Cấm Kỵ Sư

Chương 245: Bộ Xương Khô Trên Trần Nhà

- Có cái gì không thích hợp?
Tôi hỏi, đồng thời cũng đi qua đánh giá vách tường kia.
Thiệu Bồi Nhất nhìn theo mấy cái đốm mốc kia nhìn lên trần nhà, nói.
- Cậu xem, phương hướng mấy cái quỷ hồn này đào tẩu đều rất nhất trí, ngay cả vừa rồi bị những cấp dưới của Hoàng tam ca ăn mất, cũng là giãy giụa mà chạy về phía trước, chỉ là do phù chú của cậu cản đường đi lại mà thôi, cậu nói xem vì cái gì mà chúng nó cứ phải nhắm thẳng một hướng này mà chạy?
Cậu ta vừa nói, tôi cũng phát hiện vấn đề này, nhíu mày nói.
- Chẳng lẽ là trên đó có thứ gì hấp dẫn chúng nó? Hoặc là nói, nơi đó là lộ tuyến chạy trốn duy nhất của chúng nó hay sao?
Thiệu Bồi Nhất lắc đầu, nói.
- Không đúng, cậu nghĩ thử xem, chúng nó đã ở trong phòng này lâu lắm rồi, nếu muốn đi thì đã sớm chạy mất rồi, vì cái gì phải chờ tới sau khi chúng ta tới đây, lại nói, nếu như thật sự muốn chạy trốn, tứ tán mà chạy là được, nhiều quỷ hồn như vậy nếu lập tức chạy tán loạn, chưa chắc chúng ta có thể đuổi theo bắt gọn chúng hết được, hà cớ gì phải cớ chạy dọc theo vách tường này chứ, chúng bị thiếu não hay não úng nước hả.
Tôi suy nghĩ lời cậu ta nói, ngẩng đầu nhìn hướng nóc nhà, một ý niệm bỗng nhiên xẹt qua trong đầu tôi.
- Lão Thiệu, cậu nói chúng nó có thể là bị ai vây ở chỗ này hay không, căn bản trốn không thoát, cậu nghĩ thử xem mấy lời bà lão nói, trong vòng một năm không ai được mở cửa căn phòng này ra, hiện tại mới nửa năm, lại là do chúng ta trong lúc vô ý mà mở ra, giữa hai chuyện này có thể có liên hệ gì hay không?
Thiệu Bồi Nhất nghe xong cũng nhíu mày, đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn nửa ngày, bỗng nhiên vỗ tay một cái, nói.
- Tôi đã biết, cậu nói, chúng nó cực lực muốn chạy về một hướng, có thể bởi vì trên đó có thứ gì đó hấp dẫn chúng nó hay không?
Tôi đạp cậu ta một chân, cười mắng.
- Cậu biết cái rắm, đây không phải mấy lời tôi vừa nói hay sao.
Thiệu Bồi Nhất cũng không để ý, đôi mắt phát ra tia sáng, nhìn đỉnh đầu, nói.
- Đi, chúng ta đi lên đó xem thử.
Tôi do dự một chút, cúi đầu nhìn La tiên sinh đang nằm sóng soài trên mặt đất, nói.
- Chờ một chút, trước tiên tôi muốn gọi ông ta tỉnh lại, hỏi tình huống một chút.
Hai người chúng tôi nâng La tiên sinh dậy, ông ta vẫn hôn mê bất tỉnh, tôi cũng không lao lực kêu làm gì cho mệt, trực tiếp bóp lấy huyệt nhân trung, véo mạnh hết sức, chỉ nghe ông ta la làng lên, cả người giật mình lập tức, đã tỉnh lại……
Ách, tôi dùng ánh mắt tràn đầy xin lỗi mà nhìn ông ta, vừa rồi ra sức quá lớn, bấm chảy máu huyệt nhân trung với môi của ông ta luôn rồi.
Chỉ thấy ông ta che miệng lộ ra vẻ mặt thống khổ, tôi đành phải làm ra một bộ dáng vô tội, nhún vai, nói.
- Giờ ông nên cảm thấy may mắn đi, vừa rồi nguy hiểm thật, nếu không phải tôi kịp thời cứu ông thì ông đã bị quỷ nhập thân, muốn lấy dao phay cắt cổ.
Tôi đây là thuần túy thuận miệng nói hươu nói vượn, để che dấu sự thật ác liệt rằng tôi bấm mạnh tay tới mức chảy máu miệng của người ta ra, không nghĩ tới thật đúng là đã hù dọa ông ta rồi, ông ta trừng lớn đôi mắt nhìn tôi, ánh mắt kia nhìn thế nào đều cảm thấy hoảng sợ vạn phần, nơm nớp lo sợ hỏi tôi.
- Kia, kia hiện tại không có việc gì đi…
Ông ta vừa nói chuyện vừa nhịn không được mà liếc nhìn về phía vách tường, lập tức liền phát hiện những đốm mốc đã biến mất, tức khắc ánh mắt sáng lên, tôi nhìn ông ta, nhíu mày lắc đầu nói.
- Hiện tại còn có chuyện gì hay không, còn khó mà nói, bởi vì chúng tôi hoài nghi, vài thứ kia rất có thể đã chui vào nóc nhà của ông.
Những lời này làm ông ta sợ đến phát run, vội nói.
- Vậy như thế phải làm sao bây giờ, hai vị tiên sinh, hiện tại tôi là biết các cậu là có bản lĩnh thật sự, các cậu cần phải giúp người giúp tới cùng, đương nhiên, tuy rằng lúc trước tôi chưa nói, nhưng tiền thù lao tuyệt đối là không nói chơi, chỉ cần các cậu giúp tôi trừ sạch những thứ không sạch sẽ trong căn phòng này, giá cả tùy các cậu ra.
Tôi cười một cái, cũng không tiếp lời ông ta, ngẩng đầu nhìn nóc nhà nói.
- Những cái đó đều là chuyện sau này, hiện tại tôi hỏi ông, bên trong nóc nhà các ông kết cấu như thế nào, có thể cho người khác đi vào được hay không?
La tiên sinh hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ nói.
- Nó kết cấu thế nào tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ là nếu các cậu có yêu cầu, như thế thì dễ làm, tôi nhất định cho các cậu đi vào xem đến cùng.
Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần được chủ nhà cho phép, chúng tôi mới có thể tiến hành bước tiếp theo, kế tiếp, La tiên sinh khôi phục bộ dáng vốn có, lấy điện thoại gọi cho một dãy số, quang quác quang quác rống lên một trận, rồi tắt điện thoại, ước chừng qua không đến ba phút, bên ngoài vọt vào một đám người, đại khái đến có mười mấy người, mặc một bộ đồ đen đeo kính đen bộ dáng hùng hổ.
Trận thế như vậy làm tôi có chút ngoài ý muốn, La tiên sinh giải thích cho chúng tôi, những người này đều là do ông ta chuẩn bị trước, chính là vì dự phòng vạn nhất, lỡ đâu xảy ra tình huống nào đó thì sẽ chạy vào hỗ trợ, nhưng không nghĩ tới chuyện vừa rồi quá mức đột ngột, không đợi gọi bọn người này tiến vào, chính mình đã hôn mê trước.
Nhìn những người này, tôi có chút buồn cười, mặc đồ tây đen có thể lý giải, kẻ có tiền đều muốn phô trương thế lực, nhưng mà bây giờ là mùa đông, nói thử xem mấy người này mang cái kính râm làm gì?
La tiên sinh nhìn nhóm người này mà nhíu nhíu mày, nói nhỏ vài câu với người đi đầu ở phía trước, người nọ liền nghiêm một cái, quay đầu lại hô mấy câu, một đám người ầm ầm giải tán, chạy đi ra ngoài.
Tôi có chút không thể hiểu nổi rồi, đây là ý gì?
La tiên sinh cũng chưa nói cái gì, chỉ là nhìn nhìn thời gian, để chúng tôi lại chờ một lát.
Vì thế chúng tôi ở trong nhà lại đợi một lúc, từ bên ngoài có hai người chạy về, phía sau mang theo mấy người quần áo bình thường, trong tay cầm công cụ màu sắc khác nhau, dưới sự dẫn dắt của hai người kia chạy đến trước mặt vách tường, La tiên sinh phất phất tay, những người này liền lấy một cây thang, cầm mớ dụng cụ làm việc, leng ka leng keng bắt đầu đập tường, đập trần nhà……
Tôi xem tới trợn tròn mắt, liếc mắt với Thiệu Bồi Nhất một cái, thầm hỏi đây là người nào vậy, làm sao mà phá hủy phòng ở một cách quen tay như thế?
Hai chúng tôi đều có chút buồn bực, bất quá cũng không nhiều lời làm gì, đám người này làm việc vừa nhanh vừa chất lượng, chỉ qua một hồi, cũng đã đập vỡ tường cùng với trần nhà, trên đó lộ ra một cái lỗ tối om, khí lạnh âm trầm.
Luồng khí lạnh này làm cả người tôi lạnh run, tôi có thể phát hiện ra, cái thứ khí lạnh này tuyệt đối không phải là gió tự nhiên, chỉ sợ trên đó có gì đó kỳ quặc.
Thiệu Bồi Nhất cũng đã nhìn ra, sau khi đám người kia lui hết xuống, hai chúng tôi bò lên trên cây thang, chui vào cái lỗ to trên trần nhà.
Phía dưới có người đưa đèn pin qua, tôi cầm trên tay rồi mở lên, chiếu thẳng vào trong trần nhà, cũng không biết biệt thự này xây như thế nào mà không gian bên trong này lại rộng như thế, tôi cố ý bảo Thiệu Bồi Nhất ở dưới chờ tôi, sau đó một mình bò vào trong.
Chùm tia sáng của cái đèn pin lung lay hai cái trong không gian nhỏ hẹp này, tôi liền phát hiện chỗ này không thích hợp, ở trong chỗ này có một mùi tanh hôi, hơi hơi có chút gay mũi, tôi nhíu mày suy nghĩ, mùi vị này thật giống như là mùi hôi thối của thi thể động vật mà khi nhỏ tôi thường hay vào núi chơi rồi trông thấy.
Không, không đúng, không phải mùi hôi thối, xác thực mà nói, đây là một loại…… mùi xương cốt!
Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên cái suy nghĩ này, đúng, chính là mùi xương cốt.
Có lẽ là chuyện của luyện cốt sư khi còn nhỏ kia làm tôi quá mức khắc sâu, cho nên mỗi khi xuất hiện mùi vị xương cốt, tôi đều rất là mẫn cảm.
Tôi bò bên trong đại khái được chừng khoảng hai mét, liền cảm thấy mùi vị kia càng thêm rõ ràng, ánh đèn pin lại nhoáng lên, bỗng nhiên tôi phát hiện, ở phía trước cách đó không xa, có một cái vật thể hình tròn kỳ lạ.
Trong lòng tôi vừa động, vội vàng gia tốc bò sát qua xem, tới gần rồi chiếu đèn pin vào xem thử lại nhất thời hoảng sợ.
Cái này làm gì là thứ đồ vật hình tròn kỳ quái gì, này, này rõ ràng là một cái đầu lâu người chết mà!
Mùi vị gay mũi kia như đang ở trước mặt, không hề nghi ngờ chính là do bộ xương khô này phát ra, tôi nhìn kỹ, thật ra bộ xương khô này không có gì đặc biệt, chính là xương trắng hơi dày dọa người chết khiếp mà thôi, còn có, thứ này làm sao lại có thể xuất hiện hẳn một đống trong biệt thự được?
Tôi nghĩ nghĩ, duỗi tay tính toán muốn cầm lấy mảnh xương khô này đem ra bên ngoài, nhưng ngay sau đó liền rụt trở về, bộ xương khô đặt ở nơi này, nhất định là có người thi triển tà pháp nào đó, cũng không thể lỗ mãng hấp tấp dùng tay cầm được.
Nghĩ đến đây, tôi lấy từ trên người ra một tấm Trấn Tự Quyết, lót ở trong tay, chịu đựng cảm giác ghê người, đem bộ xương khô chộp trong tay, lùi lại thật cẩn thận bò đi ra ngoài.
Xuống cây thang, hai chân chậm đất, người phía dưới đã bỏ đi hết, tôi giơ tay quơ quơ bộ xương khô kia, Thiệu Bồi Nhất liếc mắt một cái sáng ngời, lập tức chạy tới, còn La tiên sinh thì liên tiếp lui lại vài bước, nhìn bộ xương khô này mà mặt như màu đất.
- Tiểu Thiên, đây là thứ gì vậy? Tìm được ở chỗ nào?
Thiệu Bồi Nhất lên trước đánh giá bộ xương khô này, mặt đầy kinh ngạc hỏi.
Tôi chỉ chỉ lên trên, nói.
- Đừng nói cậu không biết đây là cái đầu lâu đi nha, đây, hàng thật giá thật.
Thiệu Bồi Nhất làm cái biểu tình nôn mửa, lại càng để sát vào một ít, xem ra cậu ta cũng chẳng sợ hãi gì với thứ này, nhìn kỹ rồi nói.
- Kỳ quái, cái này…
Cậu ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía La tiên sinh, trầm giọng hỏi.
- Thứ này từ đâu ra?
Ánh mắt La tiên sinh như dại ra, nhìn bộ xương khô này, dường như cả người đều choáng váng, lúng ta lúng túng nói.
- Các cậu cũng biết đó, tôi thường xuyên không ở nhà, mấy chuyện trong nhà, tôi đều không rõ ràng lắm, các cậu hỏi tôi, tôi cũng không biết, thứ này làm sao lại xuất hiện trong nhà tôi được…
Nhìn dáng vẻ của ông ta hình như cũng không giống nói dối, nhưng thật ra có hơi chút thật sự sợ hãi, tôi nhìn Thiệu Bồi Nhất, nhíu mày nói.
- Chuyện trong nhà ông mà ông cũng không biết, vậy ông nói thử xem tôi không hỏi ông thì nên hỏi ai đây?
Khóe miệng ông ta hơi hơi run rẩy, lại bỗng nhiên lớn tiếng nói.
- Thím Từ, hỏi thím Từ đó, nhất định bà ta biết tại sao lại thế này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận