Cấm Kỵ Sư

Chương 517: Viện binh đã tới

Hai người chúng tôi quay trở lại lối vào Tam Thanh Cảnh, trước mặt Tuyết di đã có vài người, tôi tập trung nhìn, lập tức mừng rỡ vội vàng chạy tới, kêu lên:
- Sao bây giờ các ngươi mới tới?
Những người này tuy cũng là người ngoài, nhưng lại không phải là kẻ địch, mà là bạn cũ của tôi, người quen.
Thần Nữ A La sống bên ngoài Thiên Hồ Cốc, Đông Bắc Tiên Đường Hồ Cửu Gia quay lại tiếp viện, người đã lâu không gặp, truyền nhân của Tát Mãn, Thiệu Bồi Nhất, còn có cả người bị tôi lưu lại Miêu Cương, truyền nhân của thiên sư Mặc Tiểu Bạch.
Người cuối cùng, là một ông lão mặc trang phục đen, chính là Ngự Long Giả Hoàng Cửu Khanh trên Miêu Cương Thiên Hỏa Cốc.
Tôi ngàn vạn lần không nghĩ rằng bọn họ sẽ tới ngay lúc nguy cấp như thế này, Tuyết đi cũng đứng lên, mặt trầm như nước, hỏi vị Hồ Cửu Gia kia:
- Hồ lão cửu, là ngươi dẫn bọn họ vào?
Hồ Cửu Gia vuốt vuốt chòm râu bạc, rung đùi đắc ý nói:
- Chuyện này cũng không thể trách ta được, ta chỉ tiện tay mà thôi, tất cả mọi người đều tới để hỗ trợ, ngươi cần gì phải trưng ra cái bản mặt đó?
Tuyết di khẽ hừ một tiếng, lại nhìn về phía tôi nói:
- Chuyện này hơn phân nửa là công lao của ngươi đi? Thiên Hồ Cốc vẫn luôn nhận được sự chiếu cố của ngươi, ta có phải nên cảm ơn người một tiếng không?
Lời này có hơi gai góc, A La không thèm quan tâm cười cười, nói:
- Không cần lời cảm tạ của ngươi, ta chỉ là không đành lòng thấy các tỷ muội trong cốc phải chịu khổ mà thôi. Lại nói, phải là Thiên Hồ Cốc chiếu cố ta mới đúng, Phi Yến tỷ tỷ, cảm ơn mọi người nhiều nha.
Nàng đột nhiên quay đầu nói với Nam Cung Phi Yến, tôi không khỏi buồn cười, nàng không nói với Tuyết di, mà lại đi nói cảm ơn với Nam Cung Phi Yến, đây rõ ràng là cố ý. Nam Cung Phi Yến mỉm cười lắc đầu, ý bảo không có gì, nhưng vẻ mặt cũng có chút vui mừng.
Tôi đi qua kéo Thiệu Bồi nhất và Tiểu Bạch kích động hỏi:
- Nói nhanh lên, sao các ngươi lại tới đây, Tiểu Bạch, Dương Thần đâu? Mọi chuyện ở Miêu Cương đều giải quyết xong rồi ư? Có nhìn thấy Giải Trĩ Thần Quân không? Lão Thiệu, đội ngũ Đông Bắc bên kia khi nào mới tới?
Tôi đưa một đống câu hỏi, Tiểu Bạch nhếch miệng cười nói:
- Anh, anh đừng kích động, từ từ em nói cho anh biết, chẳng qua là, chuyện này phải nên đa tạ vị Hoàng lão gia tử kia…
Thì ra, sau khi tôi rời khỏi Miêu Cương, Hoàng Cửu Khanh quay lại Thiên Thủy Trại, tìm thấy Tiểu Bạch và Dương Thần, đem lời của tôi nói lại cho bọn họ. Lúc đó, hai người lập tức muốn trở về, nhưng mà Hoàng Cửu Khanh bảo rằng, với năng lực của hắn chỉ có thể dẫn một người đi mà thôi.
Sau một hồi thương lượng với nhau, thì Dương Thần quyết định về nhà lấy đồ trước, rồi sẽ tới tìm tôi sau. Vì thế cho nên chỉ còn lại một mình Tiểu Bạch, vừa khéo có thể đi cùng với Hoàng Cửu Khanh, chạy tới Thiên Hồ Cốc.
Hoàng Cửu Khanh được xưng là Ngự Long Giả, có thể ngự không mà đi, dẫn theo thêm một người là Tiểu Bạch, cùng lắm cũng chỉ là tốc độ chậm lại một xíu mà thôi, nhưng vẫn có thể chạy tới được trước khi trời sáng. Sau khi tới Thiên Hồ Cốc, cũng không biết đi đâu, vì khắp nơi đều là người và người.
Đúng lúc này, Hoàng Cửu Khanh phát hiện ra người quen ở trong đám người kia, cũng chính là Y Thắng. Thấy hắn đang chiến đấu với vài người, Hoàng Cửu Khanh và hắn đều là người Miêu Cương, cho nên Hoàng Cửu Khanh lập tức bước tới hỗ trợ, đánh cho mấy người kia chạy đi. Sau đó hắn hỏi thì mới biết được rằng, thì ra đêm qua Y Thắng bị cao thủ Kim Đao Môn phát hiện đang ẩn núp, cho nên mới bị đuổi đánh tới tận đây, vừa vặn bị hắn bắt gặp.
Đồng thời, Y Thắng cũng nói cho Hoàng Cửu Khanh và Tiểu Bạch về cuộc gặp gỡ với tôi, nói qua toàn bộ chân tướng mọi việc một lần, lúc này, hai người họ mới biết rằng hóa ra Y Thắng đã là người nhà mình. Chẳng qua là, hai người có tâm muốn vào trong cốc để hỗ trợ, nhưng lại xui xẻo không tìm ra được đường đi, thế là Y Thắng liền nói cho bọn họ chỗ của Thần Nữ A La, người chắc chắn có thể giúp được họ.
Y Thắng chỉ cho bọn họ đường đi, hai ngươi đi theo đường mà hắn chỉ, nói đến đây cũng thực là khéo, bọn họ đi được nửa đường thì bắt gặp Thiệu Bồi Nhất và Hồ Cửu Gia.
Thiệu Bồi Nhất là đi từ Quang Ngoại tới, cùng Hồ Cửu Gia mở đường, tới Thiên Hồ Cốc trợ trận, họ nhìn thấy Tiểu Bạch cũng rất vui mừng, hỏi xong mới biết mọi người đều là tới để hỗ trợ, thế là cùng nhau chạy tới chỗ của A La.
Mọi người đều biết rằng nơi đó là một điểm yếu của đại trận bảo vệ Thiên Hồ Cốc, tương đương với một lỗ hổng, Hồ Cửu Gia biết khẩu quyết để vào trận liền dẫn mọi người cùng nhau đi vào Thiên Hồ Cốc, sau khi bọn họ vừa mới đi vào, thì bên ngoài cũng bắt đầu tấn công.
Mọi người không dám lộn xộn, mấy đợt tấn công trôi qua, đúng lúc Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất thế, làm cho đại trận toàn lực khởi động, chống đỡ lại công kích của lôi quang.
Bọn họ cũng cực kỳ may mắn, chỉ cần chậm một bước nữa thôi, khi đại trận khởi động hoàn toàn, bất kể là ai cũng không thể tiến vào được, mọi người thầm hô may mắn. Mọi người thấy Thủ Sơn Đại Trận chống đỡ thế công rồi, thì lập tức cùng nhau chạy vào trong cốc, Hồ Cửu Gia dẫn đường, chạy thẳng tới Tam Thanh Cảnh.
So với những chuyện này, tôi càng để ý tới việc, Dương Thần trở về lấy đồ, khoảng cách từ đó tới đây cũng mất mấy ngàn dặm, hắn không biết bay, cũng không có ai mang hắn bay, rốt cuộc thì bao giờ hắn mới tới được đây?
Hoàng Cửu Khanh bảo không cần lo lắng về chuyện đó, bởi vì người trong Thiên Thủy Trại và Dương Thần hợp lực lại có thể làm ra một con Mộc Điểu biết chở người bay đi.
Tôi cực kỳ ngạc nhiên, Mộc Điểu có thể chở người bay đi? Tiền đồ của người này được nha.
Tiểu Bạch cười nói, Mộc Điểu kia dùng Mộc Linh để làm động lực, tên kia rất phấn khích, cũng rất dốc sức, con Mộc Điểu có lẽ có thể bay tới tốc độ hơn 200km/h, cao hơn nữa thì khả năng không lớn lắm.
Như vậy cũng đã rất nhanh rồi, tôi vô cùng vui mừng, nói như vậy, nếu trên đường đi không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, thì hôm nay chắc hẳn là hắn cũng sẽ tới nơi.
Thiệu Bồi Nhất nói với tôi, đội ngũ của Đông Bắc đã ở ngoài núi đợi lệnh. Chỉ có điều, đây là địa bàn của Thiên Hồ Cốc, Hồ Cửu Gia không muốn tạo ra hiểu lầm, đồng thời chuyện này cũng xuất phát từ sự tôn trọng và lễ tiết, hắn và Hồ Cửu Gia tiến vào xem tình hình như thế nào rồi mới quyết định.
Tôi kinh ngạc, Hồ Cửu Gia đỉnh đỉnh đại danh cũng ra ngựa, xem ra cũng rất xem trọng việc này.
Xem ra các đội ngũ cơ bản đều đã vào chỗ, tôi không khỏi tăng thêm lòng tin, nhưng lúc nhìn về phía Tuyết di, gương mặt lại vẫn trước sau như một không hề có cảm xúc, trong lúc chúng ta nói chuyện, không biết nàng đã ngồi xuống từ lúc nào, tay vịn cầm huyền, nhưng cũng không định sử dụng, dường như đang rất trầm tư.
Lúc này, trên trời bỗng nhiên lại truyền đến chấn động, nhưng rất thưa thớt, lôi quang cũng không dày đặc, nhưng mỗi một đạo đều rất nặng nề, giống như có người cầm một cái búa lớn đập mạnh vào để đe dọa vậy.
Thất thải quang tráo trên Thiên Hồ Cốc không nhịn được mà chấn động, nhưng vẫn đứng vững được sau đợt tấn công, Hồ Cửu Gia ngẩng đầu lên nhìn, nói với Tuyết di:
- Ngươi định chỉ dựa vào cái tráo này, yên lặng chịu đánh không đánh trả à?
Tuyết di nói:
- Nếu như lấy cứng đối cứng, Thiên Hồ Cốc chắc chắn sẽ bị tàn phá, thương vong nghiêm trọng, nếu như cứ để thế này, làm cho đối phương biết khó mà lui, chẳng phải rất tốt sao?
Hồ Cửu Gia lắc đầu nói:
- Ngươi cứ thế mà khẳng định, đối phương không có cách nào phá vỡ đại trận này của các ngươi ư? Thành thật mà nói, tuy rằng đại trận này lợi hại, nhưng Phúc Duyên Trai Chủ chuẩn bị lâu như vậy, chắc chắn sẽ dốc sức để một kích liền thành. Nếu như không nhân dịp này để phản kích, e rằng tới lúc đó có hối hận cũng không kịp. Thanh Tuyết, ta khuyên ngươi đừng có chấp mê bất ngộ nữa, hãy lấy đại cục làm trọng.
Câu cuối cùng của hắn có ý nghĩa rất sâu xa, Tuyết di thở dài:
- Ngươi không cần phải nhiều lời, sự tình đã đến mức này rồi, bất kể là ai đều khó có thể tránh khỏi, tùy ý trời đi.
Nàng vừa nói dứt lời, oanh kích trên trời đột nhiên tăng mạnh, toàn bộ Thiên Hồ cốc đều vang vọng âm thanh ầm ầm, cực kỳ đinh tai nhức óc.
Tôi kinh ngạc hỏi:
- Kia rốt cuộc là thứ gì, sét đánh hả? Cái này là thủ đoạn gì vậy?
Hồ Cửu Gia nói:
- Đó là mười hai vị lôi thần mà Phúc Duyên Trai Chủ mời đến, thứ họ dùng là chín tiêu thần lôi chính pháp.
- Hả, mười hai vị lôi thần? Ta không nghe lầm chứ, này, này là thiên thần hạ phàm ư?
Tôi quả thực không thể tin vào tai mình, Phúc Duyên Trai Chủ vậy mà lại có thể mời được lôi thần, đến tột cùng thì hắn có địa vị như thế nào?
Hồ Cửu Gia lắc đầu nói:
- Thực ra, cũng không phải là nguyên thân của lôi thần, hắn chỉ mời được một tia Nguyên Linh mà thôi, uy lực đại khái chỉ có khoảng hai ba phần. Bằng không, nếu thực sự là Thần thật, e là Thiên Hồ Cốc này đã sớm bị phá rồi. Các ngươi ngẫm lại một chút lập tức sẽ hiểu được, Thiên Hồ Cốc có lợi hại thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ là tiên phủ trên mặt đất mà thôi, làm sao so được với chân thân của thượng tiên.
Tiểu Bạch chen lời:
- Đúng đúng đúng, cái này giống như Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động vậy, Tôn hầu tử có lợi hại tới đâu đi nữa, thì cũng chỉ là yêu quái…
Hắn nói liên miên không ngừng, mấy lời này, tôi nghe xong cũng cảm thấy chói tai, Tuyết di cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn hắn, những Hồ Nữ cũng lộ ra vẻ bất mãn, Nam Cung Phi Yến hiểu rõ hắn, chỉ mỉm cười không nói gì.
Hồ Cửu Gia cũng liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, cười ha ha nói:
- Tiểu huynh đệ này nói không sai, có lợi hại tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là một nhóm yêu quái mà thôi, so không được với Thần, ai, so không được với Thần.
Hắn vừa nói vừa lắc đầu, giọng điệu vô cùng cảm thán, Tiểu Bạch cũng có hơi ngượng ngùng, vò đầu nói:
- Cái kia, ta không có ý gì đâu, ta chỉ buộc miệng nói vậy thôi à. Thực ra, yêu quái cũng rất tốt, tự do tự tại, ai cũng là lão bất tử…Ách, ta giống như lại nói bậy bạ gì rồi…
Ngay lúc hắn đang nói chuyện, trên trời lại chậm rãi vang lên từng tiếng sấm, nhưng mỗi một tia đều sấm vang chớp giật. Người trong Thiên Hồ Cốc cứ như bị người để vào trong cái rương sắt, còn bên ngoài thì có ai đó đang dùng cái búa cực kỳ lớn mạnh mẽ đập vào, âm thanh như muốn chọc thủng màng tai chúng ta, khiến mọi người đầu choáng não đau, thất thiên bát đảo.
Có rất nhiều Hồ nữ đạo hạnh hơi thấp lập tức ngất xỉu, còn có người thì khóe miệng chảy máu cực khổ chống đỡ, Nam Cung Phi Yến vội vàng la lên:
- Tuyết di, chúng ta thật sự không có cách gì khác sao, chỉ có thể cố gắng chống đỡ thôi ư?
Tuyết di nói:
- Cách thì đương nhiên là có, đó chính là chúng ta xuất cốc, đi nghênh chiến với những người tấn công Thiên Hồ Cốc.
Nam Cung Phi Yến vội hỏi:
- Vậy được, chúng ta cùng nhau đi, dù sao ở lại đây cũng vô dụng, tại sao chúng ta không đi ra ngoài liều mạng?
Tuyết di chậm rãi lắc đầu:
- Nhưng mà đã chậm rồi, Thủ Sơn Đại Trận của Thiên Hồ Cốc đã hoàn toàn khởi động, người bên ngoài không vào được, mà người bên trong cũng không ra được, cho nên…
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn mấy người chúng ta, trên bầu trời đột nhiên có người cười to nói:
- Các ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong này đi, đừng mong đi đâu cả.
Chúng tôi không khỏi kinh hãi, Tuyết di cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng khác thường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận