Cấm Kỵ Sư
Chương 243: Nhà Ma
Hồi trước ở trong trường học cũng có chuyện ma quỷ quấy phá, chẳng qua chỉ là một cái mặt quỷ, hơn nữa vẫn là do người khác thi pháp quấy phá, nhưng lúc này không chỉ có mặt quỷ hàng thật giá thật, hơn nữa, cũng không phải một cái, mà là một đám!
Tôi nhanh chóng nhìn Thiệu Bồi Nhất, cậu ta trừng lớn đôi mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà cùng vách tường, thực hiển nhiên, cậu ta cũng thấy.
Nhưng La tiên sinh đứng ở phía sau chúng tôi, lại mang vẻ mặt mờ mịt, chỉ là mang theo ánh mắt mê hoặc cùng lộ vẻ kỳ quái nhìn chúng tôi, không ngừng đánh giá chúng tôi, dường như đang chờ chúng tôi cho ông ta một câu giải thích.
Tôi lười nhiều lời với ông ta, vì thế quay đầu lại nhìn ông ta một cái, thấp giọng nói.
- La tiên sinh, thỉnh ông tránh đi một chút, tình huống ở chỗ này hơi phức tạp, tôi không biết vừa rồi ông có nhìn thấy cái gì hay không?
Ông ta dùng sức lắc đầu.
- Nói thật tôi cái gì cũng không phát hiện, hai vị tiên sinh, ngày hôm qua vị Thiệu tiên sinh này đã nói nhà tôi có vấn đề, sau khi tới đây cũng phát hiện một chút sự tình, nhưng tôi trước sau không hiểu, những thứ này rốt cuộc là……
Tôi phất tay cắt ngang lời ông ta.
- Mấy thứ này, ông không cần hiểu đâu, cái gọi là không biết không có tội, nếu như ông biết được, chỉ sợ về sau phiền não liền càng ngày càng nhiều, như vậy đi, trước tiên ông cứ ở bên ngoài chờ một lát, hai chúng tôi đi vào, muốn nhìn lại tình huống lần nữa.
Thật ra ông ta cũng không tranh cãi lại với tôi, nghe chúng tôi nói như vậy, vội vàng lui đến phía sau, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất gật đầu, cùng nhau đi vào cái căn phòng có quỷ phá này.
Ngay sau đó cửa phòng đóng lại, trong lòng tôi lại kiên định thêm không ít, ngẩng đầu nhìn đốm mốc quỷ dị tứ phía vách tường cùng trần nhà, quay đầu lại thấp giọng hỏi Thiệu Bồi Nhất.
- Có cần khai chỉnh không?
Thiệu Bồi Nhất gật đầu một cái.
- Ừ, chỉnh đi.
Tôi nói.
- Cậu chỉnh hay tôi chỉnh?
Cậu ta nói.
- Cậu chỉnh trước, cậu chỉnh xong tôi lại chỉnh.
Tôi cười, giọng Đông Bắc này nghe thật là thân thiết, nếu như vậy, vậy khai chỉnh đi!
Nhưng mà, là bật đèn chỉnh, hay là tắt đèn chỉnh đây?
Tôi hơi nghĩ nghĩ, bật đèn cùng tắt đèn, quỷ hồn đều ở nơi đó, không tránh cũng không né đi, cho nên, cái này cũng không liên quan tới đèn đâu.
Tôi thử vươn tay thăm dò, sờ tay vào đốm mốc ở trên vách tường, chỉ cảm thấy tay trơn trượt, đưa lên trước mắt xem thử, là một loại cùng loại với rêu phong hay thứ gì đó có màu xanh lục, lại đặt ở phía dưới mũi ngửi thử, là một mùi gay mũi khó chịu.
Đây tuyệt đối không phải là thứ đồ bình thường trong những căn nhà ẩm mốc, ý niệm trong lòng tôi khẽ động, cũng không do dự cái gì nữa, lập tức liền móc ra một tờ Khu Tự Quyết, vỗ một cái lên trên vách tường.
Lúc ban ngày tôi đã muốn làm như thế này rồi, nhưng mà ban ngày quỷ hồn không nên lui tới, tôi sợ tôi dùng Khu Tự Quyết sẽ tạo thành rắc rối gì đó cho quỷ hồn, cho nên vẫn là dùng vào buổi tối tương đối đặc thù, nếu không là bởi vì tôi, lại làm cho chúng nó một mối họa diệt cả nhà, như vậy tôi chính là tội nhân rồi.
Bởi vì ở trong lòng tôi, quỷ cùng người đều bình đẳng, tôi sẽ không bởi vì mình là người mà đi kỳ thị quỷ hồn, cũng sẽ không bởi vì người ta là quỷ hồn mà đối xử không tốt với họ.
Cho nên, tôi dùng cái Khu Tự Quyết này chỉ là muốn đem chúng nó loại bỏ ra khỏi phòng mà thôi.
Khu Tự Quyết phát động, nhất thời chính là một đạo quang mang hiện lên, thế nhưng nháy mắt lập loè ở trên vách tường, những cái đốm mốc đó lại càng thêm rõ ràng trong luồng ánh sáng này.
Nhưng ánh sáng này chỉ duy trì được trong một cái chớp mắt, thời gian không được bao lâu liền biến mất, tôi nhìn chăm chú hướng vách tường vừa nhìn thấy tức khắc kinh ngạc, những cái đốm mốc vẫn là bộ dáng cũ, cũng không có chút nào thay đổi.
Mà cái Khu Tự Quyết kia chậm rãi từ rơi từ trên vách tường xuống, sau đó, oanh một chút liền hóa thành tro tàn.
Tôi chấn động, tuy rằng tôi rất ít khi dùng cái Khu Tự Quyết này, nhưng mỗi lần cũng đều là mọi việc đều thuận lợi, nhưng lúc này đây nó lại hóa thành tro tàn, vậy rốt cuộc bên trong vách tường này có chứa quỷ quái cấp bậc gì đây?
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất trao đổi qua ánh mắt, cậu ta cũng rất là giật mình, trước đó cậu ta cũng đã thấy qua bản lĩnh của tôi, loại phù chú này cháy thành tro tàn, mà mục tiêu lại như không bị gì cả, đã chứng minh chuyện này không tầm thường.
Tôi hai lời chưa nói, lập tức lại móc ra Khu Tự Quyết, lại lần nữa vỗ vào trên một mặt vách tường khác, lúc này đây, lại giống như lần đầu tiên, mốc đốm trên vách tường không có chút biến hóa nào, mà Khu Tự Quyết căn bản không cách nào dán sát vào vách tường, cũng là nháy mắt hóa thành tro tàn.
Trong lòng tôi âm thầm suy nghĩ, khả năng cũng chưa chắc là Khu Tự Quyết không dùng được, nói không chừng, nguyên nhân, Khu Tự Quyết cháy chính là bởi vì đã thành công đuổi đi quỷ hồn, phát huy tác dụng, mới có thể cháy trụi.
Nhưng nói thật, tôi căn bản chưa thấy được quỷ hồn bị đuổi đi ở đâu cả, toàn bộ quá trình đều rất an tĩnh, đã không có âm thanh kêu thảm, cũng không có tiếng thét chói tai.
Thiệu Bồi Nhất cũng tiến lên vươn tay sờ sờ vách tường, nhíu nhíu mày, nhưng không có bắt tay dời đi, mà là vuốt ve dọc theo hình dáng những cái đốm mốc đó.
Tôi không khỏi rét lạnh một cái, thầm nói một đám đốm mốc kia đều là những gương mặt quỷ hồn, cậu làm như vậy, là muốn sờ mặt quỷ hồn sao?
Thiệu Bồi Nhất cũng không để ý tới tôi, tay cứ vuốt dọc theo hình dáng đốm mốc, một bên lẩm nhẩm giống như đang nói cái gì đó, tôi lại không nghe rõ được một câu nào, chỉ thấy cậu ta sờ soạng một lúc, liền rút tay về, ngẩng đầu nhíu mày nhìn tôi nói.
- Thật là kỳ quái
- Kỳ quái? Có cái gì kỳ quái?
Tôi khó hiểu, Thiệu Bồi Nhất suy tư nói.
- Mấy thứ này nói cho tôi, nó rất đói bụng……
- Đói?
Không biết sao, trên người tôi lại nổi lên một tầng khí lạnh, vừa rồi rõ ràng Thiệu Bồi Nhất đang giao lưu cùng với một cái quỷ hồn, nhưng mà cậu ta lại không hỏi ra được cái gì, chỉ được đến một tin tức, cái quỷ hồn kia nói, nó đói……
- Kia, nó có nói cho cậu biết nó muốn ăn cái gì hay không?
Tôi hỏi.
- Nó không thể biểu đạt rõ ràng, chỉ là nói nó đói, đây là một loại bản năng, tựa như trạng thái trẻ con lúc mới sinh ra vậy.
Tôi vội xua tay nói.
- Cậu bỏ đi, lấy quỷ hồn cùng trẻ con mới sinh ra so sánh, trên đời này cũng chỉ có cậu mới có thể nghĩ ra được.
Thiệu Bồi Nhất lại nói.
- Vậy cậu đã sai rồi nha, trẻ con mới sinh ra vốn dĩ chính là quỷ hồn đầu thai, so sánh trẻ con cùng quỷ hồn, chẳng phải cũng giống nhau sao?
Tôi không muốn cùng cậu ta tranh luận tiếp chuyện này, nghe qua thôi liền khiếp người, trẻ con cùng quỷ hồn là giống nhau, mệt cho cậu ta còn nói những lời như thế ra khỏi miệng được.
Nhưng cậu ta có thể câu thông cùng quỷ hồn, cái này đúng là ngoài ý muốn của tôi, hình như trước đây cũng không thấy cậu ta có bản lĩnh như thế đâu nha.
- Nó trừ bỏ nói đói bụng, còn nói cái gì nữa?
Tôi hỏi. Thiệu Bồi Nhất lắc đầu nói.
- Nó cứ lặp đi lặp lại một chữ như vậy thôi.
Tôi nghĩ nghĩ một lát lại nói với cậu ta.
- Nếu cậu có thể dùng phương thức này câu thông với quỷ hồn, vậy hỏi lại câu hỏi khác, xem nó nói như thế nào.
Cậu ta gật đầu đồng ý, vì thế lại lần nữa vươn tay tiếp tục vuốt ve theo hình dáng những cái đốm mốc trên vách tường.
Cậu ta cứ sờ về phía trước, lúc mới bắt đầu biểu tình rất là nghi hoặc, nhưng càng ngày càng là nghiêm túc, dọc theo vách tường đi được một đoạn, toàn bộ sắc mặt đều thay đổi.
Tôi nhìn cậu ta phản ứng như thế, trong lòng tôi đã biết có chuyện không hay, vì thế tôi cũng không hỏi nhiều, vội vàng tập trung tinh thần lực, gắt gao nhìn chằm chằm tình cảnh trước mặt, làm chính mình đắm chìm ở cảnh giới vong ngã người vật hợp nhất ---- kỳ thật chính là nhìn chằm chằm vào vách tường mà phát ngốc, không thèm nghĩ tới chuyện gì nữa, tập trung lực chú ý……
Trong tai dần dần truyền đến những âm thanh cực kỳ nhỏ, hình như là sóng điện từ truyền lại ở trong không khí, trong lòng tôi vừa động, lại đề cao tinh thần lực lần nữa, đồng thời mặc niệm Tam Thần Chú, làm chính mình tĩnh tâm, tĩnh thần, tĩnh thân……
Rốt cuộc, tôi mơ hồ nghe thấy thanh âm kia càng thêm ồn ào, lúc mới bắt đầu còn chỉ là một cái hoặc mấy cái thanh âm, chậm rãi liền trở nên như là một đám người đồng thời nói chuyện, nỗ lực phân biệt, mớ âm thanh ồn ào kia chỉ đang nói đúng một chữ.
- Đói.
CMN, tôi hoảng sợ, khó trách vẻ mặt Thiệu Bồi Nhất không tốt như vậy, hoá ra là nhiều quỷ hồn tới như vậy, đều nói một chữ giống nhau. Đói, đói thành cái dạng gì, mới có thể đạt tới trình độ này, nhìn thấy người khác lời khác cũng không nói mà chỉ luôn nói một chữ đói?
Mà lại những quỷ hồn này tới từ nơi nào?
Thiệu Bồi Nhất vẫn còn đi lại dọc theo vách tường như cũ, nơi cậu ta đi đến, là một mảnh âm thanh kêu đói, tôi tắt đèn đi nhìn một chút, tức khắc ở trước mặt tôi ở trên bốn phía vach tường, xuất hiện rất rất nhiều mặt người, chen chúc bên nhau, gương mặt khác nhau, vươn những đôi tay gầy tong teo ra khỏi vách tường, vô lực múa may, dường như muốn bắt lấy Thiệu Bồi Nhất, trong miệng không hẹn mà cùng đều nhắc mãi một chữ: Đói……
Sau khi tắt đèn thanh âm này càng thêm âm trầm khủng bố, sơ sơ nhìn lại, khó lòng có thể đếm hết được những gương mặt trên vách tường, mà ở trên trần nhà, lúc này cũng đã hiện ra mặt người, lại là một đám mặt ủ mày ê, trừng ánh mắt vô lực xuống phía dưới mà nhìn chăm chú chúng tôi.
Này mụ nội nó, hai chúng tôi đây là rớt vào trong ổ quỷ rồi à.
Tôi vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Thiệu Bồi Nhất, muốn cho cậu ta chạy trở về, cậu ta lại như là cố gắng đi về phía trước, tựa như căn bản không biết những quỷ hồn đó đang vươn tay, đang lôi kéo cậu ta đi.
Tôi thấy cậu ta căn bản không nhìn về phía tôi, cả người bỗng nhiên trở nên si si ngốc ngốc, lập tức hiểu ra điều gì đó, vội vàng nhảy qua, Trấn Tự Quyết cầm nơi tay, đánh vào trên vách tường phía trước Thiệu Bồi Nhất, nơi đó đang có mấy cái quỷ hôn vươn tay bỗng hóa thành khói nhẹ, vèo một chút liền rụt trở về, tôi nhân cơ hội bắt lấy cánh tay Thiệu Bồi Nhất, kéo cậu ta lại.
Thiệu Bồi Nhất ngạc nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt có điểm mơ hồ, nhìn vào hai mắt tôi, lúc này mới hoãn lại, lại nhìn xem những cánh tay quỷ múa may ở trên vách tường, mặt quỷ nhăn nhó bi ai, theo bản năng lui lại hai bước, đầy mặt kinh ngạc, buột miệng thốt ra một chữ.
- Đệt.
Tôi nghiêm túc mà nói với cậu ta.
- Cậu cũng đừng lại gần, cậu không phải có thể thỉnh thần đuổi quỷ sao, hiện tại là cơ hội cho cậu biểu hiện, bốn phía bức tường này, hơn nữa còn có trần nhà, tôi phỏng chừng ít nhất cũng có đến mấy trăm cái …… Bây giờ cậu có thể bắt đầu rồi.
Thiệu Bồi Nhất há mồm, cái gì cũng chưa nói, cười khổ nói.
- Tôi bắt đầu cái gì đây, mấy trăm con quỷ, thỉnh thần, phỏng chừng tôi phải đem Diêm Vương gia mời đến mới được.
Đàn quỷ đang trong tình trạng kêu gào đói khát tê tâm liệt phế, trong lòng tôi càng thêm ngạc nhiên, nhìn chằm chằm đàn qủy này một hồi, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, đàn quỷ này, chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết……
Tôi đang suy nghĩ đến chỗ này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, đồng thời có một thanh âm kêu.
- Mở cửa, mau mở cửa……
Này lại là người họ La kia, Thiệu Bồi Nhất liếc mắt với tôi một cái, tiến lên mở cửa ra, chỉ thấy ông ta kinh hoảng thất thố nhìn chúng tôi, trên mắt đều là vẻ sợ hãi, nói năng lộn xộn chỉ vào bên ngoài nói.
- Các cậu mau đến xem, bên ngoài trên tường, cái gì, đây là có chuyện gì……
Hai chúng tôi vội chạy đi ra ngoài xem, nhìn theo phía ông ta chỉ, tức khắc cũng kinh ngạc, ngay ở trên góc cánh cửa, lại xuất hiện một mảnh đốm mốc ẩm ướt, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, từ kẹt cửa lan tràn ra phía ngoài ……
Tôi nhất thời liền kinh ngạc, mụ nội nó, chẳng lẽ vừa rồi dùng Khu Tự Quyết, kinh ngạc cái đống quỷ hồn này, hiện tại chúng nó muốn đổi cái chỗ ở khác sao?
Tôi không hề có do dự, từ bên hông lấy ra thêm một tờ Trấn Tự Quyết ném qua đó, nhưng mà tôi không nghĩ tới chính là, Trấn Tự Quyết bay ra, ngay lúc đụng chạm đến phiến đốm mốc kia, lại phiêu phiêu hạ xuống, không có hiệu quả!
Mẹ nó, tôi rõ ràng nhớ rõ rằng trong cấm kỵ bút ký, Cấm Pháp tầng thứ nhất của nhà họ Hàn, phá quỷ phá yêu, trước mắt mấy thứ này tuy rằng quỷ dị, nhưng rõ ràng là quỷ, sao có thể không ở trong phạm vi Cấm Pháp khống chế?
Tôi có điểm ngốc, chỉ thấy mảnh đốm mốc này nhanh chóng theo góc vách tường, lan tràn về phía trước.
Tôi nhanh chóng nhìn Thiệu Bồi Nhất, cậu ta trừng lớn đôi mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà cùng vách tường, thực hiển nhiên, cậu ta cũng thấy.
Nhưng La tiên sinh đứng ở phía sau chúng tôi, lại mang vẻ mặt mờ mịt, chỉ là mang theo ánh mắt mê hoặc cùng lộ vẻ kỳ quái nhìn chúng tôi, không ngừng đánh giá chúng tôi, dường như đang chờ chúng tôi cho ông ta một câu giải thích.
Tôi lười nhiều lời với ông ta, vì thế quay đầu lại nhìn ông ta một cái, thấp giọng nói.
- La tiên sinh, thỉnh ông tránh đi một chút, tình huống ở chỗ này hơi phức tạp, tôi không biết vừa rồi ông có nhìn thấy cái gì hay không?
Ông ta dùng sức lắc đầu.
- Nói thật tôi cái gì cũng không phát hiện, hai vị tiên sinh, ngày hôm qua vị Thiệu tiên sinh này đã nói nhà tôi có vấn đề, sau khi tới đây cũng phát hiện một chút sự tình, nhưng tôi trước sau không hiểu, những thứ này rốt cuộc là……
Tôi phất tay cắt ngang lời ông ta.
- Mấy thứ này, ông không cần hiểu đâu, cái gọi là không biết không có tội, nếu như ông biết được, chỉ sợ về sau phiền não liền càng ngày càng nhiều, như vậy đi, trước tiên ông cứ ở bên ngoài chờ một lát, hai chúng tôi đi vào, muốn nhìn lại tình huống lần nữa.
Thật ra ông ta cũng không tranh cãi lại với tôi, nghe chúng tôi nói như vậy, vội vàng lui đến phía sau, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất gật đầu, cùng nhau đi vào cái căn phòng có quỷ phá này.
Ngay sau đó cửa phòng đóng lại, trong lòng tôi lại kiên định thêm không ít, ngẩng đầu nhìn đốm mốc quỷ dị tứ phía vách tường cùng trần nhà, quay đầu lại thấp giọng hỏi Thiệu Bồi Nhất.
- Có cần khai chỉnh không?
Thiệu Bồi Nhất gật đầu một cái.
- Ừ, chỉnh đi.
Tôi nói.
- Cậu chỉnh hay tôi chỉnh?
Cậu ta nói.
- Cậu chỉnh trước, cậu chỉnh xong tôi lại chỉnh.
Tôi cười, giọng Đông Bắc này nghe thật là thân thiết, nếu như vậy, vậy khai chỉnh đi!
Nhưng mà, là bật đèn chỉnh, hay là tắt đèn chỉnh đây?
Tôi hơi nghĩ nghĩ, bật đèn cùng tắt đèn, quỷ hồn đều ở nơi đó, không tránh cũng không né đi, cho nên, cái này cũng không liên quan tới đèn đâu.
Tôi thử vươn tay thăm dò, sờ tay vào đốm mốc ở trên vách tường, chỉ cảm thấy tay trơn trượt, đưa lên trước mắt xem thử, là một loại cùng loại với rêu phong hay thứ gì đó có màu xanh lục, lại đặt ở phía dưới mũi ngửi thử, là một mùi gay mũi khó chịu.
Đây tuyệt đối không phải là thứ đồ bình thường trong những căn nhà ẩm mốc, ý niệm trong lòng tôi khẽ động, cũng không do dự cái gì nữa, lập tức liền móc ra một tờ Khu Tự Quyết, vỗ một cái lên trên vách tường.
Lúc ban ngày tôi đã muốn làm như thế này rồi, nhưng mà ban ngày quỷ hồn không nên lui tới, tôi sợ tôi dùng Khu Tự Quyết sẽ tạo thành rắc rối gì đó cho quỷ hồn, cho nên vẫn là dùng vào buổi tối tương đối đặc thù, nếu không là bởi vì tôi, lại làm cho chúng nó một mối họa diệt cả nhà, như vậy tôi chính là tội nhân rồi.
Bởi vì ở trong lòng tôi, quỷ cùng người đều bình đẳng, tôi sẽ không bởi vì mình là người mà đi kỳ thị quỷ hồn, cũng sẽ không bởi vì người ta là quỷ hồn mà đối xử không tốt với họ.
Cho nên, tôi dùng cái Khu Tự Quyết này chỉ là muốn đem chúng nó loại bỏ ra khỏi phòng mà thôi.
Khu Tự Quyết phát động, nhất thời chính là một đạo quang mang hiện lên, thế nhưng nháy mắt lập loè ở trên vách tường, những cái đốm mốc đó lại càng thêm rõ ràng trong luồng ánh sáng này.
Nhưng ánh sáng này chỉ duy trì được trong một cái chớp mắt, thời gian không được bao lâu liền biến mất, tôi nhìn chăm chú hướng vách tường vừa nhìn thấy tức khắc kinh ngạc, những cái đốm mốc vẫn là bộ dáng cũ, cũng không có chút nào thay đổi.
Mà cái Khu Tự Quyết kia chậm rãi từ rơi từ trên vách tường xuống, sau đó, oanh một chút liền hóa thành tro tàn.
Tôi chấn động, tuy rằng tôi rất ít khi dùng cái Khu Tự Quyết này, nhưng mỗi lần cũng đều là mọi việc đều thuận lợi, nhưng lúc này đây nó lại hóa thành tro tàn, vậy rốt cuộc bên trong vách tường này có chứa quỷ quái cấp bậc gì đây?
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất trao đổi qua ánh mắt, cậu ta cũng rất là giật mình, trước đó cậu ta cũng đã thấy qua bản lĩnh của tôi, loại phù chú này cháy thành tro tàn, mà mục tiêu lại như không bị gì cả, đã chứng minh chuyện này không tầm thường.
Tôi hai lời chưa nói, lập tức lại móc ra Khu Tự Quyết, lại lần nữa vỗ vào trên một mặt vách tường khác, lúc này đây, lại giống như lần đầu tiên, mốc đốm trên vách tường không có chút biến hóa nào, mà Khu Tự Quyết căn bản không cách nào dán sát vào vách tường, cũng là nháy mắt hóa thành tro tàn.
Trong lòng tôi âm thầm suy nghĩ, khả năng cũng chưa chắc là Khu Tự Quyết không dùng được, nói không chừng, nguyên nhân, Khu Tự Quyết cháy chính là bởi vì đã thành công đuổi đi quỷ hồn, phát huy tác dụng, mới có thể cháy trụi.
Nhưng nói thật, tôi căn bản chưa thấy được quỷ hồn bị đuổi đi ở đâu cả, toàn bộ quá trình đều rất an tĩnh, đã không có âm thanh kêu thảm, cũng không có tiếng thét chói tai.
Thiệu Bồi Nhất cũng tiến lên vươn tay sờ sờ vách tường, nhíu nhíu mày, nhưng không có bắt tay dời đi, mà là vuốt ve dọc theo hình dáng những cái đốm mốc đó.
Tôi không khỏi rét lạnh một cái, thầm nói một đám đốm mốc kia đều là những gương mặt quỷ hồn, cậu làm như vậy, là muốn sờ mặt quỷ hồn sao?
Thiệu Bồi Nhất cũng không để ý tới tôi, tay cứ vuốt dọc theo hình dáng đốm mốc, một bên lẩm nhẩm giống như đang nói cái gì đó, tôi lại không nghe rõ được một câu nào, chỉ thấy cậu ta sờ soạng một lúc, liền rút tay về, ngẩng đầu nhíu mày nhìn tôi nói.
- Thật là kỳ quái
- Kỳ quái? Có cái gì kỳ quái?
Tôi khó hiểu, Thiệu Bồi Nhất suy tư nói.
- Mấy thứ này nói cho tôi, nó rất đói bụng……
- Đói?
Không biết sao, trên người tôi lại nổi lên một tầng khí lạnh, vừa rồi rõ ràng Thiệu Bồi Nhất đang giao lưu cùng với một cái quỷ hồn, nhưng mà cậu ta lại không hỏi ra được cái gì, chỉ được đến một tin tức, cái quỷ hồn kia nói, nó đói……
- Kia, nó có nói cho cậu biết nó muốn ăn cái gì hay không?
Tôi hỏi.
- Nó không thể biểu đạt rõ ràng, chỉ là nói nó đói, đây là một loại bản năng, tựa như trạng thái trẻ con lúc mới sinh ra vậy.
Tôi vội xua tay nói.
- Cậu bỏ đi, lấy quỷ hồn cùng trẻ con mới sinh ra so sánh, trên đời này cũng chỉ có cậu mới có thể nghĩ ra được.
Thiệu Bồi Nhất lại nói.
- Vậy cậu đã sai rồi nha, trẻ con mới sinh ra vốn dĩ chính là quỷ hồn đầu thai, so sánh trẻ con cùng quỷ hồn, chẳng phải cũng giống nhau sao?
Tôi không muốn cùng cậu ta tranh luận tiếp chuyện này, nghe qua thôi liền khiếp người, trẻ con cùng quỷ hồn là giống nhau, mệt cho cậu ta còn nói những lời như thế ra khỏi miệng được.
Nhưng cậu ta có thể câu thông cùng quỷ hồn, cái này đúng là ngoài ý muốn của tôi, hình như trước đây cũng không thấy cậu ta có bản lĩnh như thế đâu nha.
- Nó trừ bỏ nói đói bụng, còn nói cái gì nữa?
Tôi hỏi. Thiệu Bồi Nhất lắc đầu nói.
- Nó cứ lặp đi lặp lại một chữ như vậy thôi.
Tôi nghĩ nghĩ một lát lại nói với cậu ta.
- Nếu cậu có thể dùng phương thức này câu thông với quỷ hồn, vậy hỏi lại câu hỏi khác, xem nó nói như thế nào.
Cậu ta gật đầu đồng ý, vì thế lại lần nữa vươn tay tiếp tục vuốt ve theo hình dáng những cái đốm mốc trên vách tường.
Cậu ta cứ sờ về phía trước, lúc mới bắt đầu biểu tình rất là nghi hoặc, nhưng càng ngày càng là nghiêm túc, dọc theo vách tường đi được một đoạn, toàn bộ sắc mặt đều thay đổi.
Tôi nhìn cậu ta phản ứng như thế, trong lòng tôi đã biết có chuyện không hay, vì thế tôi cũng không hỏi nhiều, vội vàng tập trung tinh thần lực, gắt gao nhìn chằm chằm tình cảnh trước mặt, làm chính mình đắm chìm ở cảnh giới vong ngã người vật hợp nhất ---- kỳ thật chính là nhìn chằm chằm vào vách tường mà phát ngốc, không thèm nghĩ tới chuyện gì nữa, tập trung lực chú ý……
Trong tai dần dần truyền đến những âm thanh cực kỳ nhỏ, hình như là sóng điện từ truyền lại ở trong không khí, trong lòng tôi vừa động, lại đề cao tinh thần lực lần nữa, đồng thời mặc niệm Tam Thần Chú, làm chính mình tĩnh tâm, tĩnh thần, tĩnh thân……
Rốt cuộc, tôi mơ hồ nghe thấy thanh âm kia càng thêm ồn ào, lúc mới bắt đầu còn chỉ là một cái hoặc mấy cái thanh âm, chậm rãi liền trở nên như là một đám người đồng thời nói chuyện, nỗ lực phân biệt, mớ âm thanh ồn ào kia chỉ đang nói đúng một chữ.
- Đói.
CMN, tôi hoảng sợ, khó trách vẻ mặt Thiệu Bồi Nhất không tốt như vậy, hoá ra là nhiều quỷ hồn tới như vậy, đều nói một chữ giống nhau. Đói, đói thành cái dạng gì, mới có thể đạt tới trình độ này, nhìn thấy người khác lời khác cũng không nói mà chỉ luôn nói một chữ đói?
Mà lại những quỷ hồn này tới từ nơi nào?
Thiệu Bồi Nhất vẫn còn đi lại dọc theo vách tường như cũ, nơi cậu ta đi đến, là một mảnh âm thanh kêu đói, tôi tắt đèn đi nhìn một chút, tức khắc ở trước mặt tôi ở trên bốn phía vach tường, xuất hiện rất rất nhiều mặt người, chen chúc bên nhau, gương mặt khác nhau, vươn những đôi tay gầy tong teo ra khỏi vách tường, vô lực múa may, dường như muốn bắt lấy Thiệu Bồi Nhất, trong miệng không hẹn mà cùng đều nhắc mãi một chữ: Đói……
Sau khi tắt đèn thanh âm này càng thêm âm trầm khủng bố, sơ sơ nhìn lại, khó lòng có thể đếm hết được những gương mặt trên vách tường, mà ở trên trần nhà, lúc này cũng đã hiện ra mặt người, lại là một đám mặt ủ mày ê, trừng ánh mắt vô lực xuống phía dưới mà nhìn chăm chú chúng tôi.
Này mụ nội nó, hai chúng tôi đây là rớt vào trong ổ quỷ rồi à.
Tôi vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Thiệu Bồi Nhất, muốn cho cậu ta chạy trở về, cậu ta lại như là cố gắng đi về phía trước, tựa như căn bản không biết những quỷ hồn đó đang vươn tay, đang lôi kéo cậu ta đi.
Tôi thấy cậu ta căn bản không nhìn về phía tôi, cả người bỗng nhiên trở nên si si ngốc ngốc, lập tức hiểu ra điều gì đó, vội vàng nhảy qua, Trấn Tự Quyết cầm nơi tay, đánh vào trên vách tường phía trước Thiệu Bồi Nhất, nơi đó đang có mấy cái quỷ hôn vươn tay bỗng hóa thành khói nhẹ, vèo một chút liền rụt trở về, tôi nhân cơ hội bắt lấy cánh tay Thiệu Bồi Nhất, kéo cậu ta lại.
Thiệu Bồi Nhất ngạc nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt có điểm mơ hồ, nhìn vào hai mắt tôi, lúc này mới hoãn lại, lại nhìn xem những cánh tay quỷ múa may ở trên vách tường, mặt quỷ nhăn nhó bi ai, theo bản năng lui lại hai bước, đầy mặt kinh ngạc, buột miệng thốt ra một chữ.
- Đệt.
Tôi nghiêm túc mà nói với cậu ta.
- Cậu cũng đừng lại gần, cậu không phải có thể thỉnh thần đuổi quỷ sao, hiện tại là cơ hội cho cậu biểu hiện, bốn phía bức tường này, hơn nữa còn có trần nhà, tôi phỏng chừng ít nhất cũng có đến mấy trăm cái …… Bây giờ cậu có thể bắt đầu rồi.
Thiệu Bồi Nhất há mồm, cái gì cũng chưa nói, cười khổ nói.
- Tôi bắt đầu cái gì đây, mấy trăm con quỷ, thỉnh thần, phỏng chừng tôi phải đem Diêm Vương gia mời đến mới được.
Đàn quỷ đang trong tình trạng kêu gào đói khát tê tâm liệt phế, trong lòng tôi càng thêm ngạc nhiên, nhìn chằm chằm đàn qủy này một hồi, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, đàn quỷ này, chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết……
Tôi đang suy nghĩ đến chỗ này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, đồng thời có một thanh âm kêu.
- Mở cửa, mau mở cửa……
Này lại là người họ La kia, Thiệu Bồi Nhất liếc mắt với tôi một cái, tiến lên mở cửa ra, chỉ thấy ông ta kinh hoảng thất thố nhìn chúng tôi, trên mắt đều là vẻ sợ hãi, nói năng lộn xộn chỉ vào bên ngoài nói.
- Các cậu mau đến xem, bên ngoài trên tường, cái gì, đây là có chuyện gì……
Hai chúng tôi vội chạy đi ra ngoài xem, nhìn theo phía ông ta chỉ, tức khắc cũng kinh ngạc, ngay ở trên góc cánh cửa, lại xuất hiện một mảnh đốm mốc ẩm ướt, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, từ kẹt cửa lan tràn ra phía ngoài ……
Tôi nhất thời liền kinh ngạc, mụ nội nó, chẳng lẽ vừa rồi dùng Khu Tự Quyết, kinh ngạc cái đống quỷ hồn này, hiện tại chúng nó muốn đổi cái chỗ ở khác sao?
Tôi không hề có do dự, từ bên hông lấy ra thêm một tờ Trấn Tự Quyết ném qua đó, nhưng mà tôi không nghĩ tới chính là, Trấn Tự Quyết bay ra, ngay lúc đụng chạm đến phiến đốm mốc kia, lại phiêu phiêu hạ xuống, không có hiệu quả!
Mẹ nó, tôi rõ ràng nhớ rõ rằng trong cấm kỵ bút ký, Cấm Pháp tầng thứ nhất của nhà họ Hàn, phá quỷ phá yêu, trước mắt mấy thứ này tuy rằng quỷ dị, nhưng rõ ràng là quỷ, sao có thể không ở trong phạm vi Cấm Pháp khống chế?
Tôi có điểm ngốc, chỉ thấy mảnh đốm mốc này nhanh chóng theo góc vách tường, lan tràn về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận