Cấm Kỵ Sư

Chương 356: Nghi Vấn Thật Mạnh

Hồ cốc.
Giọng Thiên Hồ phu nhân dần dần thấp, rốt cuộc quay về yên lặng, không nói gì nữa.
Tôi khoanh chân mà ngồi, suy tư những gì bà ấy vừa mới kể, Nam Cung Phi Yến lại ngơ ngẩn nói.
- Mẹ, vậy con, con…
Thiên Hồ phu nhân vỗ về đầu chị ấy, thở dài.
- Con là 500 năm trước, mẹ nhặt được ở bên ngoài, cho nên mẹ giữ con ở bên người. Còn có Tiệp Dư, vốn là đồng thời phát hiện con bé cùng với con, nhưng lại bị Phúc Duyên Trai Xa bà bà ôm đi, các con, các con vốn là chị em ruột.
Cả người Nam Cung Phi Yến run lên, mặt đầy kinh ngạc, nhưng cắn chặt môi, lại yên lặng gật gật đầu, giống như tất cả mọi chuyện đã nằm trong dự kiến của chị từ lâu rồi, chỉ là vùi đầu vào lồng ngực Thiên Hồ phu nhân, cắn chặt răng, lại không cho nước mắt chảy xuống.
Thiên Hồ phu nhân từ ái nhìn chị, thở dài.
- Đứa nhỏ ngốc, nước mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ, cả đời chỉ rơi một lần, đó là bởi vì tìm hiểu Thiên Đạo tối cao, thì sẽ không rơi lệ thêm lần nào nữa, nhưng con thì không quan trọng, khổ sở trong lòng, cứ khóc ra cho thoải mái.
Nam Cung Phi Yến quật cường nói.
- Con không khóc, mẹ không đổ lệ, con cũng không đổ lệ, một ngày nào đó, con muốn giống như mẹ vậy, cũng làm Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Thiên Hồ phu nhân không nói, thật lâu sau mới buồn bã nói.
- Nếu thời gian có thể chảy ngược, mẹ sẽ tình nguyện, cả đời là một cái tiểu hồ ly khoái hoạt vui sướng, vô ưu vô lự, đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc…
Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ là ôm nhau như thế, tôi ở bên cạnh phát ngốc nửa ngày, bỗng nhiên từ sơn ngoại truyện tới một tiếng huýt gió, Thiên Hồ phu nhân bỗng nhiên bừng tỉnh, phất tay nói với Nam Cung Phi Yến.
- Là Tư Đồ tiên sinh tới rồi, con mau chóng đi dừng đại trận lại, khắp nơi trong núi đều có, nhất nhất cẩn thận.
Nam Cung Phi Yến gật đầu, liếc mắt nhìn tôi một cái, xoay người mà đi.
Tôi lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhớ tới trên mặt đất còn có một cái thi thể, chính là người áo bào tro kia, vì thế mở miệng hỏi Thiên Hồ phu nhân.
- Phu nhân, người kia là ai?
Thiên Hồ phu nhân cũng không thèm liếc mắt nhìn người nọ một cái, nhàn nhạt nói.
- Bọn đạo chích mà thôi, nói tới làm chi, chẳng qua là một thế hệ trưởng lão của Yếm Thắng Sư mà thôi, không phải người tốt, chết thì chết.
Nói xong, bà ấy hơi hơi phất tay, tức khắc trên mặt đất rung động, cắn nuốt thi thể người nọ vào sâu trong lòng đất, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Không thể tưởng được bà ấy lại có phương pháp xử lý thi thể không khác gì Liễu Vô Ngôn là mấy, tôi không khỏi cứng họng, nghĩ nghĩ lại hỏi.
- Phu nhân, vừa rồi theo như lời mà người nói Nước Mắt Thiên Hồ cùng Luân Hồi Kính, có thể nghịch chuyển luân hồi, là thật hay là giả?
Bà ấy thở dài.
- Đây chỉ là do người bóc hoàng bảng trước đây, bịa đặt lung tung, lừa chút tiền thưởng mà thôi, chỉ vì Cửu Vĩ Thiên Hồ trên thế gian gần như tuyệt tích, cho nên mới có lời này. Ai ngờ truyền lưu ngàn tái, nói dối muốn thành thật sự. Cậu hỏi thật giả, tôi chỉ có thể nói, chuyện này, ngay cả tôi cũng chưa từng nghe nói qua.
Tôi nhíu nhíu mày, ngay cả bà cũng chưa nghe nói qua, như vậy chuyện này là vô nghĩa, chỉ là, do người bóc hoàng bảng kia tùy tiện nói bừa một câu thôi, là có thể làm Phúc Duyên Trai thần bí ở hai ngàn năm lúc sau đại động can qua, khả năng này cũng không phải lớn lắm đi?
Tôi mơ hồ cảm thấy, lúc này đây Phúc Duyên Trai muốn lấy Nước Mắt Thiên Hồ cùng Luân Hồi Kính, tuyệt đối là một cái âm mưu ấp ủ ít nhất mấy trăm năm, hẳn không phải là vì một cái nói dối đơn giản như vậy, huống chi, còn có Xương Thiên Sư?
Tôi đang muốn hỏi sự kiện này có quan hệ gì với Xương Thiên Sư hay không, bỗng nhiên trên không trung có từng trận lôi quang, thụy màu ngàn điều, ngẩng đầu xem, bảy màu lưu ly tráo dần dần tiêu tán, rất nhanh, nơi xa liền có mấy cái bóng người chen chúc, trong chớp mắt cũng đã tới trước mặt.
Nhìn thật kỹ, phía trước dẫn đường là Nam Cung Phi Yến, mặt sau đi theo Tiểu Bạch, Tiệp Dư, còn có Tư Đồ tiên sinh.
Phía sau Tư Đồ tiên sinh, tự nhiên đi theo là Miêu Nô Khả Khả, lại nhìn về phía sau nữa, cư nhiên còn có Thiệu Bồi Nhất, tôi bất chấp không hỏi chuyện về Xương Thiên Sư nữa, vội đi lên đón, Tiểu Bạch nhảy nhót chạy lên, ngó trái ngó phải, kêu lên.
- Anh, em đã tìm Tư Đồ lão nhân tới đây, mấy cái tên kia đâu, đi đâu hết rồi?
Tôi cười cười nói.
- Để anh cậu đánh chạy rồi, yên tâm đi, hiện tại đã an toàn.
Tư Đồ tiên sinh tiến lên nói.
- Không tồi, nhìn thấy thủ sơn đại trận Hồ cốc mở ra, tôi liền biết đã không có việc gì, nhưng vẫn là tới muộn một bước, không có thể giúp được cái gì, hổ thẹn hổ thẹn.
Thiên Hồ phu nhân gật đầu nói.
- Không có gì, đây cũng là một hồi kiếp nạn của Thiên Hồ tộc, tiên sinh hà tất phải tự trách, mà thật ra tôi cũng có điều lo lắng, bước tiếp theo Phúc Duyên Trai sẽ có động tác gì.
Tư Đồ tiên sinh bỗng nhiên trầm ngâm một lát, mới nói.
- Thật không dám dấu diếm, mấy ngày gần đây đêm tôi xem hiện tượng thiên văn, hình như mấy ngày tới cũng không xảy ra chuyện lớn gì, ngược lại rất là thái bình, không biết đây là vì sao, tôi còn đang muốn thỉnh giáo phu nhân.
Thiên Hồ phu nhân hơi hơi động dung, nói.
- n? Cư nhiên có việc này? Nếu Phúc Duyên Trai đã xé rách da mặt, như thế nào sẽ bình yên vô sự.
Bà ấy cúi đầu suy tư một lát, ngẩng đầu hỏi Nam Cung Phi Yến.
- Tình huống trong núi như thế nào?
Nam Cung Phi Yến nói.
- Mấy tên gia hỏa bên Kim Đao môn cũng cơ linh, thủ sơn đại trận vừa mở ra, liền biết con sớm đã đi khỏi sơn động kia rồi, khi con dẫn người chạy đến đó bọn họ đã bỏ chạy. Còn có mấy kẻ cắp bị con vây khốn, cũng không biết chạy khi nào, hiện tại trong núi các nơi sơn cốc cửa ải hiểm yếu đã đóng cửa, kiểm kê tình huống thương vong, trong cốc hơn mười vị tỷ muội mỗi người đều bị thương, ước chừng có một nửa trở lên, đã, đã…
Thiên Hồ phu nhân từ từ thở ra một hơi dài, nói.
- Không cần phải nói, cho người tăng cường trông coi sơn cốc, chờ lát nữa mẹ đi giúp bọn họ chữa thương.
Nam Cung Phi Yến nói.
- Nhưng mà, trên người mẹ cũng có chỗ bị thương, lại nói thân thể của người còn không có khôi phục…
Thiên Hồ phu nhân cười, nói.
- Đứa nhỏ ngốc, hiện tại trăm năm tiểu thiên kiếp đã không còn tồn tại, mẹ tự nhiên cũng không có việc gì, hừ, một ngày nào đó, muốn cho những người đó nợ máu trả bằng máu.
Thiên Hồ phu nhân lập tức đứng dậy, phất tay tiễn khách, mấy người chúng tôi cũng không thể ở lại, vì thế chỉ đành phải cáo từ rời đi, rốt cuộc thì Hồ cốc tao ngộ đại nạn, hiện tại nóng lòng khôi phục trùng kiến, lại muốn tĩnh dưỡng chữa thương, tuy rằng lúc này trong lòng tôi còn có không ít nghi hoặc, lại cũng chỉ có thể chờ về sau mới hỏi được.
Mấy người chúng tôi cáo từ Thiên Hồ phu nhân cùng Nam Cung Phi Yến, xoay người ra khỏi cốc, lại ở cửa cốc lại lần nữa gặp được bạch y thiếu nữ, cũng chính là “Sơn Thần” nơi này.
Cô ấy vẫn cứ cười xinh đẹp, trong lòng ngực ôm cái con mèo đen béo ú kia, gật đầu với tôi rồi nói.
- Hàn công tử chớ nghi ngờ tôi, chỉ vì thân phận Liễu Vô Ngôn đặc thù, tôi không thể không nghe lời ông ta, chẳng qua có câu nói tôi muốn nói cho cậu.
Cô ta nói tới đây, bỗng nhiên tạm dừng lại, phất phất tay với tôi, ý bảo tôi qua đi nói chuyện, trong lòng tôi buồn bực, chẳng lẽ cô ta còn có lời gì muốn nói riêng với tôi hay sao?
Tôi theo bản năng đi qua, giờ này khắc này cũng không sợ cô ta phá rối, cô ấy thấy tôi đi qua, nói khẽ với tôi.
- Ngày hôm đó Liễu Vô Ngôn kêu tôi nửa đường ngăn cậu lại, nhưng rồi lại lặng lẽ nói với tôi rằng không nên làm cậu bị thương, cho nên, tôi mới dẫn cậu tới chỗ tuyệt địa kia, để cho cậu nằm trên cây ngủ một đêm…
Tôi tức khắc ngạc nhiên, thì ra còn có chuyện này nữa, nói như vậy, chẳng lẽ Liễu Vô Ngôn đang âm thầm giúp tôi hay sao?
Tôi hỏi cô ấy có phai như thế không, cô ấy lại cười lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói, chỉ là dặn dò tôi, ông chủ Phúc Duyên Trai thần bí khó lường, địa vị cực cao, nhất định phải cẩn thận mà hành sự.
Tôi gật đầu thật mạnh, nhìn thân ảnh của cô ấy dần dần đi xa, biến mất ở trong vách núi, trong lòng không khỏi tuôn trào muôn vàn nghi ngờ, Liễu Vô Ngôn, đến cùng ông ta muốn gì đây.
Trên đường xuống núi, tôi hỏi Tư Đồ tiên sinh lai lịch của bạch y thiếu nữ cùng con mèo đen mà cô ta ôm trong ngực, ông ấy nói, kỳ thật thiếu nữ kia là một loại sơn yêu, cũng kêu là sơn quỷ, là nữ nhi Sơn Thần trong truyền thuyết, mà cái con mèo đen kia, là một loại sơn khôi, cùng loại với sơn tiêu, nhưng mà cũng có điểm khác nhau.
Ông ta nói như thế, tôi mới bừng tỉnh đại ngộ, nghe nói sơn khôi là một loại yêu quái trong núi, mắt xanh tai to, hình dáng dữ tợn, lại thiện biến hóa. Mà sơn quỷ kia, cũng chính là bạch y nữ tử kia, ở trong sách cổ cũng có ghi lại, đây là một loại yêu, năng lực lại gần như với thần, nàng là con cái của Sơn Thần, tính tình hay thay đổi, có thể cùng vạn vật câu thông, có lực lượng thao túng linh thú.
Trong truyền thuyết Vu Sơn thần nữ, chính là loại này.
Chúng tôi chậm rãi đi ra Hồ cốc, quay đầu lại nhìn lại, toàn bộ Nam Sơn lại khôi phục yên lặng giống như ngày xưa, trong lòng tôi cảm khái, ai lại biết, bên trong sơn cốc này, lại có một cái chủng tộc thần bí truyền thừa vạn năm chứ.
Tư Đồ tiên sinh vỗ vỗ tôi, nói.
- Không cần nghĩ nhiều, tất cả hoang mang, cũng sẽ có lúc được cởi bỏ.
Tôi gật gật đầu, nhìn ông ta im lặng không nói, lại nhớ tới biểu tình lúc Thiên Hồ phu nhân nhìn thấy Tư Đồ tiên sinh, trong lòng thầm nghĩ, Thiên Hồ phu nhân cũng có rất nhiều lời, cũng không muốn bị Tư Đồ tiên sinh biết đâu.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vì thế hỏi ông ta, lúc trước theo như lời ông ta nói, cái người muốn tới tìm ông ta có xuất hiện hay không, ông ta gật gật đầu, nhàn nhạt nói.
- Người nọ đã tới tìm tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận