Cấm Kỵ Sư

Chương 458: Linh tê mộng ảnh.

Lời nói của Giải Trĩ Thần Quân khiến cho tôi không khỏi sững sờ, thoát khỏi vòng luân hồi, không ở trong sáu đạo là cái gì cơ chứ?
Chuyện này ngay cả thần tiên cũng không làm được. Thần tiên còn ở trong sáu đạo, thế giới rộng lớn, dường như chỉ có Phật mới có thể chân chính thoát khỏi vòng luân hồi, chẳng lẽ Phúc Duyên Trai Chủ hắn…
Tôi kinh ngạc đến ngây người, Giải Trĩ Thần Quân lại giải thích:
- Không khoa trương như vậy đâu, lúc nãy ta nói có chút không chính xác, ta nói thoát khỏi vòng luân hồi, là chỉ hắn không có tên trong sổ sinh tử, cũng không ở trong sáu đạo, là bởi vì hắn đã sớm không phải là thần, cũng không phải là quỷ. Cũng không phải là Atula, cũng không phải là súc sinh, sinh tử luân hồi đều không liên quan đến hắn. Nhưng mà…
Khi ngài ấy nói nhưng mà, tôi cũng biết nhất định có phần sau. Nhưng ngài ấy “nhưng mà” xong, cũng im lặng không nói gì nữa, tôi vội hỏi ngài ấy nhưng mà cái gì, ngài ấy lại lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết nhưng mà cái gì nữa… Nhưng mà khẳng định không đơn giản như vậy, hơn nữa ta nghi ngờ, hắn không đi theo đường bình thường đạt tới cảnh giới này.
Tôi nghe xong mà thấy mơ mơ màng màng, những chuyện này ngài ấy làm sao mà biết được vậy. Đến địa phủ tra sổ sinh tử cũng phải có tên họ mới tra được chứ, ngài ấy tra ra kiểu gì?
Tôi nói về nghi vấn của mình. Ngài ấy kiên nhẫn giải thích cho tôi:
- Cậu cho là ta tra sổ sinh tử giống nhân gian các người tra sổ gia đình sao? Còn cần phải tên, địa chỉ nữa hả, ở địa phủ, chỉ cần có hình ảnh là được rồi.
Tôi kinh ngạc nói:
- Chỉ cần một hình ảnh là được? Như vậy là ngài đã gặp hắn?
Anh ấy gật đầu nói:
- Mấy trăm năm trước ta từng gặp hắn một lần. Nhưng lại không thể nhìn thấu lai lịch của hắn, mà ngạc nhiên hơn là ở địa phủ cũng không tra ra được.
Tôi nghĩ một hồi rồi nói:
- Cái này thì cũng đúng thôi, hắn đã sống lâu như vậy rồi, đương nhiên đã thoát khỏi vòng luân hồi, tôi nghĩ đây cũng có thể là nguyên nhân mà hắn ta còn sống, cho dù chết cũng vô danh. Chẳng qua bây giờ hắn lại làm những chuyện này khiến tôi có chút hoài nghi, có phải bởi vì hắn thoát khỏi vòng luân hồi đã bị phát hiện?
- Ừ, cũng có thể là như thế.
Giải Trĩ Thần Quân dường như đang suy nghĩ chuyện gì gật đầu, đương nhiên cũng đồng ý với tôi.
- Vậy… ngài có biết chuyện gì xảy ra ở núi Tam Thanh không? Tôi nghe có tin tức, hắn muốn động thủ ở đó, mở luân hồi kính ra, luân hồi kính kia rốt cuộc là…
Tôi thấy Giải Trĩ Thần Quân dường như cũng biết một chút gì đó, vậy nên tôi nói với ngài ấy chuyện này, nhưng không nghĩ tới ngài ấy lại lắc đầu nói:
- Núi Tam Thanh là vùng đất thiêng, vậy hẳn đã từng là động tiên, cấm chế vô số, nên ta không thể biết được nội tình gì. Còn luân hồi kính thì ta cũng không biết gì nhiều hơn cậu, nên cũng không giúp được gì.
Tôi nhíu mày hỏi:
- Ngài có biết ngày tam sát là ngày nào không?
- Ngày tam sát? Làm ơn, đó không phải một ngày cố định nào cả, tam sát thần chỉ có thể gọi là tam sát thần khi tụ họp cùng một lúc, mà tam sát thần này có ảnh hưởng đến nhau vì giữa chúng có khế ước, đó cũng là quy tắc của thiên đạo đưa ra. Bên trong ba sát này, mỗi một năm có rất nhiều ngày âm sát, nhưng ngày tam sát hợp nhất là ngày nào thì không ai biết được.
Tôi bừng tỉnh hiểu ra, vấn đề mà tôi rối rắm mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải đáp, mặc dù cuối cùng tôi vẫn không biết rốt cuộc ngài tam sát kia là ngày nào.
Nhưng tôi nhớ Dương Thần đã viết trên tờ giấy đó là: giữa tháng năm.
Chẳng lẽ là ngày hôm đó sao?
Cuối cùng tôi mang theo nghi ngờ và lo lắng trở về thế giới của mình, trong phòng ngủ, Tiểu Bạch đang ngủ, tôi nhìn thời gian, còn rất sớm trước khi trời tối.
Nghĩ đến đây, tôi đưa tay đánh thức Tiểu Bạch, cậu ấy lập tức mở mắt dậy, nhìn thấy tôi, cười hỏi:
- Anh làm xong việc rồi?
- Ừ, coi như là vậy đi.
Tôi nghĩ một lúc rồi nói với cậu ấy:
- Chúng ta không cần chờ tới ban đêm nữa, bây giờ làm luôn đi, cậu bắt đầu thi triển linh tê mộng ảnh đi.
Tiểu Bạch sửng sốt:
- Nhưng mà bây giờ trời còn chưa tối, Dương Thần không ngủ, em không thể thi triển.
Tôi lắc đầu nói:
- Tôi bỗng nhiên nghĩ thông suốt rồi, cho dù đến đêm, chưa chắc Dương Thần đã có thể ngủ.
Cậu ấy gãi đầu, dường như không hiểu ý tôi, nhưng mà vẫn gật đầu nói:
- Được rồi, nghe theo anh.
Tôi giải thích:
- Nếu như đổi lại là cậu, cậu bị uy hiếp nhốt ở một chỗ, trong hoàn cảnh đó, cậu có thể ngủ được sao?
- Có thể.
Tiểu Bạch rất tự nhiên trả lời.
Tôi cứng họng, tôi quên mất cậu ấy là người chơi hệ không tim không phổi.
Nhưng mà muốn dùng linh tê mộng ảnh, thì không thể ở trong ký túc xá của trường được. Bây giờ tôi lại nghĩ tới căn hộ kia của Nam Cung Phi Yến, vì vậy lập tức thu dọn đồ đạc cùng Tiểu Bạch chạy vào trong thành, chuẩn bị thi triển linh tê mộng ảnh.
Một tiếng sau, chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Tiểu Bạch nằm ở trên giường, một tay ôm quần áo của Dương Thần, một tay cầm tóc của cậu ấy, dặn dò tôi:
- Được rồi, tiểu ca, anh đóng kỹ cửa lại, em đi đây.
Tôi nhìn trên dưới cậu ấy mấy lần, làm thế nào nhìn cũng không giống như dáng vẻ muốn làm phép, tôi buồn bực nói:
- Cậu làm gì thế này, tại sao tôi lại thấy cậu giống như đi ngủ vậy?
Tiểu Bạch nói:
- Đúng vậy, không ngủ sao em làm phép? Linh tê mộng ảnh, chính là đi vào trong mộng mà.
Tôi cứng họng:
- Đây chỉ là loại phép thuật thường đối với cậu, hóa ra cậu cũng phải ngủ mới được hả?
Tiểu Bạch cười nói:
- Không phải em cũng phải ngủ, nhưng mà em phải để một phần hồn phách rời khỏi cơ thể mới được, thật ra ngồi cũng có thể thi triển được, nhưng mà làm vậy rất mệt…
Tôi lại cứng họng, sau đó Tiểu Bạch nhắm hai mắt lại, dựa đầu vào sau, liền không nhúc nhích.
Tôi ngồi bên cạnh, thấp thỏm nhìn cậu ấy, cũng không biết cậu ấy thi triển phép thuật này như thế nào, chỉ thấy cậu ấy nằm ở yên đó, chỉ trong chốc lát, thì thấy khẽ ngáy.
Người anh em tốt, rốt cuộc là cậu làm phép hay đi ngủ vậy?
Tôi vừa nghĩ đến đây, thì bỗng thấy từ trên đỉnh đầu Tiểu Bạch bay lên một luồng sương trắng, lượn lờ bay lên, bay lơ lửng trên đầu, đảo mắt một cái liền biến mất không thấy đâu nữa.
Đúng là hồn phách rời khỏi cơ thể, tôi cứ như vậy nhìn Tiểu Bạch đang nằm ngủ. Thời gian cứ thế trôi qua, trong phòng lặng im không một tiếng động, cũng không biết hồn phách của cậu ấy bây giờ đã đến chỗ nào.
Theo lý thuyết, nếu hồn phách rời khỏi cơ thể, thì có thể chạy xa ngàn dặm, cho dù khoảng cách có rất xa, thì một giờ đồng hồ cũng đủ để chạy đi chạy lại một lần. Thế nhưng bây giờ đã qua nửa giờ rồi.
Tôi không khỏi lo lắng, để một hồn phách rời khỏi cơ thể nhìn thì không có gì, nhưng thực tế thì rất nguy hiểm, nhất là khi đó lại là nơi Tiểu Bạch không rõ, hơn nữa sợ rằng ở đó có cao thủ xung quanh, nhỡ gặp phải nguy hiểm gì, thì cũng khó mà trở lại.
Nếu nói như vậy, đến lúc đó Tiểu Bạch thật sự mất đi một hồn phách thì không sao, nặng lắm thì trở thành bệnh nhân tâm thần, dù sao bây giờ cậu ấy cũng không bình thường, có thể thông qua trị liệu linh hồn mà hồi phục được, nhưng sợ rằng một phần hồn phách của cậu ấy bị bắt được, ngược lại nó sẽ ảnh hưởng đến linh hồn của cậu ấy, nếu như vậy thì lại là chuyện lớn.
Tôi đợi một hồi, có chút đứng ngồi không yên, đứng lên nhìn cậu ấy một lúc, thấy cậu ấy ngủ có vẻ rất ngon, không giống như gặp phải nguy hiểm.
Tôi có chút tò mò, rốt cuộc linh tê mộng ảnh này xảy ra như nào, cứ như vậy mà đi ngủ, là có thể để hồn phách rời khỏi cơ thể bay đến nơi của đối phương sao?
Tôi càng nhìn cậu ấy lòng càng thấp thỏm, thế nhưng lại không thể làm gì. Bây giờ hồn phách của cậu ấy đã rời khỏi cơ thể, mà sợ nhất là bị quấy rầy, trừ khi chờ cậu ấy trở lại, còn tôi cũng bất lực.
Bỗng nhiên tôi có cảm giác hối hận, có phải tôi vội vàng quá không? Biết rõ có thể xảy ra vấn đề, vậy mà còn để cho Tiểu Bạch đi mạo hiểm, nếu mà…
Tôi ở đây suy nghĩ lung tung, Tiểu Bạch đang ngủ bỗng nhíu mày một cái, mở miệng nói:
- Đánh chết ngươi…
Nhất thời tôi bị giật mình, hình như là cậu ấy nói mớ, nhưng mà không đúng, hồn phách của cậu ấy đã rời khỏi thân thể, sao có thể nói mớ cơ chứ?
Cậu ấy muốn đánh chết ai?
Tôi nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, chờ cậu ấy nói thêm vài câu nữa, nhưng cậu ấy ngừng một lúc lại nói:
- Đánh chết người!
- Tiểu Bạch?
Tôi không nhịn được gọi cậu ấy một tiếng, không biết đứa nhỏ này đang vật lộn với ai, xem ra trên đường trở về khá vất vả, nhất định là gặp phải cản đường rồi.
Nhưng sau khi tôi gọi cậu ấy, cả người cậu ấy bỗng run rẩy vô cùng kịch liệt, cặp mắt chợt mở ra, ngồi thẳng dậy.
Tôi vội chạy lên đỡ cậu ấy, nhưng cậu ấy lại ngã xuống, cặp mắt trợn trắng, làm tôi sợ hãi, đang muốn đưa tay sờ khí tức của cậu ấy, thì cậu ấy bỗng nắm lấy tay tôi, rồi ngồi dậy.
Nhìn lại ánh mắt của cậu ấy, đã trở về như bình thường, tôi vui vẻ nói:
- Tiểu Bạch, cậu trở về rồi, không bị sao là tốt rồi, mới lúc nãy cậu…
Lời nói của tôi còn chưa dứt, cậu ấy bỗng nghi ngờ nói:
- Tiểu Thiên, tôi, tôi tại sao lại ở đây?
Tôi ngạc nhiên há hốc mồm, hoảng sợ đến nỗi không khép được miệng. Giọng nói này, chính là Dương Thần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận