Cấm Kỵ Sư

Chương 148: Người Thực Vật.

Sinh nhật của A Long?
Tôi lập tức hiểu được đây là Dương Thần muốn biết sinh thần bát tự của A Long, mà cậu ta làm cái người bù nhìn này, hơn phân nửa chính là cái người bù nhìn thế thân, cậu ta phải biết ngày sinh để hành thuật.
Xem ra tôi lại gặp được một người đồng đạo rồi, chỉ là cậu ta hỏi sinh nhật A Long, tôi thật đúng là biết, ngày âm lịch của cậu ta là mùng một tháng mười, thậm chí canh giờ cậu ta cũng đã nói với chúng tôi, bởi vì thời điểm cậu ta sinh ra tương đối có tính truyền kỳ, cho nên, đã từng trở thành chuyện xưa kể cho chúng tôi nghe.
Nhớ rõ lúc ấy A Long nói, thời điểm mẹ cậu ta có thai cậu ta, có một người mù đoán mệnh nói với ba cậu ta rằng, ngày sinh tốt nhất là ngày mùng một tháng mười, nhưng ngày dự sinh của mẹ cậu ta lại là cuối tháng mười, kém hẳn một tháng, nhưng người nhà cậu ta đặc biệt tin cái này, vào ngày một tháng mười đã đưa mẹ cậu ta đến bệnh viện, nói gì cung muốn sinh vào ngày này, bác sĩ bệnh viện không đồng ý, ba cậu ta năn nỉ bệnh viện cả một ngày trời, cuối cùng đã đến nửa đêm, ba cậu ta nóng nảy, lấy một con dao muốn tự mình mổ đẻ cho vợ mình, lúc này người trong bệnh viện mới không có cách, mới tạm thời an bài người đến làm giải phẫu, ba cậu ta còn ký giấy sinh tử, tất cả mọi hậu quả xảy ra thì bệnh viện sẽ không cần chịu trách nhiệm.
Liền cứ như vậy, lăn lộn hơn nửa ngày, vào lúc 12 giờ kém 10 phút khuya hôm đó, lúc ngày mùng một tháng mười sắp qua, tiếng khóc nỉ non lúc chào đời của A Long rốt cuộc vang lên, hơn nữa mẹ con đều bình an.
Nhớ rõ lúc ấy khi nghe xong câu chuyện này, tôi cùng tiểu Hồ tử đều cười như điên, tiểu Hồ tử còn nói với A Long.
- Tôi nói tiểu tử cậu sao có điểm kém thông minh, hoá ra là sinh non nha……
Nhưng mà tôi rất là khinh thường cách làm của người nhà cậu ta, người sinh ra cùng tử vong là có định số, vì một câu đoán mệnh của người mù kia, liền cố tình đi sửa ngày sinh, đây là vi phạm điều cấm kỵ, huống hồ coi như tháng ngày sinh ra cho dù tốt, nhưng sau này không tu đức hạnh thì cũng vô dụng.
Nói cách khác, một con chim ưng con chẳng sợ ngồi xổm dưới mặt đất, chỉ cần nó dùng sức vẫy cánh thật mạnh, có thể tạo ra gió lốc vạn dặm, nhưng một con gà con cho dù có đứng ở trên đài cao đi nữa, sau khi nhảy xuống thì chỉ có thể càng ngã càng thảm.
Lời này có điểm hơi xa vời, tôi lập tức nói cho Dương Thần ngày giờ sinh nhật của A Long, Dương Thần móc di động ra đùa nghịch nửa ngày, cười hắc hắc nói.
- Được, đã có sinh thần bát tự của A Long.
Tôi tò mò hỏi cậu ta.
- Người khác tính sinh thần bát tự đều là bấm tay tính toán, cậu này sao lại mò lên di động?
Cậu ta chỉ chỉ di động nói.
- Nơi này có lịch vạn niên, hiện tại đều thời đại nào rồi, ai còn bấm tay tính toán nữa, không sợ mệt sao……
Tôi đổ mồ hôi, hoá ra mấy thứ này hiện tại đều hiện đại hoá, về sau có phải thầy bói sẽ thất nghiệp hay không?
Dương Thần tìm giấy bút ở chỗ tôi, nghiêng đầu suy tư nửa ngày, mới hạ bút xoát xoát vẽ một lá bùa, nhìn qua nhìn lại mấy lượt mới gật đầu nói.
- Hình như không khác nhau lắm, giống như chính là cái này.
Tôi lại muốn hôn mê lần nữa, nhắc nhở cậu ta.
- Cậu phải làm cho chuẩn nha, cái thứ đồ chơi này mà sai là xảy ra chuyện đấy.
Cậu ta cười cười nói.
- Không sai được, mặc dù sai, cũng chỉ có tỷ lệ 50%.
Tôi hỏi cậu ta vì sao là 50%, cậu ta nói, bởi vì cậu ta tổng cộng cũng chỉ biết vẽ hai loại phù, hơn nữa đều không tạo thành thương tổn cho người khác……
Thôi được rồi, nói cả buổi thì ra cũng chỉ là một tên nửa vời.
Nhưng lúc này tôi cũng chỉ có thể tin tưởng cậu ta một chút, cho dù cậu ta không làm được thì Thiệu Bồi Nhất nơi đó còn có hi vọng, thật sự nếu không làm gì được nữa, tôi liền mang theo A Long đi tìm ông chủ Phúc Duyên Trai.
Kế tiếp, Dương Thần cũng viết ra sinh thần bát tự của A Long, lại lấy ra một quả châm, đem tờ phù chú đính ở sau lưng bù nhìn, lại cầm lấy bù nhìn, trong miệng lải nhải thầm thì niệm vài câu cùng loại chú ngữ, sau đó đầy mặt cẩn thận nghiêm túc một tay bắt lấy người bù nhìn, một tay cầm một cây châm.
Cái châm này của cậu ta, chỉ là cái kim may áo bình thường, có thể thấy cậu ta một cây tiếp một cây, đem mấy cây châm kia phân biệt đâm vào mấy cái bộ vị trên thân người bù nhìn, phía trước cũng chưa có phản ứng gì, nhưng khi cậu ta cầm lấy cái châm thứ bảy, lại chần chờ một chút, hít một hơi thật sâu, mới nhắm ngay phần đầu người bù nhìn dùng sức đâm xuống.
Một châm cuối cùng của cậu ta vừa mới đâm vào, đã xảy ra một màn kỳ tích, A Long ngao một tiếng quái dị, nhảy lên khỏi giường, hai mắt trừng lên thật lớn, giống như đã gặp quỷ vậy.
Tôi tức khắc kinh hỉ, không thể tưởng được biện pháp này của Dương Thần cư nhiên thật sự có hiệu lực, nhưng vào lúc này thân mình A Long run lên, đôi mắt nhắm lại, lại mềm nhũng ngã xuống, hơn nữa lúc này đây không thấy động đậy gì nữa.
Tim tôi lại trầm xuống, vội tiến lên xem xét thì thấy hai mắt A Long nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, cái mũi phía dưới huyệt Nhân Trung chậm rãi chảy ra máu cam, cả người đã hôn mê bất tỉnh, không hề giống trạng thái ngủ như hồi nãy.
Lòng tôi lộp bộp một chút, Dương Thần cũng có chút trợn tròn mắt, nhìn người bù nhìn trong tay, lúng ta lúng túng nói.
- Phương pháp là đúng nha, cậu ta cũng tỉnh, nhưng như thế nào lại……
Nói xong cậu ta bắt lấy cánh tay A Long, ngón tay lại để lên vị trí mạch, sắc mặt tức khắc liền thay đổi, sau một lúc lâu không nói. Tôi hỏi cậu ta tình huống như thế nào, cậu ta ngốc ngốc nói.
- Hồn phách A Long giống như đang nghỉ ngơi vậy.
Lời này của cậu ta làm tôi khó hiểu, cái gì gọi là hồn phách đang nghỉ ngơi?
Dương Thần có chút hoảng loạn mà giải thích cho tôi nghe, người có ba hồn bảy phách, hồn ban ngày công tác, buổi tối nghỉ ngơi, nếu người có giấc ngủ không tốt, sẽ không có tinh thần, cái gọi là mất hồn mất vía chính là ý này. Mà phách là vĩnh viễn sẽ không nghỉ ngơi, sau khi con người đi ngủ, tuy rằng hồn đi nghỉ ngơi, nhưng phách sẽ tiếp tục công tác, những thứ như hô hấp, tim đập, huyết áp sau khi ngủ đều có quan hệ cùng phách, nếu phách cũng đi nghỉ ngơi, như vậy sinh mệnh của con người sẽ xảy ra vấn đề.
Giờ này khắc này, tình huống A Long có điểm như là, tập thể hồn phách đều đi nghỉ phép nghỉ ngơi.
Giống như người thực vật, là bởi vì hồn phách ly thể tạo thành, người bệnh nhân bị thương nặng, hoặc là bị kinh hãi quá độ, hồn phách không được đầy đủ, liền không có ý thức, một ít triệu chứng sinh mệnh đều không thể tự chủ, mà tình huống A Long tuy hồn phách còn ở trong cơ thể, nhưng lại ở vào trạng thái nghỉ ngơi, cho nên hiện tại cậu ta cũng không khác người thực vật cho lắm……
Khi Dương Thần thốt ra lời này, tôi cũng có chút luống cuống, không nghĩ tới cậu ta chỉ mới đâm xuống mấy châm lại biến A Long thành người thực vật, tôi trừng mắt nhìn nhìn cậu ta, khẽ cắn môi, lại cũng không thể nói được gì, cậu ta cũng là có lòng tốt, lại nói hiện tại coi như tôi đánh cậu ta một trận cũng không làm nên chuyện gì.
Tôi kiềm chế tâm trạng muốn đánh người của mình lại, nói với cậu ta.
- Hiện tại làm sao bây giờ?
Dương Thần dùng sức cau mày nói.
- Trừ phi tìm được ông của tôi, nếu không hồn phách A Long sẽ không thể nào tỉnh lại, sẽ chậm rãi hoàn toàn lâm vào ngủ say, đến lúc đó tim cũng ngừng đập, hô hấp cũng không có, cũng như không bệnh mà chết.
Tôi nghe tới mức phát cáu, A Long đang êm đẹp, chỉ ngủ một giấc thôi cư nhiên liền phải không bệnh mà chết, cái này không phải là vô nghĩa sao, tôi hỏi nhà ông cậu ta ở đâu, như thế nào có thể tìm được ông cậu ta, kết quả Dương Thần nói cho tôi biết, muốn đi đến nhà cậu ta, trước phải ngồi xe lửa tám giờ, sau đó ngồi ô tô thêm hai giờ nữa, hơn nữa chỉ có một chuyến xe lửa từ thành phố Bình Sơn tới nhà cậu ta mà thôi, mà giờ khởi hành của nó là vào ba giờ khuya.
Tôi suy sụp ngã ngồi ở trên giường, trong đầu lung tung rối loạn, lại hỏi cậu ta, theo tình huống hiện tại thì A Long có thể kiên trì bao lâu, Dương Thần nghĩ nghĩ nói, dù sao khẳng định kiên trì không đến sau ba giờ khuya đâu.
Cậu ta nói, lúc đầu nói là trong mười hai canh giờ mà không giải quyết được thì sẽ không tỉnh lại được nữa, chỉ là tình huống hiện tại bởi vì sai lầm của cậu ta mà có chút sớm hơn.
Cái đệt cmn, tôi hiện tại rất muốn giết người!
Không được, tôi phải lập tức đi tìm Thiệu Bồi Nhất, để cậu ta mang theo bạn bè yêu quái của cậu ta tới cứu người. Tôi muốn đứng lên, lại gãi gãi đầu, làm như thế nào tìm cậu ta bây giờ? Tôi hiện tại mới ý thức được không có cái di động là đáng buồn như thế nào, mấu chốt là tôi không có cũng thôi đi, ngay cả Thiệu Bồi Nhất cũng không có, đúng là hai cái tên ở trên núi xuống mà.
Cho dù bây giờ đi mua di động cũng không còn kịp rồi, trong đầu tôi bỗng nhiên nảy ra một ý, liên hệ không được với Thiệu Bồi Nhất, nhưng mà cũng có thể liên hệ với Nam Cung Phi Yến mà? Đúng rồi, Nam Cung Phi Yến có di động.
Tôi để Dương Thần trông coi A Long, xoay người chạy ra bên ngoài, đi tìm người hỏi số di động của Nam Cung Phi Yến.
Ra phòng ngủ, tôi nhanh chân chạy nhanh về hướng văn phòng, bất quá đột nhiên mắc tiểu, tôi thầm mắng một câu, cái tên chết bầm A Long, làm tôi gấp tới muốn tiểu rồi.
Không có biện pháp, người có ba cái gấp, không làm không được, tôi chạy vài bước liền đi vòng vèo quay đầu lại, chạy về hướng WC.
Cũng là chạy nóng nảy, tới trước cửa WC tôi không quan tâm liền vọt đi vào, lại không chú ý tới nơi đó có một người đang đứng, tôi đâm đầu đụng phải người đó, chỉ nghe ai da một tiếng, người nọ bị tôi đâm một cái lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Tôi vội qua đi duỗi tay kéo cậu ta lên, trong miệng nói.
- Anh em ngượng ngùng quá, cậu không bị sao chứ?
Thần sắc người này có hơi chút hoảng loạn, duỗi tay che lại bên trái mặt ậm ừ nói.
- Không, không có việc gì……
Tôi nhìn cậu ta nói.
- Mặt cậu mặt làm sao vậy, là do vừa rồi tôi đâm phải sao? Quan trọng không nếu không tôi dẫn cậu đi phòng y tế nhìn xem?
- Không cần, không cần, là do tôi tự làm mình bị thương thôi.
Nói xong cậu ta liền cúi đầu vội vàng đi ra ngoài, mà tôi cũng thấy rõ, thì ra bên mặt trái cậu ta có dán một miếng băng cá nhân, xem ra cũng không phải tôi đâm vào gây thương tích gì.
Nhưng mà tôi có chút khó hiểu, rõ ràng là tôi đụng phải cậu ta, cậu ta hoảng cái gì?
Nhìn bóng dáng cậu ta biến mất ở cửa WC, tôi buồn bực mà lắc lắc đầu, xoay người nhanh chóng đi xả nước cứu thân.
Nhưng mà khi tôi vừa mới quay mặt lại, đột nhiên phát hiện ở chỗ vách tường người nọ vừa đứng, hình như có điểm không thích hợp, tôi dừng bước chân, tập trung nhìn vào, nơi đó giống như vẽ một bộ mặt người……
Bạn cần đăng nhập để bình luận