Cấm Kỵ Sư

Chương 426: Ông lão râu trắng

Cảnh tượng này làm tôi rất sửng sốt, trong hang động bí mật ở Hồ cốc lại có một căn phòng bằng đá thế này. Người phụ nữ đó, có thể là ai nhỉ?
Tôi cố hết sức nhìn diện mạo của người phụ nữ, nhưng mà sương trắng phủ đầy không thể thấy rõ. Ngay lúc này, trong phòng đá đột ngột truyền ra tiếng nói chuyện một lần nữa.
Lòng tôi khẽ động, cố gắng nhìn xem, cuối cùng cũng thấy rõ ràng bên trong phòng đá. Bên cạnh chiếc giường bằng ngọc, còn có một người khác, đang thì thầm với người phụ nữ trên giường.
- Mẹ, mấy ngày nay con do dự mãi, con không biết có nên làm như thế hay không, nhưng có vẻ không còn lựa chọn nào khác. Dì Tuyết cũng đang khuyên con, dì bảo “xe đến trước núi ắt có đường”, nhưng con không đợi được nữa. Mẹ ơi, con rất sợ, con không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Mặc dù, mặc dù mẹ đã nói với con từ lâu, nhưng mãi đến vài ngày trước Trai Chủ Phúc Duyên Trai mới thực sự cử người đến con mới tin rằng, tất cả những điều này đều là thật….
Giọng điệu như đang khóc, như đang than thở, nỗi ai oán réo rắt thảm thiết, như một lời bày tỏ nỗi lòng với một người thân đã khuất. Mà nghe âm thanh này, trái tim tôi liền dao động, kinh hãi chết đứng người.
Bởi vì người đang nói chuyện trong phòng đá, chính Nam Cung Phi Yến.
Nhưng người kia được Nam Cung Phi Yến gọi là mẹ, chẳng phải chính là Yến phu nhân đó sao? Lần trước ở Hồ cốc, Yến phu nhân dù bị thương, thậm chí đã tự cắt một đuôi nhưng cũng không bị thương tổn gì ghê gớm, tại sao bà ấy lại nằm bất động trong căn phòng đá của hang động cổ đại thần bí này?
Lẽ nào, bà ấy đang chữa thương?
Mà vừa rồi những lời Nam Cung Phi Yến nói lại có nghĩa là gì? Chị ấy muốn làm cái gì chứ?
Sương mù trong căn phòng phủ dày đặc, mãi vẫn không dứt, Nam Cung Phi Yến vẫn đang thì thầm tâm sự.
- Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết, con làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không? Hức, mẹ ơi, con đã đến đây mấy lần rồi, chỉ muốn nhận sự chỉ bảo của mẹ, tại sao mẹ vẫn luôn im lặng, mẹ, lẽ nào người ở dưới Cửu Tuyền thực sự đã mất đi thần thức rồi sao…...
Cái gì? Dưới Cửu Tuyền? !
Tôi cứng đờ người, từ này không được sử dụng một cách tùy tiện, dưới Cửu Tuyền, vậy, điều đó có nghĩa là Yến phu nhân thực sự đã qua đời?
Nhưng không thể nào, lần cuối cùng bà ấy còn trò chuyện với tôi rành rành, bà ấy rõ ràng chỉ cắt một cái đuôi thôi mà thôi. Sao lại…..
Bất thình lình, Nam Cung Phi Yến đang ở trong phòng bật khóc rấm rứt, chị dựa vào người đó, không nói gì, thân thể khẽ phập phồng, rõ ràng là đang nức nở.
Lúc này sương mù trong phòng đá cũng dần dần tiêu tán, cuối cùng cũng để lộ ra gương mặt của người phụ nữ, nhìn thấy khuôn mặt bà nhu hòa, trầm mặc, hai mắt nhắm nghiền, môi son khép hờ, dung mạo tất nhiên là rất đẹp, chính là Thiên Hồ chín đuôi mà tôi từng gặp, Yến phu nhân.
Yến phu nhân vào lúc này nằm yên lặng trên chiếc giường ngọc khiến người ta cảm giác bà đang có một giấc ngủ say, Nam Cung Phi Yến thút thít một hồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của Yến phu nhân, tôi ngẩn người một cách si ngốc. Lại trôi qua thêm một hồi lâu sau, chị ấy chợt có vẻ như đã hạ được quyết tâm, giọng nói đầy chắc nịch.
- Mẹ, nếu mẹ đã không chịu trả lời, vậy con chỉ có thể đồng ý với mẹ. Việc đến nước này con cũng hết cách. Nếu không phải như vậy, không chỉ Hồ cốc, mà cả thiên hạ này sẽ lâm vào một trận đại hoạn. Còn nữa, hậu duệ của nhà họ Hàn, Hàn Thanh Thiên, cậu ấy, cậu ấy vẫn còn nhỏ, cần đến sự giúp đỡ của chúng ta, mẹ à, nhà họ Hàn là ân nhân cứu mạng của chúng ta, con không thể bỏ mặt cậu ấy.
Sau khi Nam Cung Phi Yến nói những lời này liền đứng dậy, hơi đưa hai tay lên, kết thành một ấn quyết chỉ vào giường ngọc, sau đó Yến phu nhân đang nằm trên giường ngọc, thứ ánh sáng màu đỏ trên ngực đột ngột lóe lên hừng hực. Chiếc vòng nhỏ bằng ngọc đỏ như máu khẽ vươn lên trong màn sương trắng lạnh lẽo mờ mịt phủ khắp phòng.
Tôi lại thêm kinh ngạc, chị ấy muốn làm gì thế?
Chỉ là lúc này tôi đứng kiễng chân ở bên ngoài đã lâu, chân đã mỏi nhừ, ánh sáng đỏ bên trong rực sáng, sương trắng dày đặc, trong lòng tôi có chút căng thẳng, cố gắng nhìn về phía trước rõ hơn nhưng lại quên là tôi đang nhìn trộm, một chân giẫm phải một hòn đá nhỏ và phát ra tiếng động nhẹ.
- Ai ở bên ngoài? !
Nam Cung Phi Yến đột ngột khẽ quát một tiếng, tay đồng thời buông ra, trong chốc lát vùng hào quang đỏ đã yếu đi.
Tim tôi đánh thịch, đang không biết mình nên xuất hiện hay trốn đi thì đột nhiên từ đâu có một bóng dáng vút qua cực nhanh, tôi chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên một tia sáng trắng buộc chặt thắt lưng mình, cơ thể lập tức bay lên không, vèo một tiếng, cảnh vật trước mắt đã biến đổi. Tôi ra khỏi hang rồi.
Chỉ trong nháy mắt, dây leo ở cửa động trước mặt lướt qua, tôi đã ra khỏi sơn động, nhanh chóng quay đầu lại nhìn thì có một người thấp giọng bên tai tôi nói nhỏ:
- Đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện.
Giọng nói này rõ ràng là mang theo ngữ điệu ra lệnh, tôi muốn giãy dụa nhưng ở trong tay người này tôi lại mất hết sức phản kháng, trong lòng nhất thời hoảng sợ. Sau đó người này túm lấy tôi, không nói không rằng, từ trong rừng cây bay một đoạn mới đáp xuống đất.
Tôi luôn tính toán đến nơi đến chốn, bàn tay đang nắm bên hông tôi cũng buông lỏng, tôi vội vàng ngoái đầu nhìn, lại thấy một ông lão râu tóc bạc trắng đứng trước mặt tôi, vài sợi râu thưa thớt mọc trên cằm, vẻ mặt kiêu hãnh, không ngừng lướt mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Đây hoàn toàn là một người xa lạ, tôi chưa từng gặp qua, thoáng sửng sốt, đồng thời mở miệng hỏi:
- Ông là ai?
Lão già râu trắng trừng mắt nhìn tôi:
- Cậu nói trước! Cậu là ai mà lại ở chỗ này?
Tôi nhìn người này không giống kẻ xấu, thế là nghĩ ngợi rồi trả lời:
- Ách, tôi là bạn của chị Nam Cung Phi Yến. Tôi đến đây để gặp chị ấy.
Lão lại liếc nhìn tôi, đột ngột hỏi:
- Cậu chính là thằng nhỏ họ Hàn đó phải không?
- Ách, phải, tôi họ Hàn, Hàn Thanh Thiên...
Tôi thấy lão lại có thể biết tôi, nên theo bản năng mà báo danh tính, ánh mắt lão liền sáng lên, nhưng vội vàng chìa ngón tay ra hiệu tôi im lặng rồi lại nhìn ra xa. Lão quay đầu lại nói với tôi:
- Thằng nhóc cậu thật đúng là ăn gan hùm, không cần cái mạng nhỏ này nữa à? Trong Ngọc Thanh Động có băng lạnh vạn năm, chính là cấm địa của Hồ cốc, là nơi bế quan. Những kẻ đạo hạnh không đủ nếu vào trong hang sẽ bị khí lạnh xâm nhập, huyết mạch nổ tung mà chết, cả Hồ cốc này cũng không có mấy người dám bước vào động nửa bước. Nếu như ta không kịp thời kéo cậu ra, cậu...
Tôi hồ nghi hỏi lại:
- Vậy thì ông là ai, cấm địa Hồ cốc, một chổ để bế quan, ông ở trong đây làm cái gì?
Người này lại trợn mắt, bày ra điệu bộ đạo mạo trang nghiêm, hừ một tiếng:
- Ta đương nhiên là có thể. Ta là trưởng lão Hộ Pháp Hồ cốc này. Ngươi nói xem, ta có thể không?
Trưởng lão Hộ Pháp của Hồ cốc? Không phải chứ, không phải trong Hồ cốc đều là nữ sao? Chưa từng nghe Nam Cung Phi Yến nói qua mà.
- Ông là trưởng lão Hộ Pháp của Hồ cốc sao?
Tôi liếc nhìn lão mấy cái, không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
- Sao, tên nhóc cậu không dám tin à?
Lão vuốt vài cọng râu lưa thưa trên cằm, vẻ mặt rất tức giận.
- Ách, không phải là tôi không tin, chỉ có điều, ông làm thế nào để chứng minh rằng ông là trưởng lão Hộ Pháp của Hồ cốc, vừa nãy ông đang làm gì trong đó?
Tôi không thể không hỏi cho ra lẽ được, chuyện bị tiểu hồ ly tinh cướp mất túi Càn Khôn, lòng tôi vẫn còn nỗi khiếp sợ, mà đến giờ bóng dáng tiểu hồ ly tinh kia cũng mất hút, tôi còn đang gấp gáp, còn đâu mà dám tin người bậy bạ nữa.
Nhìn ông lão có bộ râu bạc trắng này nghe tôi nói, chợt bật cười ha hả, cười ngả cười nghiêng, tay đấm lòng ngực còn giậm chân xuống đất, cười đến run rẩy cả người, thở gấp liên tục.
Ủa, khoan đã, cười run rẩy cả người, lấy hơi thở gấp liên tục?
Suýt chút nữa tưởng mình hoa mắt, nhìn lão già râu trắng trước mặt, cười một trận rồi bỗng từ từ thay đổi bộ dạng, biến thành tiểu hồ ly tinh vừa rồi giật lấy túi Càn Khôn của tôi!
Tôi há hốc mồm, vô thức lùi lại, dụi dụi mắt rồi tập trung nhìn lại lần nữa, trước mặt tôi chính là cô gái y phục màu xanh hồi nãy, đầu vấn hai búi tóc, dung mạo thanh tú, hai tay chống nạnh, cất giọng nói giòn giã:
- Này, đại ngốc, nhìn cái gì, không nhận ra tôi hả?
- Cô, cô, rốt cuộc là ai?
Tôi hoàn toàn mở to con mắt, chẳng phải vừa rồi đây là một ông lão sao? Thực lòng mà nói, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu lão đột ngột biến thành một thanh niên trước mặt tôi, nhưng thật không thể tin được là ông già nát rượu này lại trở thành một cô gái xinh đẹp.
Cô gái đồ xanh che miệng cười, sau đó ném thứ gì đó ra rồi bảo:
- Tôi trả lại cho anh cái này. Thấy anh có chút lo lắng.
Tôi nhận lấy thứ đó bèn nhìn xem, chính là túi Càn Khôn của tôi, tôi vội vàng đưa tay vào kiểm tra thì mọi thứ vẫn ở nguyên đó, không khỏi vui mừng, ngẩng đầu nhìn lên lần nữa thì lại bị dọa cho chết khiếp.
Bé ngoan của tôi, cô gái vừa rồi đã trở thành một lão già...
Tôi há hốc mồm, thật không nói nên lời, nhưng ông già lại nhanh chóng đổi vẻ mặt nghiêm túc hỏi tôi:
- Những lời Phi Yến nói, việc con bé làm ban nãy, cậu đều thấy hết rồi?
Lòng tôi chợt động một cái, là ý gì đây, lẽ nào nói, lão vừa rồi là cố ý biến hóa để dẫn tôi vào?
Lão, rốt cuộc là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận