Cấm Kỵ Sư

Chương 495: Gia tộc trừ tà

Vầng sáng đỏ như máu nhấp nháy, Lão Ma m Sơn kinh sợ lùi lại:
- Mày, mày là người Hàn gia? !
- Ừ, sao ngươi lại biết?
Lão Ma m Sơn chợt nhìn dò xét tôi mấy lượt. Thần sắc khác thường toát lên trong mắt lão ta.
- Nhóc con, có phải ông nội của mày là Hàn Lão Ma Hàn Vân Tiêu?
- Bớt nói nhảm, ông nội của ta đúng là Hàn Vân Tiêu, nhưng không phải Hàn Lão Ma gì đó, cái danh xưng này một mình ngươi xài đi. Đã ngươi thích làm bạn với ma quỷ, thế ta sẽ tống ngươi xuống địa ngục U Minh, tha hồ bầu bạn với ma cả ngày.
Lão Ma m Sơn trừng trừng nhìn tôi, tôi cũng chẳng thèm nói nhảm với lão, kích khởi Huyết Ngọc Ban Chỉ, giữa ánh hồng mang, liền có hơn chục con Thiên Ma đang kêu la đầy kỳ quái, lộ rõ vẻ hoảng sợ, trở nên nháo nhào ở đó
Sắc mặt Lão Ma m Sơn đột ngột biến đổi. Vẫy cả hai tay. Những con Thiên Ma kêu réo quán đản bao quanh tôi và Y Thăng. Tôi lướt mắt nhìn xung quanh, cười khẩy một cái, Diệt Tự Huyết Chú đã được kích hoạt.
Diệt!
Tôi hét lên, tại nơi tôi thầm niệm, Diệt Tự Huyết Chú ngay lập tức khuếch tán rộng ra, trong đường sáng đỏ, tôi và Y Thăng vẫn đứng đó, đám Thiên Ma kia dần dần bị bao phủ bởi thứ ánh sáng đỏ phát ra những tiếng kêu khiếp người.
Lão Ma m Sơn bất thình lình lấy ra một quả cầu màu đen từ trong lồng ngực lão. Miệng lẩm bẩm rồi quát lớn một tiếng đám Thiên Ma kia liền trở nên hung hãn, xông xáo lao về phía trước, xuyên qua cả sắc đỏ ngợp trời của Huyết Chú.
Lòng tôi không khỏi ngạc nhiên, đám Thiên Ma thế mà lại mạnh đến vậy. Ngay cả Diệt Tự Huyết Chú cũng không thể tiêu diệt được nó?
Một vùng trời đông đen mấy con Thiên Ma bổ nhào đến, hào quang của Diệt Tự Huyết Chú liền trở nên mờ mịt, tôi vội đánh thêm một lớp Diệt Tự Huyết Chú, hồng quang một lần nữa khuếch đại, bao lấy Thiên Ma lần nữa.
Tôi khẽ thở phào, định tập trung đối phó với đám Thiên Ma này thì Y Thăng sớm đã nhảy ra ngoài. Nói to:
- Không được chạy Lão Ma m Sơn, quyết chiến đến sáng luôn xem nào!
Tôi quay đầu nhìn trong lúc đang “bận rộn”, thì thấy Lão Ma m Sơn đã lẳng lặng chạy vào trong rừng, cũng không đoái hoài gì đến đám Thiên Ma nữa.
Tôi chợt hiểu ra, hóa ra lão ta muốn dùng những con Thiên Ma này để chặn chân tôi còn bản thân thì lén chuồn mất.
Không ngờ đến điều này, tôi lật đật chồng thêm một lớp Diệt Tự Huyết Chú, tổng cộng là ba lớp, tuy rằng những con Thiên Ma kia đều là Thiên Hồn, dũng mãnh hơn hẳn linh hồn bình thường, nhưng cũng không chịu nổi ba đường Diệt Tự Huyết Chú. Trong ánh sáng màu đỏ những tràng kêu khóc thảm thiết dần biến thành mây khói.
Diệt được đám Thiên Ma tôi nhanh chóng đuổi theo Lão Ma m Sơn đã chạy trốn, Y Thăng dĩ nhiên đã đuổi theo lão. Nhưng mà tốc độ bỏ chạy của Lão Ma m Sơn lại rất nhanh, tôi đang định dùng hết sức đuổi theo thì bất chợt vấp phải thứ gì đó trên mặt đất. Cúi đầu nhìn thì ra là tên m Lão Ngũ kia, tôi vung tay nhấc gã lên, tiếp tục đuổi về phía trước.
Lão Ma m Sơn đã hóa thành một làn khói đen, phiêu dạt trong rừng cây, càng chạy càng xa. Bụng tôi thầm sốt ruột, vốn là định ngấm ngầm hành động, nhưng nào ngờ liên tiếp chạm phải hai đối thủ làm ra không ít động tĩnh. Tuy Lão Ma m Sơn này đã bỏ chạy trước khi chính thức giao chiến, nhưng nếu để lão kinh động đến người khác thì sau này rắc rối lớn rồi.
m Lão Ngũ này gầy khô khốc, “cầm” gã trong tay gần như không có trọng lượng gì mấy, nhưng vẫn ảnh hưởng đến tốc độ của tôi, tôi vốn muốn bắt sống một tên để nghe ngóng tình hình bên kia, nhưng vào lúc này Lão Ma m Sơn sắp chạy xa thì m Lão Ngũ đã thành gánh nặng, tay phải tôi cuộn chặt, trong lòng gắt gỏng, Huyết Ngọc Ban Chỉ nhắm vào đỉnh đầu m Lão Ngũ mà đâm xuống.
Nghe thấy tiếng hét thất thanh của m Lão Ngũ, một đường hồng quang liền đánh tới trong nháy mắt, làm một trận tán loạn trong người m Lão Ngũ, m Lão Ngũ chẳng khác gì bị sét đánh, cả người run giật lập tức biến thành một cái xác cháy sém.
Tôi buông tay ra, m Lão Ngũ rơi bịch xuống đất, liền sau đó có một vài tiếng nổ vang lên từ trong rừng cây, những con Thiết Thi do gã tu luyện cũng theo đó mà gục xuống đất, hiển nhiên, m Lão Ngũ xong đời rồi thì đám Thiết thi đó cũng sụp đổ theo luôn.
Đây là lần đầu tiên tôi ra tay giết người, mặc dù đó là một kẻ tội ác tày trời nhưng trong lòng hơi thoáng qua vẻ khó xử. Nhưng nó đã trở lại bình thường trong giây lát, đây vốn là một cuộc giết chóc mà.
Tôi tăng tốc, toàn thân như như một làn khói nhẹ bay về phía trước. Lần này, chẳng mấy chốc tôi đã bắt kịp Lão Ma m Sơn, tôi tập trung nhìn thì thấy lão ta đang chạy tán loạn trong khu rừng. Y Thăng đang đuổi theo sít sao, cùng lúc đó tốc độ con Sơn Tiêu càng nhanh hơn, cũng chỉ còn cách Lão Ma m Sơn hơn mười thước.
Nhưng đúng lúc này, từ sâu trong rừng cây đột ngột có vài người chạy ra, trầm giọng quát:
- Kẻ nào đêm hôm khuya khoắt đến đây làm loạn, muốn tìm cái chết là?
Tôi có hơi nghẹn họng, cuối cùng vẫn để Lão Ma m Sơn báo động đồng bọn, với lại chẳng phải một người. Với phản ứng dây chuyền thế này, e rằng bọn tôi sẽ sớm bị bao vây.
Lão Ma m Sơn lập tức mở miệng hô to, trong nhóm người bỗng có một người giơ tay đánh ra một đường bạch quang, Lão Ma m Sơn nhảy dựng lên, nhưng lại không né tránh liền bị bạch quang bắn trúng ngực, lão điên cuồng gào lên, ngã rạp xuống đất.
Người đó bước tới xem qua rồi hừ lạnh:
- Hóa ra là Lão Ma m Sơn. Đã nửa đêm rồi, ngươi kêu cái gì?
Tôi đã đuổi theo và đứng sát Y Thăng, Y Thăng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Đây là Người Trừ Tà của Mã gia, hành sự nửa chính nửa tà. Đó là kẻ thù không đội trời chung của Lão Ma m Sơn.
Tôi thấy hơi kỳ lạ, nếu đã là kẻ thù sống chết của Lão Ma m Sơn vậy sao chủ trì Phúc Duyên Trai sắp xếp chúng ở cạnh nhau?
Lão Ma m Sơn ngã xuống đất, kêu một tiếng:
- Mã Đạo Đồng có ở đây không, mau kêu hắn ra đây, hậu nhân của Hàn Lão Ma đến rồi, đến tìm ngươi tính sổ.
Người đó lúc này mới chú ý đến bọn tôi, ngước nhìn chúng tôi, chân lùi về sau, không nói năng gì quay đầu nhìn người đàn ông trung niên dài người đứng ở giữa đám người đó.
Tôi cũng ngẩng mặt nhìn dò xét vài người và thấy bộ dạng của họ cũng rất bình thường, mặc những bộ đồ rất bình thường, thoạt nhìn giống như một vài lão nông, mà người đàn ông ở giữa đó có chân tay dài sọc, nét mặt như quả mướp đắng, mang vẻ chua sót cùng thâm thù đại hận.
Ông ta nhìn chúng tôi rồi nhìn Lão Ma m Sơn, cất giọng:
- Lão ma đầu, ngươi trở nên tốt tính từ khi nào vậy hả? Hậu nhân của Hàn lão nhân tìm bọn ta tính sổ? Theo ta thấy là tìm ngươi tính sổ thì đúng hơn, Mã gia bọn ta trước giờ chưa từng khiêu khích nhà họ Hàn.
m Sơn Lão Ma ác giọng nói:
- Này, đừng giả bộ nữa, Mã Đạo Đông, lần Hàn lão ma đánh nhau với Thần Tử Nhân ở Kiềm Tây năm đó, chính nhà họ Mã các ngươi giúp đỡ Thần Tử Nhân đến, lẽ nào muốn chối à?
Mã Đạo Đồng kia lắc đầu đáp:
- Chuyện này ngươi đã nói không tín, chết đến nơi rồi thì đừng có ý xấu lôi kéo người khác, năm ấy nếu không phải ngươi làm việc ác tột cùng thì sao Hàn Lão Nhân có thể tóm ngươi không tha, ngươi cầu xin Thần Tử Nhân giúp đỡ, Thần Tử Nhân lại tới tìm ta, ta chỉ là đi xử lý qua loa một trận mà thôi, ân oán giữa các ngươi chẳng liên quan gì đến ta.
Vừa nói, ông ta vừa ngước nhìn tôi:
- Anh bạn trẻ, cậu có phải là con cháu của Hán Lão Nhân không?
Tôi ngửa đầu trả lời:
- Tôi chính là đời con cháu, ông tôi đúng là Hàn Vân Tiêu, thế nào?
Mã Đạo Đồng gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, thật không dám giấu, bọn ta và Hàn gia không hề có quan hệ gì, Lão Ma m Sơn này tội ác chồng chất, mấy người tùy ý xử lý đi, chỉ là hành động phải nhanh gọn, tránh bị người ta phát hiện.
Tôi có chút kinh ngạc liếc nhìn Y Thăng, hắn cau mày nói:
- Mã Đạo Đồng, Mã đạo trưởng, ông thật sự sẽ không giúp lão ma này ư?
Mã Đạo Đồng khẽ cười:
- Sao nào, chẳng lẽ ta phải giúp hắn đối phó các cậu, cậu mới thấy vừa ý hả?
Ông ta vừa nói vừa phất tay, người mà đã nói chuyện trước đó tiến lên một tay đè chặt m Sơn Lão Ma, từ trong ngực lấy ra một lá phù màu vàng, dán vào đỉnh lớp của Lão Ma m Sơn, cười nói:
- Chà, lần này hắn ta không thể chạy đâu được nữa. Lão ma đầu, Trấn Ma Chú lần này dành cho ngươi đó, xem ngươi còn bản lĩnh gì.
m Sơn Lão Ma rụt người, nhưng đành bất lực.
Tôi thầm thở dài trong lòng, những người này xem qua thật lợi hại, trên thực tế cũng đều là có tiếng mà không có miếng, một khi pháp môn bị phá thì sẽ không khác gì người thường.
Nhất là Lão Ma m Sơn này đã rơi vào tay của người trừ tà, chính là khắc tinh của lão, lão vốn là muốn cầu cứu báo tin nhưng không ngờ lại tự chui đầu vào lưới.
Tôi chắp tay nói với Mã Đạo Đồng:
- Mã đạo trưởng, lão ma này làm nhiều điều ác, hiếm có người đại nghĩa thâm sâu như ông đây, Hàn Thanh Thiên vô cùng ngưỡng mộ, chỉ là không biết Mã đạo trưởng đã thân là đạo trưởng trừ tà vì sao phải cùng đám người trong Linh Giới phối hợp với Phúc Duyên Trai đến tấn công Thiên Hồ cốc chứ?
Mã Đạo Đồng đáp:
- Người Trừ Tà thật ra là môn phái của Huyền Giới, chỉ là Phúc Duyên Trai chủ đã từng có đại ân với tộc Trừ Tà. Lần này tấn công Thiên Hồ cốc, đám Hồ yêu đó cũng là một tộc yêu ma, và Mã gia không trốn tránh trách nhiệm, thực sự không thể khước từ. Nhưng chỉ khi đến đây rồi ta mới biết trong Thiên Hồ cốc chính là bộ tộc Thiên Hồ còn sót lại từ mười ngàn năm trước, và không thể nào đánh đống với yêu ma được, nhưng sự việc đã đến nước này, chúng tôi cũng không còn gì để nói.
Tôi gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy. Được, Mã đạo trưởng có thể nói được như thế đủ để thấy Mã đạo trưởng là người lòng dạ thẳng thắn. Chỉ là chúng tôi muốn từ đây đi tìm gốc gác của Phúc Duyên Trai chủ, Mã đạo trưởng có thể cho phép không?
Mã Đạo Đồng cười ha hả, ra hiệu cho những người ở hai bên tránh sang một bên rồi nói với bọn tôi:
- Ta mở đường thì cũng đơn giản, nhưng các người muốn tìm được Phúc Duyên Trai chủ thì vẫn còn vô số trạm gác phía trước, hơn nữa đều là các đại môn phái, canh phòng cẩn mật và nhân thủ đông đảo, đến lúc kinh động quá lớn các người sẽ khó lòng thoát được.
- Vậy thì… Mã đạo trưởng có cách nào dạy tôi, Hàn Thanh Thiên cảm kích vô tận.
Tôi chắp tay khẩn cầu. Mã Đạo Đồng điềm tĩnh nói:
- Ta cũng có một cách có thể đưa các ngươi đi thẳng đến đảo Hoàng Long...
Bạn cần đăng nhập để bình luận