Cấm Kỵ Sư
Chương 215: Lối Đi Bí Mật.
Ba tiếng đánh vang lên, tôi nhất thời giật mình một chút, quả nhiên có người trong cổ mộ!
Bất quá tôi không lộ ra, mà là ngừng hô hấp, lẳng lặng nghe động tĩnh bên kia vách đá, mặt Thường thợ săn cũng trầm xuống, ánh mắt tức khắc sắc bén lên, tay cầm đao săn, gắt gao nhìn chằm chằm vách đá kia.
Tiếng gõ kia lại vang lên lần nữa, lại gõ khắp nơi trên vách đá, hình như đang tìm kiếm cái gì đó, sau khi gõ một hồi liền ngừng lại, trầm mặc.
Bên trong thạch thất lại không vang lên âm thanh gì nữa, yên tĩnh tới tiếng hít thở đều nghe không thấy, tôi liếc mắt nhìn Thường thợ săn một cái, ý bảo ông ta đừng cử động, giúp tôi nhìn động tĩnh, sau đó rón ra rón rén đi qua, muốn ghé vào trên vách đá nghe thử xem thế nào.
Nhưng khi tôi vừa nhấc chân muốn đi, đột nhiên liền nghe đằng sau vách đá truyền đến một trận tiếng vang sột soạt, trong lòng tôi vừa động, vội rời khỏi vài bước, ngay sau đó, chỉ thấy chỗ vách đá kia bỗng nhiên có một cánh cửa mở ra.
Xác thực mà nói, hẳn là một cục đá hình dạng như cánh cửa đang quay cuồng lại đây, tôi mở to hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhìn cánh cửa đá kia chậm rãi mở ra, sau đó có hai bóng người dần hiện rõ ràng lên.
Tôi đã đem tay đặt ở trên túi Càn Khôn, thời khắc chuẩn bị ra tay, nhưng mà khi tôi nhìn đến hai người kia lại không khỏi chấn động, đồng thời cũng có nhiều vui vẻ.
Bởi vì này hai người, đúng là Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu Bạch đã mất đi liên lạc trước đó!
Chỉ thấy Mặc Tiểu Bạch thình lình nhìn thấy tôi ở một bên của vách đá này, tức khắc kêu lên thật to, lúc tập trung nhìn thấy rõ là tôi, tức khắc đầy mặt vui mừng, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hô.
- Anh họ á, thì ra cậu cũng tới đây rồi...
Tôi vừa thấy là bọn họ lại càng vui mừng, cười khổ nói.
- Hai người các người bắt tôi đi tìm kiếm thật cực khổ đó biết không, vậy mà không đợi tôi, cứ thế mà chạy vào trong này, nếu là xảy ra chuyện, tôi biết đi đâu tìm mấy người bây giờ?
Mặc Tiểu Bạch liên thanh nói.
- Cái này cậu cũng không nên trách chúng tôi, tôi cùng chị Phi Yến một đường đuổi theo, tên kia cũng chạy tới nơi này, nếu là không chạy nhanh vào đây, kia chẳng phải bỏ công hay sao? Lại nói, chị Phi Yến cũng gọi điện thoại cho cậu, tôi biết chắc chắn cậu sẽ đến.
Nhìn bộ dáng cợt nhả của cậu ta, tôi chụp cho cậu ta một cái tát mắng.
- Gọi điện thoại có ích lợi gì, cũng không đợi tôi, lại nói chạy đến cái chỗ quỷ quái này, ngay cả một xíu tín hiệu di động cũng không có, mà cái chỗ này còn lớn tới dọa người, rồi hỏi sao tôi đi tìm các người có được?
Hai chúng tôi ở chỗ này nói chuyện, Nam Cung Phi Yến vẫn không phản ứng gì tới tôi, chỉ là ở bên cạnh quan sát khắp nơi, lúc này mới nói với tôi.
- Em vào đây bằng cách nào, người kia là ai?
- Em á...
Tôi nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật, nói cho nàng biết tôi đuổi theo ông chú thợ săn này mới tiến vào đây được, mà ông ta là ân nhân cứu mạng tôi.
Tôi nói ngắn gọn, đem mọi chuyện vừa trải qua nói lại một lần cho Nam Cung Phi Yến nghe, Thường thợ săn tự nhiên cũng nhìn ra bọn họ chính là đồng bọn của tôi, ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm nhìn nửa ngày, lại dần dần sắc bén lên, hiển nhiên ông ta cảm thấy, Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu Bạch, đột nhiên đi ra từ bên trong vách đá, nhất định không phải người tốt gì.
Tôi cũng không rảnh giải thích cho ông ta nghe, vì thế hỏi Nam Cung Phi Yến, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì bọn họ đã sớm đi vào, lại ở vòng một vòng rồi quay lại nơi này?
Nam Cung Phi Yến nhíu mày chưa nói, Mặc Tiểu Bạch chẳng hề để ý mà nói.
- Rất đơn giản, chúng tôi lạc đường.
Cái này không cần nhiều lời nữa, tôi trừng mắt nhìn cậu ta một cái, lại quay lại hỏi Nam Cung Phi Yến.
- Cái tên này nói em không tin được, chị nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?
Nam Cung Phi Yến lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thường thợ săn đang đứng ở bên cạnh, hoàn toàn không phản ứng tới ông ta, chỉ là quay đầu lại hơi khẩn trương mà nhìn thử, tùy tay thúc đẩy cửa đá, lại đóng cửa, lần nữa lúc này mới xoay người thấp giọng nói cho tôi nghe.
Thì ra sự tình là cái dạng này, lúc ấy Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu Bạch hai người phối hợp ăn ý, một đường từ nội thành tìm được tới ngoại ô thành phố, từ ngoại ô thành phố tìm được tới ngoại thành, lại hoàn toàn ra khỏi thành, ỷ vào Nam Cung Phi Yến không phải người, pháp lực cũng không tồi, cứ thế mà mang theo Mặc Tiểu Bạch, đuổi theo tung tích Miêu Nô kia mọt đường đi tới nơi này.
Đây chính là đuổi theo cả trăm dặm nha, tôi không khỏi âm thầm bội phục, giơ cho Mặc Tiểu Bạch ngón tay cái, từ trong thành thị ở cách cả trăm dặm, chịu đựng các loại mùi vị quấy nhiễu, vậy mà cậu ta có thể dựa vào khứu giác của mình, một đường ngửi một đường đi, vậy mà có thể tìm được chỗ Miêu Nô đi tới.
Nhưng mà hiện tại hết thảy đều là nói suông, sau khi hai người bọn họ đuổi tới nơi này, Nam Cung Phi Yến gọi điện thoại cho tôi, liền cùng Mặc Tiểu Bạch vội vội vàng vàng đuổi theo đi vào trong này, lại không nghĩ tới mới vừa đi không bao xa, nàng cùng Mặc Tiểu Bạch liền phát hiện, hình như là lạc đường.
Hai người lập tức quay đầu lại, muốn theo đường cũ đi trở ra chờ tôi tới rồi mới tính toán tiếp theo nên làm gì, lại không nghĩ rằng, lần này đi lầm đường, muốn quay đầu lại đi qua một lần nữa, lại là không có khả năng.
Hai người cũng không nóng nảy, Nam Cung Phi Yến mang theo Mặc Tiểu Bạch, đi dạo nhàn nhã quanh cổ mộ cả một ngày trời.
Mặc Tiểu Bạch đam mê quỷ quái, lúc này đây chính là đã ghiền, tuy rằng vẫn không có quỷ, nhưng không khí cùng cảnh tượng nơi này, đó là thứ mà nhà ma vĩnh viễn không thể nào có được, này con mẹ nó chính là cái cổ mộ hàng thật giá thật đó nha!
Mặc Tiểu Bạch hưng phấn, một đường đi theo nhìn đông nhìn tây, vò đầu bứt tai, cũng không biết là hưng phấn hay vẫn là nôn nóng, Nam Cung Phi Yến cũng không để ý tới cậu ta, liền dựa theo con đường của mình, một đường tìm kiếm xuống.
Cứ như vậy, hai người ở trong thông đạo đi qua thật lâu, lại cũng chưa phát hiện tung tích gì của tôi, thẳng đến vừa rồi, hai người bỗng nhiên đi tới phía trước một cái vách đá, Nam Cung Phi Yến nhìn ra một chút môn đạo, thuận lợi tìm được cơ quan, nhưng lại không nghĩ rằng, khi cửa đá nhẹ nhàng mở ra thì tôi đã đứng đợi ở bên ngoài rồi.
Nghe nàng kể xong mọi chuyện, tôi có điểm phát ngốc, lối đi ngầm bên trong cổ mộ này, chẳng lẽ còn giống như mê cung hay sao chứ?
Nam Cung Phi Yến đang muốn trả lời, Thường thợ săn đang đứng bên cạnh lại hừ một tiếng, mở miệng nói.
- Bọn họ chính là đồng bọn của cậu?
Lời này là đang hỏi tôi, tôi vội gật đầu đáp là, ông ta nhìn tôi đầy quái dị, bỗng nhiên nói.
- Các cậu đang đuổi theo thứ gì?
Ầy, tôi gãi gãi đầu, ngẫm lại cũng không có gì phải dấu diếm, nếu Thường thợ săn là người tốt, vậy hoàn toàn có thể đem tình huống nói ra để cho ông ta hỗ trợ, đương nhiên, nếu ông ta lòng mang ý xấu thì tôi đây đã sớm không nói nhiều lời với ông ta rồi.
Vì thế, tôi liền đem đại khái việc này nói lại một lần nữa, chỉ nói là có một Miêu Nô xông vào bên trong cổ mộ này, thứ đó gọi là miêu nữ, không biết là nàng ta nghe theo mệnh lệnh của ai, đi ra ngoài thành thị hại người khắp nơi, lại vừa vặn bị tôi đụng phải, vì thế nên mới lần theo đến nơi này, ai ngờ lại mất đi tung tích của Miêu Nô kia.
Sau khi ông ta nghe tôi nói, lại liếc mắt kỳ quái nhìn tôi đầy kỳ quái, cúi đầu im lặng, thật lâu sau mới nói.
- Không tồi, cậu là người tốt, các cậu đều là người tốt, chúc các cậu vận khí tốt.
Nói xong, ông ta lại xoay người đi ra ngoài, không hề dừng lại hay khuyên can chúng tôi một chút nào, thậm chí, ngay cả liếc mắt nhìn chúng tôi một cái cũng không có, tư thế kia thật giống như chúng tôi đã là hai cổ thi thể, không cần phải để ý nhiều làm gì nữa.
Tôi kinh ngạc, vội hỏi.
- Thường đại thúc, nếu chuyện này xảy ra rồi thì không phải vận khí tốt là có thể giải quyết, lại nói, nếu Miêu Nô kia đi vào trong núi, hơn nữa sau lưng nàng ta còn có người có thể làm chủ, nếu như ông đã ở trong núi giữ gìn an toàn, trừng trị những người ham muốn bảo tàng, vậy mà có người làm chuyện xấu trong địa bàn của ông mà ông có thể nhịn được sao?
Tôi đây chỉ cố ý khích tướng một chút thôi, ai ngờ ông ta ha hả cười nói.
- Có thể nhịn thứ kia là cái gì chứ. Vô luận là người nào làm chuyện xấu, hoặc là ác thú làm chuyện xấu, đều không liên quan gì tới tôi, tôi cứu cậu, chỉ là cứu một mình cậu, những người khác, chết rồi cũng không đáng kể.
Mấy lời này của ông ta tuy rằng có chút hơi điên đảo, nhưng đã có chút lưu loát, ý tứ bên trong cũng thực minh xác, ông ta chỉ cứu tôi, trừ bỏ tôi ra, người khác có chết cũng không có liên quan gì tới ông ta.
Tôi không khỏi kinh ngạc, đây là cái cấp bậc đãi ngộ gì? Thường thợ săn này cũng thật kỳ quái, làm sao mà hồi nãy ở trên kia còn vác súng bắn tôi, giờ xuống dưới này rồi lại thành ra đứng chung một trận doanh với tôi rồi
Tôi không thể hiểu được, tức khắc sửng sốt, Nam Cung Phi Yến đoạt nói.
- Tiểu Thiên, em cứ để ông ta đi đi, bây giờ ông ta cũng không giúp được gì đâu.
Tôi không hé răng, đang quay đầu lại nhìn ông ta một cái, Thường thợ săn đã lạnh lùng nhìn Nam Cung Phi Yến nói.
- Ai nói tôi giúp không được gì?
Bỗng nhiên ông ta xách đao săn lên, lại vác súng săn lên trên người, quay đầu một mình đi đến phía trước vừa đi vừa nói.
- Tôi mang các cậu tìm Miêu Nô kia
Tôi tức khắc vui mừng không thôi, không thể tưởng được Nam Cung Phi Yến chỉ nói một câu thôi mà lại có hiệu quả như thế, vừa rồi còn không muốn nhiều lời, bây giờ liền muốn đích thân mang chúng tôi đi tìm Miêu Nô?
Nhưng mà làm sao ông ta biết Miêu Nô ở đâu đâu.....
Nhưng không kịp để tự hỏi vấn đề này, hiện tại là tranh thủ thời gian, nhìn ông ta chậm rãi đi vào chỗ sâu trong thạch thất, tôi cùng đám người Nam Cung Phi Yến nhanh chóng liếc nhìn nhau, lập tức liền đuổi theo.
Nhất định ông ta có chút đồ vật không muốn để người khác biết được, là bí mật thuộc về riêng một mình ông ta, mà hiện tại ông ta có thể nói ra hay sao?
Thường thợ săn đi ở phía trước tuy rằng thân hình hơi hơi lọm khọm, bước đi thong thả, nhưng cất bước lại kiên định không thôi, ba người chúng tôi không nhanh không chậm đi theo ở phía sau rất nhanh đã rời khỏi thạch thất này, đi tới thêm một đoạn nữa đã tới một đường hầm bằng đá xanh.
Thường thợ săn cất bước đi về phía trước, biểu tình Mặc Tiểu Bạch có chút khẩn trương, cứ nhìn quanh bốn phía, nhắc nhở nói.
- Chú ý một chút, phía trước có chuột to lắm
Tôi kinh ngạc nói.
- Các cậu cũng gặp được mấy con chuột to kia?
Mặc Tiểu Bạch gật đầu.
- Có, có gặp, nó rất to nha, làm tôi sợ muốn chết, nếu không phải có chị Phi Yến ở đó, tôi cũng không biết mình có bị nó dọa tới ngốc luôn hay không, cảnh tượng kia thật là đáng sợ...
Cậu ta vỗ vỗ bộ ngực, lòng còn sợ hãi nói, bất quá tôi cũng không để trong lòng, Nam Cung Phi Yến là hồ ly tinh có được 500 năm công lực, có nàng ở đây, cái con chuột nào dám kêu gào?
Vì thế chúng tôi tiếp tục đi phía trước, sau khi đi qua một cái đường hầm thì lại tới tiếp một cái đường hầm khác, nhưng lần này lại thay đổi phương hướng, chúng tôi không ai nói chuyện, đều lẳng lặng đi tới, ngay cả Mặc Tiểu Bạch cũng bị loại cảm xúc này lây nhiễm, nhanh chóng ngậm miệng lại, tuy rằng vẫn nhìn đông nhìn tây như cũ, nhưng một câu cũng chưa nói, mà biểu tình lại càng thêm khẩn trương.
Nhìn nhìn, tôi bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, vì thế hỏi Mặc Tiểu Bạch.
- Cậu khẩn trương cái gì, vừa rồi tôi xem cậu rất tự nhiên, còn có, cậu không phải có thể ngửi được mùi vị sao, như thế nào sau khi tới nơi này rồi không thể ngửi được mùi Miêu Nô hay sao? Nếu không cậu thử xem?
Mặc Tiểu Bạch cũng thật nghe lời nói, vì thế liền gật gật đầu, duỗi cổ ngửi ngửi vài cái trong không khí, lại ngay sau đó liền lắc đầu nhíu mày nói.
- Không được, không ngửi thấy được, mùi vị nơi này rất quái lạ, hoàn toàn hỗn tạp ở bên nhau, hơn nữa ở trong này có quá nhiều đường đi, tôi vừa rồi chính là ngửi mùi mà đi, nhưng ai biết, đi tới đi tới, lại đi tới khởi điểm.
- Mùi vị rất quái lạ, đó là cái mùi vị gì?
Tôi hỏi.
Cậu ta nghĩ nghĩ rồi nói.
- Hình như là, mùi thi thể...
Beta:
Bất quá tôi không lộ ra, mà là ngừng hô hấp, lẳng lặng nghe động tĩnh bên kia vách đá, mặt Thường thợ săn cũng trầm xuống, ánh mắt tức khắc sắc bén lên, tay cầm đao săn, gắt gao nhìn chằm chằm vách đá kia.
Tiếng gõ kia lại vang lên lần nữa, lại gõ khắp nơi trên vách đá, hình như đang tìm kiếm cái gì đó, sau khi gõ một hồi liền ngừng lại, trầm mặc.
Bên trong thạch thất lại không vang lên âm thanh gì nữa, yên tĩnh tới tiếng hít thở đều nghe không thấy, tôi liếc mắt nhìn Thường thợ săn một cái, ý bảo ông ta đừng cử động, giúp tôi nhìn động tĩnh, sau đó rón ra rón rén đi qua, muốn ghé vào trên vách đá nghe thử xem thế nào.
Nhưng khi tôi vừa nhấc chân muốn đi, đột nhiên liền nghe đằng sau vách đá truyền đến một trận tiếng vang sột soạt, trong lòng tôi vừa động, vội rời khỏi vài bước, ngay sau đó, chỉ thấy chỗ vách đá kia bỗng nhiên có một cánh cửa mở ra.
Xác thực mà nói, hẳn là một cục đá hình dạng như cánh cửa đang quay cuồng lại đây, tôi mở to hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhìn cánh cửa đá kia chậm rãi mở ra, sau đó có hai bóng người dần hiện rõ ràng lên.
Tôi đã đem tay đặt ở trên túi Càn Khôn, thời khắc chuẩn bị ra tay, nhưng mà khi tôi nhìn đến hai người kia lại không khỏi chấn động, đồng thời cũng có nhiều vui vẻ.
Bởi vì này hai người, đúng là Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu Bạch đã mất đi liên lạc trước đó!
Chỉ thấy Mặc Tiểu Bạch thình lình nhìn thấy tôi ở một bên của vách đá này, tức khắc kêu lên thật to, lúc tập trung nhìn thấy rõ là tôi, tức khắc đầy mặt vui mừng, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hô.
- Anh họ á, thì ra cậu cũng tới đây rồi...
Tôi vừa thấy là bọn họ lại càng vui mừng, cười khổ nói.
- Hai người các người bắt tôi đi tìm kiếm thật cực khổ đó biết không, vậy mà không đợi tôi, cứ thế mà chạy vào trong này, nếu là xảy ra chuyện, tôi biết đi đâu tìm mấy người bây giờ?
Mặc Tiểu Bạch liên thanh nói.
- Cái này cậu cũng không nên trách chúng tôi, tôi cùng chị Phi Yến một đường đuổi theo, tên kia cũng chạy tới nơi này, nếu là không chạy nhanh vào đây, kia chẳng phải bỏ công hay sao? Lại nói, chị Phi Yến cũng gọi điện thoại cho cậu, tôi biết chắc chắn cậu sẽ đến.
Nhìn bộ dáng cợt nhả của cậu ta, tôi chụp cho cậu ta một cái tát mắng.
- Gọi điện thoại có ích lợi gì, cũng không đợi tôi, lại nói chạy đến cái chỗ quỷ quái này, ngay cả một xíu tín hiệu di động cũng không có, mà cái chỗ này còn lớn tới dọa người, rồi hỏi sao tôi đi tìm các người có được?
Hai chúng tôi ở chỗ này nói chuyện, Nam Cung Phi Yến vẫn không phản ứng gì tới tôi, chỉ là ở bên cạnh quan sát khắp nơi, lúc này mới nói với tôi.
- Em vào đây bằng cách nào, người kia là ai?
- Em á...
Tôi nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật, nói cho nàng biết tôi đuổi theo ông chú thợ săn này mới tiến vào đây được, mà ông ta là ân nhân cứu mạng tôi.
Tôi nói ngắn gọn, đem mọi chuyện vừa trải qua nói lại một lần cho Nam Cung Phi Yến nghe, Thường thợ săn tự nhiên cũng nhìn ra bọn họ chính là đồng bọn của tôi, ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm nhìn nửa ngày, lại dần dần sắc bén lên, hiển nhiên ông ta cảm thấy, Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu Bạch, đột nhiên đi ra từ bên trong vách đá, nhất định không phải người tốt gì.
Tôi cũng không rảnh giải thích cho ông ta nghe, vì thế hỏi Nam Cung Phi Yến, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì bọn họ đã sớm đi vào, lại ở vòng một vòng rồi quay lại nơi này?
Nam Cung Phi Yến nhíu mày chưa nói, Mặc Tiểu Bạch chẳng hề để ý mà nói.
- Rất đơn giản, chúng tôi lạc đường.
Cái này không cần nhiều lời nữa, tôi trừng mắt nhìn cậu ta một cái, lại quay lại hỏi Nam Cung Phi Yến.
- Cái tên này nói em không tin được, chị nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?
Nam Cung Phi Yến lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thường thợ săn đang đứng ở bên cạnh, hoàn toàn không phản ứng tới ông ta, chỉ là quay đầu lại hơi khẩn trương mà nhìn thử, tùy tay thúc đẩy cửa đá, lại đóng cửa, lần nữa lúc này mới xoay người thấp giọng nói cho tôi nghe.
Thì ra sự tình là cái dạng này, lúc ấy Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu Bạch hai người phối hợp ăn ý, một đường từ nội thành tìm được tới ngoại ô thành phố, từ ngoại ô thành phố tìm được tới ngoại thành, lại hoàn toàn ra khỏi thành, ỷ vào Nam Cung Phi Yến không phải người, pháp lực cũng không tồi, cứ thế mà mang theo Mặc Tiểu Bạch, đuổi theo tung tích Miêu Nô kia mọt đường đi tới nơi này.
Đây chính là đuổi theo cả trăm dặm nha, tôi không khỏi âm thầm bội phục, giơ cho Mặc Tiểu Bạch ngón tay cái, từ trong thành thị ở cách cả trăm dặm, chịu đựng các loại mùi vị quấy nhiễu, vậy mà cậu ta có thể dựa vào khứu giác của mình, một đường ngửi một đường đi, vậy mà có thể tìm được chỗ Miêu Nô đi tới.
Nhưng mà hiện tại hết thảy đều là nói suông, sau khi hai người bọn họ đuổi tới nơi này, Nam Cung Phi Yến gọi điện thoại cho tôi, liền cùng Mặc Tiểu Bạch vội vội vàng vàng đuổi theo đi vào trong này, lại không nghĩ tới mới vừa đi không bao xa, nàng cùng Mặc Tiểu Bạch liền phát hiện, hình như là lạc đường.
Hai người lập tức quay đầu lại, muốn theo đường cũ đi trở ra chờ tôi tới rồi mới tính toán tiếp theo nên làm gì, lại không nghĩ rằng, lần này đi lầm đường, muốn quay đầu lại đi qua một lần nữa, lại là không có khả năng.
Hai người cũng không nóng nảy, Nam Cung Phi Yến mang theo Mặc Tiểu Bạch, đi dạo nhàn nhã quanh cổ mộ cả một ngày trời.
Mặc Tiểu Bạch đam mê quỷ quái, lúc này đây chính là đã ghiền, tuy rằng vẫn không có quỷ, nhưng không khí cùng cảnh tượng nơi này, đó là thứ mà nhà ma vĩnh viễn không thể nào có được, này con mẹ nó chính là cái cổ mộ hàng thật giá thật đó nha!
Mặc Tiểu Bạch hưng phấn, một đường đi theo nhìn đông nhìn tây, vò đầu bứt tai, cũng không biết là hưng phấn hay vẫn là nôn nóng, Nam Cung Phi Yến cũng không để ý tới cậu ta, liền dựa theo con đường của mình, một đường tìm kiếm xuống.
Cứ như vậy, hai người ở trong thông đạo đi qua thật lâu, lại cũng chưa phát hiện tung tích gì của tôi, thẳng đến vừa rồi, hai người bỗng nhiên đi tới phía trước một cái vách đá, Nam Cung Phi Yến nhìn ra một chút môn đạo, thuận lợi tìm được cơ quan, nhưng lại không nghĩ rằng, khi cửa đá nhẹ nhàng mở ra thì tôi đã đứng đợi ở bên ngoài rồi.
Nghe nàng kể xong mọi chuyện, tôi có điểm phát ngốc, lối đi ngầm bên trong cổ mộ này, chẳng lẽ còn giống như mê cung hay sao chứ?
Nam Cung Phi Yến đang muốn trả lời, Thường thợ săn đang đứng bên cạnh lại hừ một tiếng, mở miệng nói.
- Bọn họ chính là đồng bọn của cậu?
Lời này là đang hỏi tôi, tôi vội gật đầu đáp là, ông ta nhìn tôi đầy quái dị, bỗng nhiên nói.
- Các cậu đang đuổi theo thứ gì?
Ầy, tôi gãi gãi đầu, ngẫm lại cũng không có gì phải dấu diếm, nếu Thường thợ săn là người tốt, vậy hoàn toàn có thể đem tình huống nói ra để cho ông ta hỗ trợ, đương nhiên, nếu ông ta lòng mang ý xấu thì tôi đây đã sớm không nói nhiều lời với ông ta rồi.
Vì thế, tôi liền đem đại khái việc này nói lại một lần nữa, chỉ nói là có một Miêu Nô xông vào bên trong cổ mộ này, thứ đó gọi là miêu nữ, không biết là nàng ta nghe theo mệnh lệnh của ai, đi ra ngoài thành thị hại người khắp nơi, lại vừa vặn bị tôi đụng phải, vì thế nên mới lần theo đến nơi này, ai ngờ lại mất đi tung tích của Miêu Nô kia.
Sau khi ông ta nghe tôi nói, lại liếc mắt kỳ quái nhìn tôi đầy kỳ quái, cúi đầu im lặng, thật lâu sau mới nói.
- Không tồi, cậu là người tốt, các cậu đều là người tốt, chúc các cậu vận khí tốt.
Nói xong, ông ta lại xoay người đi ra ngoài, không hề dừng lại hay khuyên can chúng tôi một chút nào, thậm chí, ngay cả liếc mắt nhìn chúng tôi một cái cũng không có, tư thế kia thật giống như chúng tôi đã là hai cổ thi thể, không cần phải để ý nhiều làm gì nữa.
Tôi kinh ngạc, vội hỏi.
- Thường đại thúc, nếu chuyện này xảy ra rồi thì không phải vận khí tốt là có thể giải quyết, lại nói, nếu Miêu Nô kia đi vào trong núi, hơn nữa sau lưng nàng ta còn có người có thể làm chủ, nếu như ông đã ở trong núi giữ gìn an toàn, trừng trị những người ham muốn bảo tàng, vậy mà có người làm chuyện xấu trong địa bàn của ông mà ông có thể nhịn được sao?
Tôi đây chỉ cố ý khích tướng một chút thôi, ai ngờ ông ta ha hả cười nói.
- Có thể nhịn thứ kia là cái gì chứ. Vô luận là người nào làm chuyện xấu, hoặc là ác thú làm chuyện xấu, đều không liên quan gì tới tôi, tôi cứu cậu, chỉ là cứu một mình cậu, những người khác, chết rồi cũng không đáng kể.
Mấy lời này của ông ta tuy rằng có chút hơi điên đảo, nhưng đã có chút lưu loát, ý tứ bên trong cũng thực minh xác, ông ta chỉ cứu tôi, trừ bỏ tôi ra, người khác có chết cũng không có liên quan gì tới ông ta.
Tôi không khỏi kinh ngạc, đây là cái cấp bậc đãi ngộ gì? Thường thợ săn này cũng thật kỳ quái, làm sao mà hồi nãy ở trên kia còn vác súng bắn tôi, giờ xuống dưới này rồi lại thành ra đứng chung một trận doanh với tôi rồi
Tôi không thể hiểu được, tức khắc sửng sốt, Nam Cung Phi Yến đoạt nói.
- Tiểu Thiên, em cứ để ông ta đi đi, bây giờ ông ta cũng không giúp được gì đâu.
Tôi không hé răng, đang quay đầu lại nhìn ông ta một cái, Thường thợ săn đã lạnh lùng nhìn Nam Cung Phi Yến nói.
- Ai nói tôi giúp không được gì?
Bỗng nhiên ông ta xách đao săn lên, lại vác súng săn lên trên người, quay đầu một mình đi đến phía trước vừa đi vừa nói.
- Tôi mang các cậu tìm Miêu Nô kia
Tôi tức khắc vui mừng không thôi, không thể tưởng được Nam Cung Phi Yến chỉ nói một câu thôi mà lại có hiệu quả như thế, vừa rồi còn không muốn nhiều lời, bây giờ liền muốn đích thân mang chúng tôi đi tìm Miêu Nô?
Nhưng mà làm sao ông ta biết Miêu Nô ở đâu đâu.....
Nhưng không kịp để tự hỏi vấn đề này, hiện tại là tranh thủ thời gian, nhìn ông ta chậm rãi đi vào chỗ sâu trong thạch thất, tôi cùng đám người Nam Cung Phi Yến nhanh chóng liếc nhìn nhau, lập tức liền đuổi theo.
Nhất định ông ta có chút đồ vật không muốn để người khác biết được, là bí mật thuộc về riêng một mình ông ta, mà hiện tại ông ta có thể nói ra hay sao?
Thường thợ săn đi ở phía trước tuy rằng thân hình hơi hơi lọm khọm, bước đi thong thả, nhưng cất bước lại kiên định không thôi, ba người chúng tôi không nhanh không chậm đi theo ở phía sau rất nhanh đã rời khỏi thạch thất này, đi tới thêm một đoạn nữa đã tới một đường hầm bằng đá xanh.
Thường thợ săn cất bước đi về phía trước, biểu tình Mặc Tiểu Bạch có chút khẩn trương, cứ nhìn quanh bốn phía, nhắc nhở nói.
- Chú ý một chút, phía trước có chuột to lắm
Tôi kinh ngạc nói.
- Các cậu cũng gặp được mấy con chuột to kia?
Mặc Tiểu Bạch gật đầu.
- Có, có gặp, nó rất to nha, làm tôi sợ muốn chết, nếu không phải có chị Phi Yến ở đó, tôi cũng không biết mình có bị nó dọa tới ngốc luôn hay không, cảnh tượng kia thật là đáng sợ...
Cậu ta vỗ vỗ bộ ngực, lòng còn sợ hãi nói, bất quá tôi cũng không để trong lòng, Nam Cung Phi Yến là hồ ly tinh có được 500 năm công lực, có nàng ở đây, cái con chuột nào dám kêu gào?
Vì thế chúng tôi tiếp tục đi phía trước, sau khi đi qua một cái đường hầm thì lại tới tiếp một cái đường hầm khác, nhưng lần này lại thay đổi phương hướng, chúng tôi không ai nói chuyện, đều lẳng lặng đi tới, ngay cả Mặc Tiểu Bạch cũng bị loại cảm xúc này lây nhiễm, nhanh chóng ngậm miệng lại, tuy rằng vẫn nhìn đông nhìn tây như cũ, nhưng một câu cũng chưa nói, mà biểu tình lại càng thêm khẩn trương.
Nhìn nhìn, tôi bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, vì thế hỏi Mặc Tiểu Bạch.
- Cậu khẩn trương cái gì, vừa rồi tôi xem cậu rất tự nhiên, còn có, cậu không phải có thể ngửi được mùi vị sao, như thế nào sau khi tới nơi này rồi không thể ngửi được mùi Miêu Nô hay sao? Nếu không cậu thử xem?
Mặc Tiểu Bạch cũng thật nghe lời nói, vì thế liền gật gật đầu, duỗi cổ ngửi ngửi vài cái trong không khí, lại ngay sau đó liền lắc đầu nhíu mày nói.
- Không được, không ngửi thấy được, mùi vị nơi này rất quái lạ, hoàn toàn hỗn tạp ở bên nhau, hơn nữa ở trong này có quá nhiều đường đi, tôi vừa rồi chính là ngửi mùi mà đi, nhưng ai biết, đi tới đi tới, lại đi tới khởi điểm.
- Mùi vị rất quái lạ, đó là cái mùi vị gì?
Tôi hỏi.
Cậu ta nghĩ nghĩ rồi nói.
- Hình như là, mùi thi thể...
Beta:
Bạn cần đăng nhập để bình luận