Cấm Kỵ Sư

Chương 439: Cuộc đối thoại với Dạ quỷ

Ủa, chẳng phải bảo là Dạ quỷ không biết nói?
Tôi vỗ trán sực nhớ ra, hình như từ trước đến nay chưa từng có ai nói Dạ quỷ không biết nói mà, chỉ là tự mình tôi cho là thế thôi, với lại trên thực tế thì nó quả là chưa từng hé răng nửa lời, nhưng mà bây giờ...
‘Món hàng” này thật sự đã mở miệng nói chuyện đấy!
Nắm đấm của tôi chợt dừng lại giữa chừng, nhìn thấy bóng dáng của Dạ quỷ dần dần trở nên rõ nét, vẫn là bộ dạng đó như trước nhưng trong đôi mắt hung tợn và tàn nhẫn ban đầu dường như có một chút dao động cảm xúc.
- Con cháu Hàn gia, ta biết ngươi. Nếu giết ta, ngươi sẽ hối hận.
Con Dạ quỷ lại nói thêm một câu nữa. Giọng nói của nó khàn khàn khô khốc như âm thanh của lớp vỏ cây già cọ xát vào nhau khiến người nghe vô cùng khó chịu.
Nói xong, nó lại chống đỡ nửa người ngồi dậy, sương mù vây quanh toàn thân, từ từ trở lại thân thể, nó liền tựa vào gốc cây lớn mở to mắt nhìn tôi.
Tên này thực sự có điều muốn nói với tôi, tôi lùi hai bước trong vô thức, nhóm người Nam Cung Phi Yến cũng vây quanh đến. Chỉ có Y Thăng không động đậy gì, đứng từ xa cũng dựa vào một gốc cây lớn mà ngồi xuống, một bộ dạng hoàn toàn không liên quan đến bên này, híp mắt lại.
Tôi chẳng thèm để ý hắn, nói với Dạ quỷ:
- Ngươi, ngươi có cái gì để nói, giờ nói đi, ngươi ăn linh hồn để sinh sống, sát sinh hại người, vốn dĩ không nên lưu lại nhân gian, đến giờ còn gì mà không dám? Nếu ngươi đã biết ta là người Hàn gia, vậy thì...
Nó không đợi tôi nói xong đột ngột ngắt lời tôi:
- Ngươi nhầm rồi. Tộc Dạ quỷ bọn ta không bao giờ biết giết người đoạt mạng
Nó vẫn có thể ngụy biện được, trong nháy mắt ký ức ẩn giấu bấy lâu nay lóe lên trong đầu tôi, hừ một tiếng:
- Đừng xảo trá, đừng hòng lừa được ta bằng lời nói đó, dù người có lừa một đứa trẻ cũng chẳng ai tin, ngươi như thế này, không hại người, ai tin? Ấu tử Dạ quỷ lớn lên bằng cách nào ngươi tưởng ta không biết hả?
- Ấu tử của Dạ quỷ sẽ tìm kiếm ký chủ của chúng vào đêm trăng tròn, bòn rút máu thịt của ký chủ làm thức ăn cho đến khi chúng trưởng thành.
Tôi nhớ rõ rành rành những lời trong ghi chép cấm kỵ.
Dùng máu thịt của ký chủ làm thức ăn, đây gọi là không có hại người sao?
Dạ quỷ bất thình lình quác miệng cười lớn, âm thanh khó chịu vô cùng:
- Ký chủ của tộc Dạ quỷ dĩ nhiên cũng có con người, bọn ta cũng lấy linh hồn làm thức ăn nhưng tộc Dạ quỷ không bao giờ làm hại người có tâm tính liêm khiết. Ký chủ của bọn ta cũng hầu hết là các linh thú, cũng như thể xác của những kẻ gian ác….
Hả? Tôi không khỏi sững người khi nghe những gì Dạ quỷ nói. Nói thế nào đây? Làm thế nào mà tộc Dạ quỷ này lại trở thành người tốt trong miệng của nó thế?
- Nào ngờ đạo hạnh của ngươi có phần cao cường còn có thể lừa bịp người, nhưng có điều trong lời nói của ngươi có sơ hở. Ta chính là người ngay thẳng, tại sao ngươi luôn đối nghịch với ta?
Tôi đã chỉ thẳng điểm mấu chốt trong một lời, ngươi đã nói ngươi là người tốt, vậy tại sao lại luôn chống đối người tốt? Vả lại, hình ảnh này của nó, nó bảo nó là người tốt thì ai mà tin nổi?
Trong mắt Dạ quỷ lộ ra một tia sáng khác thường, nó ngẩng đầu liếc tôi một cái rồi hừ nói:
- Chẳng qua là do con ta đã chết trong tay ngươi, ta không tìm người tính sổ thì đi tìm ai đây?
Ách, tôi bỗng chốc lại mắc nghẹn. Đây đúng là sự thật nhưng mà cũng không trách tôi được, vốn dĩ chỉ là...
Phải rồi, tôi chợt nhớ đến thầy bùa chú giấy kia, lúc đó nhất định là ông ta đã bắt cóc con của Dạ quỷ, hơn nữa linh hồn của mấy con mèo chết đó đều là bị hắn bắt đi, sau cùng giao cho A Nam, trở thành miêu nô. Muốn nói đầu sỏ gây ra chuyện này thì phải là bọn hắn mới đúng.
Tôi nghĩ đến đây bèn đem câu chuyện năm đó kể đại khái cho Dạ quỷ, cảm giác này hơi kỳ lạ, nhưng nếu nó đã có thể giao tiếp với tôi, thế thì dù sao tôi cũng phải làm rõ vấn đề. Nói không chừng, tôi còn có thể có thêm thông tin từ nó.
Sau khi tôi tường thuật lại câu chuyện, trong đôi mắt Dạ quỷ ánh lên tia đỏ đáng sợ, nó không ngừng gào thét, xem chừng cực kỳ giận dữ, tôi vô thức lùi về phía sau hai bước đề phòng nó chạy đi đả thương người, Thường Khánh lại hừ nói:
- Nói với nó cũng chẳng ích gì, yêu ma quỷ quái bóng đêm ngay từ đầu đã không phải thứ tốt. Từ xưa đến nay, yêu có yêu tốt nhưng quỷ thì chưa từng nghe nói có quỷ tốt. Phàm bị gọi là quỷ đều đáng chết.
Nghe vậy, Dạ quỷ phá cười một cách điên dại, đột nhiên đứng dậy, thân thể đột ngột trương lên, trong nháy mắt đã trở lại độ cao hơn hai mét, cơ bắp đỏ như máu nổi lên khắp người khiến tôi không khỏi sửng sốt. Chẳng lẽ sức mạnh của Trảm Long Thoi không thể gây tổn thương cơ thể của Dạ quỷ?
Nhìn thấy bộ dạng vốn có của Dạ quỷ lần nữa, điên cuồng gầm lên tận trời, thanh âm của nó như muốn xé toạc không trung, gần như sắp xuyên thủng màng nhĩ, tôi vội bịt chặt lỗ tai, Huyết Ngọc Ban Chỉ lóe đỏ, hét lớn:
- Nếu ngươi phát điên nữa, ta buộc phải ra tay!
Tiếng la hét của con Dạ quỷ đột ngột im bặt, nó chợt cúi đầu, lạnh lùng nhìn chúng tôi, trong cổ họng gặng ra những âm thanh khủng khiếp.
- Đám quỷ quái các ngươi….
Tôi xua tay:
- Khoan đã, ta là người, bọn họ là yêu, ngươi phải nói tách ra, đừng kết nối với nhau, ta nghe không trôi...
Dạ quỷ nghẹn họng, ánh mắt hung hăng trừng tôi, lại nói tiếp:
- Tộc Dạ quỷ mặc dù là yêu quái bóng đêm, do oan khuất tăm tối hóa thành nhưng bọn ta chỉ thích những năng lượng tiêu cực đen tối. Tham lam, ác độc, đê tiện, phạm tội, mấy thứ này mới là thức ăn của bọn ta, là nguồn sức mạnh của bọn ta. Bọn ta chưa từng là kẻ tử tế, quỷ chính là quỷ, vốn không có sự phân biệt giữa thiện và ác. Ý nghĩa của sự tồn tại bọn ta chỉ có sinh tồn, để tiếp tục sinh tồn, bất kể bọn ta làm gì cũng là đúng đắn. Còn nữa, thế giới này chính vì có sự tồn tại của bọn ta nên năng lượng tiêu cực mới có thể giảm bớt. Nếu không, các người sớm đã bị bao quanh bởi thứ năng lượng tiêu cực, bị nó bao quanh, bị nó bao quanh...
Nó lặp lại mấy từ này một cách vô cùng dữ tợn, nhưng tôi lại có thể nghe thấy một số hàm ý đặc biệt trong lời nói của nó. Thế tức là Dạ quỷ không có thiện ác chính tà mà sự tồn tại của chúng chỉ là để sinh tồn, nói cách khác thì chúng là loài nằm giữa thiện và ác, tuy là sinh vật hắc ám nhưng chúng lại thanh tẩy rất nhiều năng lượng tiêu cực cho thế giới.
Đây là một chủ đề có thể gây tranh cãi, tôi chợt có hơi đờ người, nếu sự thật thực sự là như những gì Dạ quỷ nói, vậy tôi có còn nên tiêu diệt nó không đây?
Thực ra nói một cách đơn giản, đây giống như một vấn đề về chuỗi thức ăn, muôn loài cùng tồn tại trên thế giới này đều có lý do và giá trị tồn tại, chưa bao giờ có loài vật nào là hoàn toàn vô dụng, một loài sinh vật bị diệt vong thế nào cũng mang đến thế giới này những ảnh hưởng to lớn, vì vậy nếu Dạ quỷ tuyệt chủng thì năng lượng tiêu cực hắc ám sẽ lan tỏa khắp nơi và tràn ngập mọi ngóc ngách trên thế giới này.
Tôi nghĩ rằng những lời của con Dạ quỷ chắc chính là ý nghĩa này.
Tôi đưa mắt nhìn Dạ quỷ, nhíu mày, Thường Thanh bên cạnh đột ngột lên tiếng:
- Do dự không dám quyết, mày quan tâm nó nhiều làm chi, chẳng lẽ hổ hại người nhưng mày vì sợ ảnh hưởng đến cân bằng sinh thái của cả núi rừng mà không để tâm đến việc nó làm à, thật vớ vẩn
Những lời hắn ta nói hình như cũng có lý, nhưng sau đó tôi lại ngẫm nghĩ, rồi lại không phải vậy, cười khổ đáp:
- Thường Khánh huynh đệ, quan trọng là con hổ này là hổ Siberia sắp đến bờ tuyệt chủng, hoặc là hổ Hoa Nam Trung Quốc, vả lại….
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên hỏi Dạ quỷ:
- Nếu bây giờ ngươi đã biết kẻ nào làm hại con của ngươi rồi thì ngươi phải chăng muốn tìm đám người đó trả thù?
- Báo thù, báo thù...
Dạ quỷ đỏ hết cả mắt, liên tục lặp đi lặp lại hai chữ này, tôi thấy có một hy vọng mở ra trước mắt. Mặc dù Dạ quỷ này chính tà không phân lại cực kỳ hung dữ, nhưng nếu có thể khuyến khích nó trở thành đồng minh chống lại Phúc Duyên Trai và đám người A Nam đó có vẻ cũng không tệ. Hơn nữa, những gì Dạ quỷ vừa nói, tôi cũng đã nghe lọt tai. Mặc dù chúng ăn linh hồn, nhưng mà chuyện Dạ quỷ làm hại con người trong truyền thuyết thật đúng là chưa từng nghe qua. Vả lại nó cũng đã bảo hầu hết các ký chủ của quỷ đêm đa phần đều là những linh thú, và một số kẻ đại gian đại ác.
Nếu tính như thế này, xem ra nó cũng không thể xếp vào hạng ác độc được, ít nhất cũng là yêu ghét rõ ràng, tính tình bộc trực mà thôi, so với Phúc Duyên Trai đâu đâu cũng trong bóng tối thần bí và kỳ lạ kia thì mạnh hơn rất nhiều.
Giọng của Dạ quỷ dần dần trầm xuống, tôi định chớp thời cơ bơm cho nó thêm vài câu, thì nó đột ngột ngồi bệt xuống đất, như đang nói chuyện với chính mình, lại như đang nói với tôi, trầm giọng bọc bạch:
- Người Hàn gia, ta từng nhìn thấy tổ tiên của ngươi, các người quả đều là người ngay thẳng.
Á, không ngờ con Dạ quỷ lại khen tôi một câu, tiếp tục nói:
- Ta tìm kiếm con ta đã ròng rã hơn chục năm, nhưng ngươi biết đấy, con ta mất như thế nào?
Tôi gãi gãi đầu, cái này sao tôi biết?
Nó cũng không để ý tôi và từ từ vào câu chuyện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận