tin vậy đi.
Tôi chậm rãi lui về phía sau, nín thở ngưng thần, tiếp tục yên lặng đếm... Hai mươi sáu, hai mươi bảy, hai tám, hai chín, ba mươi...
Rốt cuộc, đi tới bước thứ chín mươi chín, tôi thở phào nhẹ nhõm, trong tay lặng lẽ bóp một tờ Trấn Tự Quyết, bước ra một bước cuối cùng, sau đó, chậm rãi quay đầu...
Sau lưng, bất ngờ là một bóng đen!
Tôi trong lòng chợt cả kinh, giơ tay phải ném Trấn Tự Quyết ra, nhưng mà định thần nhìn lại, tôi bỗng ngây ngẩn người, bóng đen kia căn bản cũng không phải là ma quỷ gì, mà là bóng dáng đèn đường...
Tôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, phương pháp đuổi quỷ gì đó a, phập phòng lo sợ giằng co nửa ngày, căn bản là vô nghĩa, xem ra, những thứ trên Internet không đáng tin cậy.
Lúc này, chẳng những không đuổi kịp, hơn nữa hóa ra ngay cả bóng dáng cũng bị mất, tôi có chút buồn bực đem giày mang vào, nhìn chung quanh, lắc đầu một cái, xoay người đi trở về.
Nếu không đuổi kịp quỷ, vậy thì chắc chắn phải đem người kia đưa đến bệnh viện đi, dĩ nhiên khả năng cứu được căn bản là số không, nhưng cũng không thể để cho hắn phơi thây đầu đường ở chỗ này.
Tôi vừa muốn quay đầu, nhưng vào lúc này, khóe mắt bỗng nhiên quét qua trên đèn đường kia, có một người leo xuống!
Tôi trong lòng cả kinh, vội vàng lui lại hai bước, định thần nhìn lại, chỉ thấy trên đèn đường kia quả nhiên có một người, chậm rãi từ phía trên từ từ leo xuống, người này mái tóc dài vô cùng, mặt không cảm xúc, con ngươi màu đen mở rộng, bắn ra ánh mắt lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Tôi không khỏi hít một hơi khí lạnh, người này lại là nữ, hơn nữa, còn rất xinh đẹp, cả người mặc một bộ đồ bó sát màu đen, đường cong lả lướt, vóc người nóng bỏng, nhìn vừa hấp dẫn (sexy) lại mê người.
Chẳng qua là đáng tiếc, cô ta nếu là đứng ở đó, tôi nói không chừng còn có thể đối với cô ta động lòng một chút, cô ta lại từ trên đèn đường leo xuống như vậy, hầu như không còn sinh khí nhìn tôi, thoạt nhìn giống như một cái xác chết biết đi, mà móng tay lại nhọn hoắt, có chừng dài hơn một tấc, lại đâm sâu vào trong cột đèn, để cho người nhìn, trong lòng rợn cả tóc gáy.
- Cô là ai, tại sao phải hại người?
Tôi cảnh giác hỏi, mặc dù, có thể cô ta căn bản sẽ không trả lời.
Không biết là người hay ác nữ quần áo đen, vẫn nhìn chằm chằm tôi không thôi, quả nhiên không trả lời, lại đột nhiên nhe miệng, lộ ra miệng đầy răng nhọn, mặt mũi trong nháy mắt trở nên dữ tợn, sau đó, gập người lại, bỗng nhiên từ trên đèn đường nhảy xuống.
Tôi lập tức lui về phía sau, chỉ thấy nữ nhân quần áo đen xoay mình rơi xuống đất, nhưng là người cong lại, tay chân chạm đất, nghễnh đầu, ánh mắt tàn bạo, trong cổ họng phát ra tiếng gào, giống như lúc mãnh thú đối mặt kẻ thù vậy.
Đây tột cùng là người nào, làm sao quái dị như vậy, hơn nữa cho người khác cảm giác cũng không phải là ác quỷ, ngược lại có chút giống... Một con mèo hoang hung ác điên cuồng?
Tôi đầu óc mơ hồ, không biết rõ tình hình, mà nữ nhân quần áo đen này cong người di chuyển thật lợi hại, tóc tai rối bời, lại giống như sắp bộc phát, không chỉ liên tục hướng về phía tôi gầm to, tựa hồ lập tức liền muốn xông lên tấn công.
Tôi lần nữa lui lại, lặng lẽ đeo huyết ngọc lên ngón tay, thuận tiện móc ra mấy tờ phù, xem ra tình huống lần này không tầm thường, bất kể cô ta là người hay quỷ hay là yêu, tôi nhất định phải cẩn thận một chút, chớ bị móng nhọn của cô ta đoạt mạng.
Rất nhanh, tôi liền chuẩn bị chiến đấu xong, cùng cô ta giằng co, mà nữ nhân quần áo đen vẻ mặt hung ác điên cuồng, gầm to không ngừng, giống như biểu hiện của một con mèo nhỏ gặp nguy hiểm, tôi có chút buồn bực, nhìn tôi chẳng lẽ rất nguy hiểm sao?
Bỗng nhiên, tôi phát hiện chỗ không đúng, nữ nhân quần áo đen mặc dù nhìn nhìn chằm chằm tôi kêu gào, nhưng trong thực tế, ánh mắt thật giống như là nhìn xéo lên trên 45 độ.
Tôi hiểu thông suốt rồi, cô ta căn bản không phải nhìn tôi, mà là phía trên sau lưng tôi!
Tôi chỉ cảm thấy da đầu trong nháy mắt tê rần, vội vàng xoay người lại, muốn nhìn một chút sau lưng tôi rốt cuộc có cái gì, nhưng ngay vào lúc này, nữ nhân quần áo đen kia đột nhiên quái dị hét một tiếng, chợt nhào tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận