Cấm Kỵ Sư

Chương 410: Hai giới phân chia.

Vô Ưu Long Nữ vốn định một mình rời đi, nào ngờ vẫn bị Ly Vẫn phát hiện, anh ta nổi giận đùng đùng đuổi theo, chặn Vô Ưu Long Nữ giữa đường, dọa bắt đưa nàng về thiên cung, nếu không thì phải ở lại với anh ta.
Ban đầu Long Nữ đối với Ly Vẫn không có cảm giác gì, nhưng sau đó chứng kiến Ly Vẫn vì nàng mà làm mọi chuyện, nên khiến cho nàng vô cùng cảm động. Nhưng nàng một lòng tu luyện, vốn vô tình không có tình cảm, lúc này thấy Ly Vẫn cậy mạnh vô lý, vốn có một chút ấn tượng tốt với anh ta hoàn toàn biến mất, hai người cứ thế tranh chấp.
Ly Vẫn nhất quyết muốn giữ Long Nữ ở lại, còn Long Nữ nhất quyết rời đi, hai người nói chuyện hồi lâu cũng không đồng ý kiến, Ly Vẫn giận dữ, cho rằng thời gian mấy ngàn năm của mình đều lãng phí, vì vậy liền động thủ, muốn dùng võ lực giữ Long Nữ lại bên mình.
Nhưng khi hai người bắt đầu động thủ, Ly Vẫn mới kinh ngạc phát hiện, bản lĩnh của Long Nữ đã không thua kém mình. Hai người đánh nhau nửa ngày, cuối cũng vẫn không phân rõ thắng thua.
Ly Vẫn lúc này mới nhớ tới, mình đã hoang phí mấy ngàn năm mê luyến Long Nữ, mà không tu luyện, mà Long Nữ mỗi ngày đều tu luyện dưới đáy sông Vô Ưu, nên tiến bộ thần tốc, trong lòng Ly Vẫn không khỏi buồn bã, nhưng anh ta càng tức giận, cho rằng Long Nữ cố ý dùng sắc đẹp mê hoặc mình, bây giờ đã tu luyện thành công, nên muốn trở mặt không nhận người.
Trong lòng Ly Vẫn tràn đầy căm hận, hạ thủ càng tàn nhẫn, đấu với Long Nữ một ngày một đêm, nhưng vẫn bất phân thắng bại. Lúc này Long Nữ thấy anh ta giống như điên rồi, không đành lòng, nói chẳng qua là mình đi đến vong xuyên tu luyện, làm chút chuyện công đức, vẫn sẽ thường xuyên trở lại thăm anh ta.
Nhưng Ly Vẫn đã nghe không lọt tai, chỉ lo dây dưa không ngừng. Long Nữ thi triển toàn lực bản lĩnh mấy năm tu luyện ra, đánh bại Ly Vẫn, sau đó bỏ chạy, không muốn quan tâm đến con người vô lý này.
Ly Vẫn bỏ lỡ mất thời gian tu luyện, lại bị Long Nữ chiếm thượng phong, nên càng tức giận, anh ta dùng mấy ngàn năm sắp xếp sửa sang lại một giới, đã sớm điều khiển được mọi thứ theo ý mình rồi, nên anh ta lập tức thi triển phép thay đổi trời đất, gắng gượng tạo một kết giới che chắn Long Nữ, chặn nước sông Vô Ưu chảy đến Hoàng Tuyền, chặn lại đường đi của Long Nữ.
Long Nữ cuồi cùng cũng hoảng hốt, phải biết rằng sông Vô Ưu này chính là đầu nguồn của sông Vong Xuyên, nếu ngăn chặn nước sông thì chính là làm trái với quy tắc của thiên đạo, Ly Vẫn khăng khăng làm theo ý mình như vậy, đã phạm phải sai lầm lớn, nếu như sông Vong Xuyên ngừng chảy, Ly Vẫn ắt sẽ mắc phải trọng tội.
Long Nữ cảnh cáo Ly Vẫn, nếu như anh ta tiếp tục khăng khăng làm theo ý mình, một khi nước sông Vô Ưu ngừng chạy, chờ đợi anh ta chính là trừng phạt của thiên đạo, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Ly Vẫn nào chịu nghe, không những không thu tay, thậm chí còn quát:
- Sông Vô Ưu ngừng chảy, Ly Vẫn tôi chịu, có liên quan gì tới nàng!
Long Nữ không nói, lúc này nàng vốn có thể thừa dịp nước sông chưa hoàn toàn ngừng chảy trốn vào trong sông Vô Ưu trốn đi, dựa vào bản lĩnh của nàng còn có thể chạy thoát, Ly Vẫn không thể vào sông Vô Ưu, càng không có cách nào bắt nàng lại được. Nhưng nàng cũng không chạy trốn một mình, mà lại đem hết toàn lực đánh về phía Ly Vẫn, đồng thời không tiếc hao phí toàn bộ công lực của mình, gắng gượng tạo kết giới che chắn lỗ hổng lớn kia.
Nước sông Vô Ưu lại chảy ào ào, nhưng Long Nữ lại bị thương nặng, nàng cố gắng khuyên nhủ Ly Vẫn không nên tiếp tục phạm sai lầm, Ly Vẫn vừa khóc sau đó lại cười lớn, anh ta nói với Long Nữ, mấy ngàn năm qua, anh ta chưa bao giờ đòi hỏi điều gì, chỉ muốn an tĩnh đợi cô ở bên bờ sông Vô Ưu, yên lặng nhìn sông Vô Ưu, chỉ cần nghĩ đến Long Nữ ở trong sông Vô Ưu này, trong lòng anh ta cũng vô cùng vui sướng.
Mỗi lần Long Nữ rời khỏi sông Vô Ưu ra ngoài hóng mát, anh vô cùng vui vẻ, dường như chỉ cần Long Nữ vui vẻ cười một tiếng, cho dù anh làm bất cứ chuyện gì cũng thấy đáng giá, cho dù có đảo lộn thế giới này, ở trong mắt anh cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Anh nói, chỉ cần Long Nữ chịu ở lại, cho dù nàng không ra ngoài, chỉ ở trong sông tu luyện, vậy thì anh cũng sẽ vui vẻ ngồi bên bờ sông chờ, dù không nhìn thấy nàng nhưng chỉ nghĩ đến việc Long Nữ vẫn ở chỗ đó hắn cũng rất hài lòng.
Trong lòng Long Nữ bỗng nhiên cảm thấy đau xót, mấy ngàn năm này, nàng chẳng qua chỉ coi Ly Vẫn là một đối thủ đáng yêu, một người bạn kỳ lạ, cho dù Ly Vẫn có vì nàng làm rất nhiều chuyện, nàng cũng không có những ý niệm khác. Có thể vào giờ phút này, chính tai nghe Ly Vẫn kể lại tất cả, thời gian mấy ngàn năm qua bỗng chốc tái diễn lại trong đầu, Long Nữ đang ở giữa không trung bỗng nhiên phum ra một ngụm máu đỏ tươi, lảo đảo như sắp ngã.
Ly Vẫn kinh hãi, phi thân lên, ôm lấy Long Nữ, hỏi Long Nữ có sao không, toàn thân Long Nữ tựa như vô lực, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy. Ly Vẫn biến sắc, không để ý đến hết thảy vội vàng muốn đưa Long Nữ đi trị thương, nhưng vào lúc này, Long Nữ đột nhiên tung ra một chưởng đánh bay Ly Vẫn, đồng thời lướt thân hình qua, chui vào sông Vô Ưu, dùng hết tốc lực đi về phía trước.
Ly Vẫn bị một chưởng đánh trọng thương, trước khi hắn kịp hoàn hồn lại, thì Long Nữ đã lao ra khỏi kết giới, men theo sông Vô Ưu đi thật xa, hơn nữa lần này, không quay đầu lại nữa.
Ly Vẫn ngửa mặt lên trời hét lên, bi phẫn tới cực điểm, anh ta cho rằng đây cũng là thủ đoạn của Long Nữ, dụ dỗ mình quan tâm nàng, sau đó lừa anh ta, nhân lúc mình không để ý mọi chuyện mà chạy tới, nhưng lúc này anh ta đã bị thương nặng, muốn xuyên qua kết giới kia cũng không thể làm được, cũng không thể đi vào sông Vô Ưu mà vi phạm thiên quy, vì lúc anh ta mới đến sông Vô Ưu, các vị thần có răn dạy anh ta cả đời đều không được vào sông Vô Ưu.
Nhưng lúc này Ly Vẫn đã hoàn toàn mất đi lý trí, anh ta giống như điên rồi vậy, thậm chí như không còn là chính mình, nhìn theo phương hướng Long nữ rời đi, rốt cuộc anh cũng không để ý đến hết thảy sử dụng Trảm Long Toa, muốn dùng thứ này giữ Long Nữ ở lại.
Trảm Long Toa hóa thành một đạo ánh sáng, lao thẳng về hướng sông Vô Ưu, nhưng lúc này Long Nữ đã đi xa, Trảm Long Toa rơi vào khoảng không, Ly Vẫn muốn đuổi theo, bỗng nhiên từ trong sông Vô Ưu một con quái ngư hai đầu lao ra nuốt lấy Trảm Long Toa, sau đó vặn mình chìm xuống sông, biến mất ngay lập tức.
Ly Vẫn giận dữ, Long Nữ chạy trốn thì thôi, thậm chí ngay cả một quái ngư nho nhỏ cũng dám tới quấy rối, lại còn dám nuốt cả Trảm Long Toa. Ly Vẫn giận giữ rống lên, hóa thành rồng, bay lên không trung, bỗng nhiên đâm mạnh đầu xuống, muốn xuyên thủng sông Vô Ưu, tiêu diệt tất cả sinh linh trong sông Vô Ưu.
Một khắc kia, Ly Vẫn hóa rồng, kéo theo thân dài màu đen, giống như một con rồng hung hãn từ trên trơi lao xuống, đụng ầm ầm vào sông Vô Ưu!
Trời đất vang động, cảnh tượng như trời long đất lở vậy, nước sông Vô Ưu phóng lên cao, mặt đất sụp đổ, gắng gượng được một lúc lại bị Ly Vẫn đánh thành một cái hố to không thấy đáy.
Ly Vẫn đem toàn bộ tức giận và bất lực phát tiết ra, nước sông Vô Ưu không ngừng tràn ra ngoài, chỉ một lúc sau đã tạo thành một vực sâu, nước sông Vô Ưu không dẫn xuống sông Vong Xuyên nữa, vì vậy cuối cùng cũng ngừng chảy.
Ly Vẫn đâm thành một cái hố không biết sâu bao nhiêu, cho đến khi nước sông Vô Ưu tràn ra, thấm ướt cơ thể anh ta, anh ta mới chợt bừng tỉnh lại, biết bản thân mình đã phạm phải sai lầm lớn, vôi vàng lật ngược thân thể, bay lên trời, thoát khỏi hố sâu kia.
Lúc này anh ta nhìn kết giới khổng lồ, anh ta vô cùng bất lực, may mà khi Long Nữ rời đi đã đánh thủng một lỗ trên kết giới, sau khi nước sông Vô Ưu lấp đầy hố sâu kia, liền tự nhiên chảy vào lỗ thủng kia, tiếp tục chảy vào sông Vong Xuyên.
Ly Vẫn thở phào nhẹ nhõm, dẫu gì nước sông Vô Ưu cũng chưa hoàn toàn ngừng chảy, anh ta ở cạnh hố sâu ngơ ngác nhìn theo phương hướng Long Nữ rời đi, cũng đã bị sương mù vô tận ngăn trở, anh ta cũng vĩnh viễn không thể thấy thiếu nữ luôn cười hì hì bướng bỉnh với mình.
Nghĩ tới đây trong lòng Ly Vẫn lại bắt đầu thấy đau, anh bỗng nhiên đứng dậy, lại thấy quái ngư hai đầu kia nổi lên mặt nước, trông vô cùng thống khổ, đang không ngừng giãy giụa, lúc này hắn mới nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng xen lẫn bao nhiêu cảm xúc, nổi lên một ý nghĩ, anh ta giúp quái ngư kia lấy Trảm Long Toa ra, sau đó để quái ngư kia ở chỗ này canh giữ vực sâu, đồng thời ra lệnh từ nay về sau bất kỳ người nào vượt qua kết giới đều giết không tha.
Hơn nữa, Ly Vẫn đã thề trước vực sâu, cả đời sẽ không bao giờ nhìn mặt của Long Nữ nữa.
Sau này, minh giới chia thành hai cõi, bởi vì trước đó Ly Vẫn từng đem thế giới này thay đổi thành tiên cảnh, sau khi sương mù tản đi, thế giới này sẽ hiện ra hình dáng tiên cảnh, mặc dù rất ít thấy, thời gian cũng rất ngắn, nhưng cũng vì vậy mà thế giới này được gọi là thanh minh giới, ý nghĩa là ban ngày, khác hẳn với minh giới.
Mà Ly Vẫn từ hôm đó liền bế quan, cũng không còn một ai thấy anh ta nữa.
Thanh minh giới, kể từ đó hoàn toàn hỗn loạn.

Câu chuyện của Vô Ưu lão quỷ rốt cuộc cũng kể xong, mấy người chúng tôi đều nghe đến sững sờ, Ly Vẫn Long Quân thì si ngốc tại chỗ, cả người hoàn toàn sửng sốt, trên mặt lộ ra thần sắc hoang mang, cau mày thật chặt, dường như đang đắm chìm trong câu chuyện cũ này.
Tôi cùng An Hồ Tử hai mắt nhìn nhau, nếu như những lời nói của Vô Ưu lão quỷ là thật, vậy thanh minh giới đóng kín là do Ly Vẫn Long Quân gây ra.
- Không đúng!
Ly Vẫn Long Quân bỗng nhiên ngửa đầu hét to, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Vô Ưu lão quỷ, trong mặt dường như muốn phun ra lửa, tức giận nói:
- Tôi, chuyện của chúng tôi, vì sao ông lại biết rõ ràng như vậy, còn nữa, ông kể lâu như vậy vì sao lại không có ông trong đấy? !
- Ha ha ha ha…
Vô Ưu lão quỷ lộ vẻ sầu thảm cười to, trong mắt chứa thê lương, nhìn sương mù dày đặc ở phía xa xa, dường như, đã đắm chìm trong bi thương, lão chậm rãi nói:
- Chỉ vì, toàn bộ chuyện năm đó, tôi đều nhìn thấy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận