Cấm Kỵ Sư

Chương 521: Chân tướng (3)

Phúc Duyên Trai Chủ bỗng nhiên lộ ra bộ mặt đáng sợ, khắp nơi này lập tức bị bao phủ bởi lệ khí. Lúc hắn vừa xuất hiện biến hóa, luồng sức mạnh không rõ kia trong đan điền tôi lại đột nhiên xông ra, lan ra mọi ngóc ngách trong cơ thể, giống như là để chống đỡ lại uy thế đáng sợ mà hắn tỏa ra vậy.
Tất cả mọi người ở đây đều bị uy thế của hắn chấn nhiếp, ngay cả Liễu Vô Ngôn cũng lui lại vài bước. Tôi tiến lên mấy bước, đứng trước mặt Phúc Duyên Trai Chủ, chắn trước Đồng Lô kia, nói với hắn:
- Nếu như ngươi muốn thành toàn cho chúng ta, thì tốt nhất là ngươi lập tức đi tự sát đi, giảm bớt vài tai họa cho thế giới này, vậy mới đúng.
Y bào trên người Phúc Duyên Trai Chủ khẽ lay động, cười lạnh nói:
- Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám đứng trước mặt ta. Cút ngay.
Tôi không thấy hắn làm bất cứ thứ gì, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có một luồng áp lực cực lớn truyền đến, cảm giác như bị cả tảng núi đè lên người vậy, ngay sau đó tôi lập tức không thể đứng thẳng người, giống như bị cổ lực lượng kia cách không quật tới.
Trong cơ thể của tôi cũng không tự chủ được mà sinh ra một cổ lực lượng, đồng thời, tốc độ lưu chuyển của máu trong người ta cũng tăng nhanh lên. Một cảm giác cực kỳ khô nóng lập tức lan ra toàn bộ cơ thể, tôi cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ một kích kia của Phúc Duyên Trai Chủ, chỉ lui về sau hai bước. Tuy thân thể chấn động kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn có thể đứng vững được.
Phúc Duyên Trai Chủ nhanh chóng quét mắt nhìn tôi, trong mắt dường như có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm đến tôi, chỉ hừ một tiếng, rồi sải bước đi về phía trước, giống như hoàn toàn không nhìn thấy tôi.
Khí huyết trong người tôi quay cuồn cuộn, tốc độ lưu chuyển của máu dường như lại càng nhanh hơn. Một luồng cảm giác không rõ chậm rãi dâng lên, tôi nhìn về phía Phúc Duyên Trai Chủ, chỉ biết rằng hiện tại mình đang cực kỳ tức giận.
Tôi biết, đó có lẽ là hồi ức vô cùng sâu xa trong linh hồn và huyết mạch của tổ tiên Hàn gia. Ngay lúc nãy, đã bị Phúc Duyên Trai Chủ làm thức tỉnh.
Lòng tôi bỗng nhiên tràn ngập sức mạnh và lòng tin, bởi vì lúc này, tôi không chiến đấu một mình.
Phúc Duyên Trai Chủ vẫn tiếp tục cất bước về phía trước, xung quanh hắn được bao phủ bởi một tầng quang quyển, cổ uy áp và khí thế kia xông tới như thủy triều, trực tiếp đè ép tôi, khiến tôi gần như không thể hô hấp. Một cảm giác căm hận và kháng cự xuất phát ra từ sâu trong nội tâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Tôi cứ thể mà ngẩng đầu đứng đó, không hề lùi bước, dưới chân cũng dùng hết toàn bộ sức lực, từng chút từng chút lõm xuống.
Trước kia, thường xuyên thấy lúc các cao thủ trong kịch võ hiệp so chiêu với nhau, đều dẫn sức lực xuống dưới chân, đạp vỡ tảng đá. Khi ấy, tôi nghĩ tất cả những thứ đó đều là nhảm nhí, tới tận hôm nay mới biết được, thì ra chuyện đó là thật.
Phải biết rằng, đây là Tam Thanh Cảnh, là nơi mà tiên nhân từng cư trú. Mỗi cành cây, ngọn cỏ, tảng đá ở đây đều không phải là vật tầm thường. Nếu như, hiện tại tôi có thể đạp nát được một tảng đá ở đây, thì cổ lực lượng này khi ở bên ngoài, hoàn toàn đủ để oanh tạc ra một cái hố rất lớn trên vùng đất này.
Áp lực trước người càng lúc càng lớn, thì nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể ta càng lúc càng nhanh, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy được cả âm thanh máu chảy trong cơ thể mình. Luồng sức mạnh đặc biệt kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh. Phúc Duyên đi về trước mười bước, cổ áp lực kia cũng tăng thêm gấp mười, nhưng tôi vẫn đứng vững tại chỗ như cũ.
Nhưng trong lòng khổ sở thế nào chỉ có tự mới mình biết, cảm giác này giống như có hai luồng sức mạnh đang lôi kéo nhau, còn tôi thì bị kẹp ở giữa, luồng sức mạnh đến từ bên nào cũng đều khiến tôi khó chịu gần chết.
Tôi cảm thấy mình sắp tự bạo luôn rồi, tốc độ lưu chuyển của máu ở trong cơ thể cũng sắp đạt tới mức giới hạn. Tôi có dự cảm rằng, chỉ cần Phúc Duyên Trai chủ đi thêm ba bước nữa, cả người tôi sẽ lập tức điên cuồng đổ máu, chết tươi.
Cũng may ngay lúc này, Phúc Duyên Trai Chủ đột nhiên dừng bước, nhìn thẳng tôi nói:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ngươi đã kế thừa sức mạnh của tổ tiên Hàn gia, nhưng mà chuyện này cũng không có tác dụng gì cả. Hừ, ta đã từng nói rằng, ý dân khác ý trời, ngươi cũng biết câu tiếp theo là gì rồi phải không?
Tôi đương nhiên là không có ý định sẽ trả lời hắn, hiện tại tôi đang liều mạng kiềm chế lại cơ thể muốn nổ tung này. Phúc Duyên Trai Chủ lẩm bẩm:
- Câu tiếp theo chính là, ý ta chính là ý trời!
Hắn đột nhiên vung tay lên không trung, hai chân tôi lập tức không tự chủ được mà cách khỏi mặt đất, lơ lửng trên không, cả người không thể động đậy, giống như cả thân thể đều bị hắn chặt chẽ khống chế vậy.
Nam Cung Phi Yến kêu lên một tiếng sợ hãi, chạy vọt tới, nhưng đến chỗ cách tôi mấy mét đã bị đánh văng ra. Tôi kinh hãi, mạnh mẽ vận chuyển sức mạnh đánh, trong không khí vang lên một tiếng oành, giam cầm của Phúc Duyên Trai Chủ vào lúc này thế mà lại bị tôi giải khai. Sắc mặt của hắn khẽ thay đổi, đồng thời cách không đánh một chưởng vào ngực tôi, tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa, trong cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, kêu to một tiếng, cơ thể bay ngược về, đánh thẳng vào phía trên Đồng Lô kia.
Một tiếng chấn động cực lớn vang lên, tôi gục xuống mặt đất, tôi cảm thấy có một cổ kỳ nhiệt đạo nhập thể, nhưng đã bị nhiệt huyết trong cơ thể tôi hòa tan ngay lập tức. Tôi giãy giụa bò lên, Phúc Duyên Trai Chủ đứng trước người tôi, lạnh lùng nhìn tôi nói:
- Ta không ngờ rằng, ngươi lại là kẻ gây trở ngại nhất đối với ta, nhưng không sao cả, dù sao ngươi cũng sẽ bị ta đánh bại, chỉ là có hơi tốn chút động tác mà thôi. Hừ, đừng nói là ngươi, tất cả các thế hệ của Hàn gia các ngươi trong nghìn năm qua, đều không phải là bại tướng dưới tay ta cả sao?
Hắn vung tay lên, cấm tự quyết ngăn cản Thiên Uẩn Thạch kia rơi xuống, nhưng rồi lại biến mất vô tung. Thiên Uẩn Thạch xoay tròn trên không trung, cuối cùng vẫn từ từ rơi xuống, đồng thời, Thất Thải Quang Tráo cũng tỏa ra một ánh sáng màu vàng cực kỳ êm dịu.
Cấm tự quyết, tinh hoa của cấm pháp Hàn gia cứ thế mà bị hắn phá vỡ. Lòng tôi vô cùng kinh hãi, cho dù công kích của tôi có hiệu quả cực kỳ nhỏ đối với hắn, nhưng hắn cũng không thể nào chỉ cần vung tay một cái đã có thể phá vỡ cấm tự quyết của ta như vậy được chứ? Nên biết rằng, cấm tự quyết của ta có thể cấm mọi thứ trong thiên hạ, việc cấm kỵ, người cấm kỵ. Hiện tại, Phúc Duyên Trai Chủ lại có thể phá dễ dàng như thế, đến tột cùng thì hắn có lai lịch như thế nào?
Tôi cắn răng bật người dậy, muốn đi ngăn cản Thiên Uẩn Thạch rơi xuống, nhưng ngay sau đó lại bị đánh một đòn nghiêm trọng vào ngực, tay của tôi chỉ cách Thiên Uẩn Thạch một đoạn rất ngắn, lại bị cú đánh này đánh bay ra, tôi lập tức nghe thấy âm thanh xương cốt nứt gãy, tôi lại nằm trên mặt đất.
Trước ngực tôi cực kỳ đau nhức, tôi nắm chặt hai tay, muốn bò lên lại, nhưng đã hoàn toàn kiệt sức. Nhưng vào lúc này, Mã Cửu đột nhiên cầm lấy nắp Đồng Lô kia rồi bay lên, trước khi Thiên Uẩn Thạch rơi vào trong đó, hắn đã kịp đậy lại nắp Đồng Lô.
Phúc Duyên Trai Chủ vô cùng tức giận, liên tiếp gặp phải trở ngại, khiến hắn gần như phát điên, hắn bước nhanh về phía trước, định tự mình mở nắp Đồng Lô ra, thì Yến Thanh Tuyết ở bên cạnh đột nhiên bổ nhào lên, ôm chặt lấy bắp đùi hắn, hô lên:
- Ngươi, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao, khi nãy, ngươi đã đồng ý với ta rằng, nếu ngươi lừa ta, làm cho tất cả mọi thứ quay lại lúc ban đầu, một lần nữa làm lại, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?
Phúc Duyên Trai Chủ cúi đầu nhìn nàng, trong giọng nói hoàn toàn không có một chút tình cảm nào:
- Ta tất nhiên là không lừa ngươi rồi, ta nói là làm cho tất cả mọi thứ quay trở lại lúc ban đầu, một lần nữa làm lại, ý là chính ta sẽ quân lâm thiên hạ, khống chế toàn bộ thế giới, tất cả đều một lần nữa làm lại. Hiện tại, chẳng lẽ có cái gì sai sao?
Yến Thanh Tuyết rung giọng nói:
- Nhưng, không phải ngươi đã nói rằng, ngươi thật lòng thật dạ yêu tỷ tỷ, cho nên, ngươi muốn cùng nàng quay trở lại hai ngàn năm trước, bắt đầu lại mọi thứ ư. Ngươi còn nói rằng, ngươi muốn giúp tỷ tỷ hoàn thành tâm nguyện, mang Tử Uẩn Đan quay về, làm cho Thủy Hoàng Đại Đế sống lại, để nàng vui vẻ sống hết một đời, sau đó, sau đó, ngươi mới có thể dẫn tỷ tỷ đi…
Phúc Duyên Trai Chủ lạnh giọng nói:
- Ngươi đang rất hy vọng người kia là ngươi đúng không? Cho nên, mới dùng kỹ xảo nho nhỏ này, ngươi khởi động đại trận, sau đó phong bế Tam Thanh Cảnh, ngăn cản ta như vậy, chính là muốn mượn nó để uy hiếp ta phải không? Ta có thể nói cho ngươi biết rằng, đầu tiên, ngươi vĩnh viễn cũng không thể thay thế được tỷ tỷ của ngươi. Thứ hai, ta có thể nói cho ngươi biết rằng, nếu mà ta có thật sự quay lại hai ngàn năm trước đi nữa, chuyện đầu tiên mà ta muốn làm, chính là nghiền tên kia thành tro, khiến hắn vĩnh viễn không thể sống lại.
Yến Thanh Tuyết nói:
- Ta thực sự là đáng thương, thì ra tỷ tỷ đã sớm nhìn thấu ngươi, cho nên mới vẫn luôn không chịu giúp ngươi. Tuy rằng nguyên liệu của Tử Uẩn Đan đã sớm đủ, nhưng nàng vẫn không chịu bắt đầu tu luyện. Cho nên, cho nên, ngươi mới lừa ta hại tỷ tỷ, sau đó lại lừa ta giúp ngươi luyện đan. Thực ra, Uẩn Tử Đan này là ngươi chuẩn bị cho mình phải không?
Phúc Duyên Trai Chủ im lặng, cơ thể hơi di chuyển, Yến Thanh Tuyết liền trở mình lăn vòng vòng qua một bên, nàng ngẩng đầu nhìn Phúc Duyên Trai Chủ, biểu tình vô cùng thê lương, trong mắt ngậm đầy nước mắt, trong đôi mắt kia, có hận, cũng có yêu.
Nam Cung Phi Yến vọt tới bên cạnh Yến Thanh Tuyết, nâng nàng dậy, liên tục gọi Tuyết di, nàng mới từ từ phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Nam Cung Phi Yến nói:
- Tuyết di rất có lỗi với ngươi, cũng rất có lỗi với tỷ tỷ…Phúc Duyên Trai Chủ, năm đó hắn, năm đó hắn…
Giọng nói của nàng bị che lấp bởi một tiếng vang cực lớn, cái lò kia lại bị mở ra, ánh sáng đỏ mạnh mẽ lan ra toàn bộ Tam Thanh Cảnh, tiếng cười của Phúc Duyên Trai Chủ vang vọng toàn bộ Thiên Hồ Cốc.
Hiện tại, ai còn có thể ngăn cản được hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận