Cấm Kỵ Sư

Chương 368: Trùng Trùng Đại Tác Chiến

Tôi lẳng lặng đứng ở tại chỗ, khôi phục thể lực, nghe ngóng động tĩnh chung quanh, đứng suốt nửa canh giờ không nhúc nhích.
Rốt cuộc, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ, tôi lặng lẽ nhìn lại, lại ngây ngẩn cả người, tôi vốn tưởng rằng tới sẽ là Mã Cửu hoặc là cổ vương, không nghĩ tới, lại là một người trẻ tuổi mặc đồ đen, trong tay cầm theo một cái tay nải, đang dẫm lên lá khô, từ nơi xa đi về phía này.
Đây đúng là một cái người quen đã lâu không gặp mặt, là Thần Bộ Môn Hướng Vũ.
Chuyện này hoàn toàn vượt qua khỏi dự kiến của tôi, tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Hướng Vũ đi tới, mà anh ta lại hoàn toàn nhìn không thấy tôi ---- bởi vì vừa rồi tôi dùng ẩn thân phù, vốn định dẫn Mã Cửu hiện thân, không nghĩ tới, lại dẫn Hướng Vũ tới nơi này.
Hướng Vũ nhìn không thấy tôi, nhưng biểu tình hình như có khác thường, đặc biệt lúc đến gần bên cạnh tôi mười mét có hơn, đột nhiên nghiêng tai lắng nghe, tay nhẹ nhàng đặt ở phía trên tay nải, tôi biết, ở trong đó chính là vũ khí của anh ta, là cái trường đao màu đen.
Tôi có chút khẩn trương, chẳng lẽ như vậy mà anh ta có thể phát hiện hành tung của tôi? Nghĩ đến đây, tôi theo bản năng nhích lại gần cục đá hơn, không ngờ cái động tác này khiến cho anh ta chú ý, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Tuy rằng chúng tôi đã từng ở chung một cái chiến hào, nhưng lúc này tôi vẫn tuôn ra một đầu mồ hôi lạnh, vội ngừng hô hấp, không dám động tiếp, đồng thời cũng hiểu ra, Hướng Vũ căn bản là nhìn không thấy tôi, anh ta dùng thính giác cùng trực giác, nhận thấy được bên này có người, tôi âm thầm bội phục, không hổ là truyền nhân Thần Bộ Môn, bản lĩnh nghe âm biện vị quả nhiên lợi hại.
Nhưng anh ta chỉ nhìn về phía tôi vài lần, sau đó thu hồi ánh mắt, tay cũng dời khỏi cái hắc đao, tiếp tục đi về phía trước, vậy mà không thèm để ý tới tôi.
Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói thật, tôi thật sự sợ một khi anh ta xúc động, rút một đao chém qua bên này, dù sao anh ta cũng nhìn không thấy là ai, lỡ đâu làm ra hiểu lầm, đây chẳng phải là để cho Mã Cửu cùng cổ vương trong tối nhìn chê cười rồi sao.
Hướng Vũ dưới chân rất là cẩn thận, đi lại rất nhẹ, trên mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, tôi không khỏi nghi hoặc, làm sao anh ta lại muốn tới nơi này, chẳng lẽ cũng là vì đuổi theo hai tên gia hỏa kia mà đến sao?
Nhưng Hướng Vũ đi tới đi tới, lại càng cách tôi gần hơn nữa, tôi đang cẩn thận mà nhìn chằm chằm anh ta, bỗng nhiên, Hướng Vũ thình lình nhảy ra, trong tay hắc quang chợt lóe, vậy mà một đao chém về phía đỉnh đầu tôi!
Tôi hoảng sợ, người anh em này cũng quá sát phạt quyết đoán rồi, không phân xanh đỏ đen trắng mà đã hạ sát thủ sao?
Rốt cuộc tôi cũng không ẩn thân nổi nữa, súc cổ tàng đầu, một đi nhanh bước ra, khó khăn lắm mới tránh khỏi lưỡi đao sắc bén của anh ta, nhưng lại vào lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm răng rắc, ngay sau đó một cái đen tuyền đồ vật bùm rơi xuống đất, trên mặt đất nhanh như chớp một trận loạn lăn.
Tôi vội quay đầu lại nhìn lại, thấy trên mặt đất rõ ràng là một cái con cóc thật lớn, lớn như đầu người, bị Hướng Vũ một đao chém làm hai đoạn, lăn vài cái trên mặt đất, sau đó bất động, máu đen nội tạng đã nhiễm đầy đất.
Lần này rốt cuộc tôi không ẩn thân nổi nữa, tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, tôi ở chỗ này chờ Mã Cửu cùng cổ vương hiện thân, bọn họ lại lặng lẽ thả một con cóc bự tới đánh lén tôi, ít nhiều là Hướng Vũ tới kịp thời, hơn nữa phát hiện con cóc này, nếu không, hiện tại hơn phân nửa tôi lại bị trúng độc.
Tôi bóc ẩn thân phù, thấp giọng kêu lên.
- Hướng Vũ huynh đệ, là tôi.
Hướng Vũ đã sớm cầm đao nhìn về phía tôi, lúc này thấy tôi tự mình hiện thân, đầu tiên là cả kinh, theo sau thần sắc hơi hoãn, thu hồi đao, nói.
- Làm sao cậu lại sơ ý tới như thế, nếu không phải tôi phát hiện nơi này có người ẩn thân, lại nhìn đến con độc vật kia, bây giờ cậu đã trúng chiêu rồi.
Tôi cười khổ nói.
- Đúng vậy, tôi chỉ nghĩ tôi ẩn thân người khác nhìn không thấy, mà lại quên đi những độc vật có mấy con cũng không phải dùng đôi mắt để nhìn đồ vật.
Những lời này nửa điểm không giả, là tôi bất cẩn, tôi đã quên người tôi phải đối phó là cổ vương, ông ta nuôi mấy con sâu đó, mà chúng nó cũng không cần phải dùng mắt nhìn, có lẽ, kết cấu đôi mắt động vật khác với con người? Tôi cũng không thể nào giải thích vấn đề này, tóm lại, cái con cóc vừa rồi tuyệt đối là hướng về phía tôi.
- Làm sao mà anh cũng tới nơi này?
Tôi hỏi anh ta, anh ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo tôi trước không cần nói chuyện, ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, vẫy tay với tôi rồi nói.
- Cậu đi theo tôi, nếu muốn tìm chỗ cái tên cổ vương kia đang ở, tôi chuyên nghiệp hơn cậu nhiều.
Cái này tôi đương nhiên đến thừa nhận, vì thế liền đi theo sau lưng anh ta mà đi về phía trước, đại khái đi ra mười mấy mét, Hướng Vũ bỗng nhiên dừng bước, nghiêng tai lắng nghe một lát, bật thốt lên nói.
- Không tốt, mau lui lại!
Tôi ngạc nhiên nói.
- Cái gì?
Anh ta không nói lời nào, từ trong lòng vội vàng lấy ra một cái bao giấy, vội vàng đổ thuốc bột màu vàng ra phía sau, vẽ thành một hàng dài ở phía sau, sau đó lôi kéo tôi xoay người chạy, vội la lên.
- Không kịp giải thích, gia hỏa này điên rồi…
Tôi là hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), bị anh ta lôi kéo lảo đảo chạy ra, không khỏi buồn bực, bỗng nhiên dừng bước, kêu lên.
- Anh cứ đi trước, tôi quay lại xem đó là thứ gì.
Trong lòng tôi sớm tức giận, sớm biết rằng bản thân phải đối phó chính là người nào, đơn giản chính là một ít độc trùng mà thôi, nếu là sợ thì không cần tới, hiện tại chạy trốn lúc này, quá mất mặt đi?
Tôi mới vừa quay người lại, bỗng nhiên nghe trên mặt truyền đến một trận sàn sạt, đám cành khô lá rụng trên mặt đất lay động một trận, từ phía xa nổi lên một tầng cuộn sóng, vậy mà lại là một đám sâu nhiều vô số đang vọt về phía tôi.
Tôi tức khắc ngây ngẩn cả người, Hướng Vũ ở phía sau kêu.
- Đi mau, tôi cho rằng gia hỏa này chỉ đánh chơi cho vui, vậy mà ông ta lại có thể điều khiển được nhiều độc trùng như thế, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt…
Xem ra người Thần Bộ Môn cũng có thứ mình sợ, nhưng mà nhưng lời như hảo hán phải biết tránh thiệt trước mắt, giống như không thích hợp với tôi, bởi vì nếu tôi không có hại, Tân Nhã sẽ có hại.
Lại nói, chỉ sợ lần hành động này là cổ vương được ăn cả ngã về không, ở cái niên đại này, tôi nghĩ ông ta cũng không thể nào làm ra nhiều độc trùng tới như thế, phỏng chừng đây đều là toàn bộ của cải của ông ta, nếu có thể xử lý toàn bộ đám độc trùng này, phỏng chừng ông ta sẽ phải trợ mắt lên rồi.
Nghĩ đến đây, tôi xoay người đón đường những độc trùng đang chạy đến kia, thì thấy chúng nó đi tới chỗ lúc trước Hướng Vũ rắc bột phấn màu vàng, lại đột nhiên đình chỉ không đi nữa, cành khô lạnh run mà động, cũng không biết rốt cuộc ẩn tàng nhiều ít độc trùng.
Tôi thở sâu, muốn chính là cái hiệu quả này, lúc này mới kêu một lưới bắt hết.
Tôi duỗi tay ở giữa không trung vẽ ra ba cái Phá Tự Huyết Chú, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, dương tay đánh ra, huyết chú lảo đảo lắc lư bay về phía trước, dừng ngay chính giữa đám độc trùng đang tụ tập ở nơi đó, ngay sau đó chỉ nghe ầm ầm ầm ba tiếng trầm đục, cành khô lá úa đầy đất bị trở thành hư không, vô số độc trùng ở cành khô lá cây bị nổ tung văng lên trời, các loại kỳ dị tiếng vang giữa không trung hỗn tạp ở bên nhau, thật đúng là trùng thi bay loạn, huyết tương bắn ra bốn phía, tức khắc trong không khí tràn ngập một mùi vị cực kỳ khó ngửi.
Tôi đưa mắt nhìn thử, độc trùng rất phong phú, cái gì rắn độc, con rết, con bò cạp, con nhện, trùng lông xanh, con kiến to, cóc, thằn lằn, còn có rất nhiều con nhận không ra, muôn hình muôn vẻ, một lần bị Phá Tự Huyết Chú cuốn bay lên giữa không trung, tất cả đều biến thành một đoàn huyết tương.
Trường hợp này thực là hoành tráng, rốt cuộc tôi cũng cảm thấy thoải mái, nhịn không được cười ha ha, Hướng Vũ cũng chạy tới, che miệng kêu.
- Cậu còn dám cười, mau che lại miệng mũi, không được hô hấp, đi mau…
Anh ta vừa nói như thế, tôi cũng có chút cảm thấy trong đầu giống như say xe, trong lòng biết đây là trong không khí đều có độc tố, vội ngừng hô hấp, đang muốn lui về phía sau, bỗng nhiên, trong tàn thi huyết vụ đầy trời kia, bay ra một tảng lớn sương mù màu đen, che trời lấp đất hướng nhào tới phía chúng tôi.
Sương mù này cùng phía trước ngoài bìa rừng rất tương tự, tôi thầm hô không tốt, vội cầm lấy viên hạt châu, nâng ở trước ngực, dưới chân vội vàng lui về phía đằng sau.
Hướng Vũ lại dậm dậm chân, một phen giữ chặt tôi, nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng sương mù kia khuếch tán cực nhanh, hai chúng tôi mới vừa chạy ra hơn mười mét, phiến sương mù kia đã xông tới, tôi lại giơ lên kia hạt châu, lại hoảng sợ phát hiện hạt châu không dùng được, những sương mù đó không bị gì cản trở, bao phủ lại phía hai người chúng tôi.
Hướng Vũ vội vàng lấy ra một bao thuốc bột, lại lần nữa tung lên không trung, nhưng cũng chỉ xua tan một mảnh nhỏ sương mù, tôi rõ ràng thấy trong sương mù rậm rạp những con cổ trùng cực nhỏ bé, không khỏi luống cuống một chút, dưới chân lảo đảo một cái, tức khắc bị một mảnh sương mù dừng ở trên người.
Tôi chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên cơ thể mở ra toàn bộ, tựa như có vô số tiểu trùng đang chui vào trong cơ thể, trong lòng hoảng hốt, bỗng nhiên ngã lăn xuống đất, tạm thời tránh đi những sương mù cổ đó, nhưng ngay sau đó càng nhiều sương mù cổ đuổi sát mà đến, tôi không khỏi trong lòng kêu khổ, không nghĩ tới những độc trùng đó cũng là bẫy rập của địch nhân, cố ý cho tôi giết, lại chạy về phía trước, đầy đất đều là Hóa Cốt Phấn, càng khó thoát thân.
Ngay tại khoảnh khắc nguy cấp này, nơi xa bỗng nhiên vang lên hai tiếng súng vang ngắn gọn, hai đoàn hồng mang chui vào trong luồng sương mù, nổ tung một cái…
Bạn cần đăng nhập để bình luận