Cấm Kỵ Sư

Chương 431: Tắm

Ờm, nhưng trước đó tôi phải thanh minh là tôi đúng thật là để ngăn chặn hành vi tà ác của bọn họ, trước tiên tôi phải xác nhận rốt cuộc họ đang nhìn cái gì, không thể xử oan người tốt được...
Đương nhiên rồi, tôi tiến lại gần, bọn họ cũng không thể nhìn thấy tôi, ngoại trừ Tiểu Bạch. Nhưng có điều tròng mắt của Tiểu Bạch lúc này gần như rơi vào trong cửa sổ rồi, đừng nói là tôi, phỏng chừng cho dù có con ma thật xuất hiện sau lưng cậu ấy, e rằng cũng không phát hiện được.
Tôi nhích đầu lại gần, mặc dù ba tên này đã chặn kín cửa sổ, nhưng tôi vẫn có lợi thế hơn họ, tôi bèn bay lên cao.
Như thế này, từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ đều lọt vào tầm mắt tôi, không xót thứ gì. Tình hình bên trong cửa sổ hiện ra rõ nét, quả nhiên trong phòng tắm có một bóng dáng lờ mờ đang tắm mà còn không kéo rèm. Tiếng nước không ngừng ào ào bên tai, cơ thể trần trụi lả lướt tinh tế liền hiện ra trước mặt.
Ách. Đúng là một cô gái, mặc dù, mặc dù chỉ là một bóng lưng, hơi nước tỏa dày đặc, có phần nhìn không được rõ, nhưng nhìn dáng người yêu kiều thướt tha là biết ngay là một mỹ nữ rồi, chân thì dài, cái eo thì…. thì….. ái chà
Tôi lập tức trở nên hoảng loạn và căng thẳng, ít nhiều gì bây giờ là linh hồn xuất ra, nếu không thì dám chắc mặt đã đỏ bừng, tim thì loạn nhịp và hơi thở dồn dập.
Chỉ là, hơi nước dày đặc, khí nóng bốc lên, cũng không hiểu sao hơi nước lại lớn như vậy, hơn nữa ai cũng biết hơi nước sẽ bay lên cao, cho nên lúc tôi đứng đằng sau ba đứa kia, cũng giống với họ, tất cả những gì tôi thấy chỉ là những phần từ cổ trở xuống, càng lên phía trên nó càng mờ đi
Chỉ là tôi dần dần trôi lên cao hơn, những thứ tôi thấy ngày càng chân thật. Trong lòng đầy khẩn trương, nhưng khi tôi lơ lửng trên đầu cửa sổ rồi nhìn vọng xuống, tôi lập tức ăn ngay một quả sốc, suýt chút nữa hồn bay phách tán!
Đưa mắt nhìn một đường tới dưới chân trở lên đều là một người có vóc dáng người đẹp đẽ, nhưng khi đến vị trí của chiếc cổ thì trống lốc, không có đầu!
Chết tiệt, cái này có thể dọa chết tươi người ta đấy...
Cái này, cái này mà là cô gái gì chứ, rõ ràng là một con ma nữ mà, hoặc chính là yêu nữ.
Tôi lật đật leo xuống, một tay giật ngược Tiểu Bạch, hét vào tai cậu ấy:
- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch...
Quả nhiên Tiểu Bạch có thể nghe thấy giọng nói của tôi, vội vã quay đầu lại, nhìn thấy trạng thái linh hồn của tôi đứng ở phía sau, đồng tử lập tức giãn ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc, há mồm muốn hét lên.
Ta vội vàng đưa tay “suỵt” một tiếng, thấp giọng nói với cậu ấy:
- Đừng nhìn nữa, mau mau đưa hai cái tên này trở về phòng ngủ đi, thứ bên trong không phải người.
- Hả? !
Tiểu Bạch vẫn không kìm được mà kinh ngạc thốt lên, các anh em vội vàng quay đầu và giữ chặt miệng cậu ấy, lúc này Tiểu Bạch sử dụng năng lực kịp thời bắt lấy cánh tay của hai người rồi lôi đi.
- Đi nhanh, nơi này không thích hợp để ở lâu.
Cậu ấy thấp giọng kêu lên, hai người anh em đều sững sờ, muốn quát lên nhưng không dám, cứ như thế mà rề rà để Tiểu Bạch kéo đi.
Tôi nhìn bọn họ đã thật sự đi rồi lòng mới buông lỏng, ngẩng đầu nhìn lại vào trong, thì thấy hơi nước chợt chậm rãi tan đi, đồng thời xuất hiện từng đợt ánh sáng màu đỏ khiến tôi bất giác rùng mình. Trong màn sương mờ mịt, người đó để lộ ra một cặp mắt dữ tợn đầy hung ác nhìn chòng chọc vào tôi.
Bị ánh mắt này nhìn muốn thủng, tôi đột ngột cảm thấy hồn vía mơ mơ màng màng một trận, bụng thầm kêu không hay, vội vàng miễn cưỡng quay đầu lại, thân hình bay bổng lên, chuồn về ngay lập tức.
Tiếng gió rít bên tai, dường như có một luồng khí tà ác như cốt phụ thư bám sát đuổi theo đằng sau, tôi hiện giờ hoàn toàn bất lực, sợ hãi tột độ, chạy được nửa đường vừa đến lầu dưới của ký túc xá nam thì cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu xương phả sau lưng. Tôi không chịu nổi mà hét lên một tiếng, bất tỉnh nhân sự.
Trong đầu tôi nhất thời kéo đến một cơn mơ màng, kèm theo đó là một trận đau buốt dữ dội, hình như người tôi đang chìm trong bóng tối, bị nhốt trong một căn phòng nhỏ đen thui, không thể thoát ra ngoài, cũng không tìm được lối ra. Trong cơn lo lắng, chỉ nghe một tiếng vang cực lớn, theo sau đó dáng người loạng choạng tiến lại người tôi và nói vào tai tôi
- Anh họ, anh họ, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, bọn em về rồi……
Đây chính là âm thanh của Tiểu Bạch. Nghe thấy tiếng kêu của cậu ấy, tôi chợt cảm thấy đầu óc mình như trấn tĩnh lại, tựa hồ trong bóng tối có một ngọn đèn được thắp sáng lên. Tôi dồn sức mở to mắt thì thấy mình đã về tới phòng ngủ, vẫn đang ngồi xếp bằng trên giường, và Tiểu Bạch và A Long bọn hon đã chạy về đến nơi.
Mấy tên này chạy cũng nhanh thật đó, A Long chạy không kịp thở, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền túm lấy Tiểu Bạch quát:
- Mình hỏi cậu, cậu làm cái quỷ gì thế hả, Người phụ nữ đó sắp quay lại rồi, cậu có ý gì…….
Tiểu Bạch nở nụ cười khổ:
- Dẹp đi. Lần trước cậu cũng bảo sắp quay người lại, người ta cũng không quay lại…..
Trong phút chốc tôi không nói nên lời, ba người này đã nhìn trộm mấy lần rồi?
Tiểu Hồ Tử nghi hoặc hỏi:
- Có gì đó không đúng, vừa rồi cậu nói gì mà không nên ở lâu, cậu phát hiện ra cái gì rồi?
Tiểu Bạch như tìm được cơ hội để nói, bèn đưa tay chỉ vào tôi:
- Mình tìm được anh ấy
Hai người cùng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, A Long trợn to mắt:
- Vừa rồi cậu cũng đến đó à? Ái chà anh bạn, mình luôn nghĩ chỉ có mình mới có thể bày ra cái trò nhìn trộm các bạn nữ tắm. Ai dè anh bạn có mày rậm mắt to này cũng phản bội cách mạng à?
Tôi cứng họng một lú rồi gãi gãi đầu:
- À ờm, mấy cậu đừng nói nhảm, cậu xem mình đang ngồi đàng hoàng trong phòng thế này thì đi lúc nào chứ?
- Cũng phải, vậy ý của các cậu là gì, đứa nào xướng lên cái trò này?
A Long hoàn toàn mông lung
Tôi mặc kệ cậu ấy, liền đứng dậy nhìn xuống dưới lầu nhưng không thấy gì, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng:
- Đừng cãi nữa, chuyện này kết thúc ở đây, ai cũng không được phép truyền ra ngoài, còn nữa, còn mấy người các cậu ra còn ai đi rình trộm nữa không?
A Long cười hắc hắc:
- Mình là người đầu tiên phát hiện ra, sau đó liền kể với bọn họ. Vốn là muốn để Tiểu Bạch rủ cậu theo cùng. Ai mà biết rằng đầu gỗ nhà cậu không chịu đi, lại không ngờ tự mình vụng trộm đó nha.
- Đi đi đi, đừng nói bậy nữa, mình nói cho các cậu biết, cái thứ các cậu ngắm căn bản không phải người gì hết. Nếu không tin, ngày mai chờ nghe tin tức của mình.
Tôi nghiêm mặt nói với bọn họ, lần này tôi đã hiểu rồi, trong trường học lại bị thứ đó gì không biết tên theo dõi.
A Long và Tiểu Hồ tử ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi, họ đã nhìn ra tôi không hề nói giỡn, hơn nữa họ cũng từng trải qua không ít sự kiện thần bí, cả hai người này từ lâu đã tôn tôi như thần nhân, lời tôi nói, bọn họ không dám không tin.
Tiểu Bạch lại càng không cần nói tới, cậu ấy cũng biết vấn đề nghiêm trọng rồi, tiến lại gần thấp giọng hỏi:
- Anh họ, anh nói đó là ma quỷ quấy phá sao?
Tôi nhíu mày, ậm ờ một tiếng không chắc chắn. Thực ra tôi cũng không dám khẳng định thứ đó rốt cuộc là gì, nhưng Tiểu Bạch lắc đầu nói:
- Nhưng em thấy không giống đâu. Thành thật mà nói, anh họ, nếu anh có thể nhìn ra ma quỷ, em có thể nhìn không ra sao? Nhưng mấy lần này... em đúng thật cho rằng là người, chỉ có điều, em cũng có cảm giác là lạ...
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói với họ:
- Hôm nay cứ như vậy. Có tình hình gì ngày mai nói sau. Các cậu ngủ sớm đi, đợi tí nữa mình ra ngoài xem sau. Mặc kệ cô ta là ma hay quỷ, nghe tin tức của mình các cậu sẽ biết thôi
Tiểu Bạch vội nói theo:
- Anh họ, em cũng đi. Nếu là quỷ, em giúp anh bắt ả
Tôi cười bảo:
- Quên đi, đi bắt quỷ hả, người ta chỉ cần cởi hết quần áo là cậu cậu liền chảy máu mũi rồi….
- Ai nói chứ, em...
Tiểu Bạch cuống quýt, muốn giải thích gì đó nhưng tôi xua xua tay:
- Cậu không cần nói nhiều. Thật ra anh đi với chị Nam Cung Phi Yến, không cần lo lắng. Hơn nữa, mấy người các cậu đã đi rình trộm, anh cũng không dám đảm bảo sau khi anh đi rồi, các cậu sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cho nên em phải ở lại để bảo vệ hai người họ.
Tôi chỉ tay vào A Long và Tiểu Hồ Tử, Tiểu Bạch nghe thấy lời này ngay lập tức có lại năng lượng tinh thần, vỗ ngực nói:
- Anh họ, anh cứ yên tâm, em cam đoan sẽ không làm hỏng chuyện của anh. Con quỷ đó thật sự dám tới đây, em sẽ đánh cái mông của ả
Tôi dở khóc dở cười vỗ cậu ấy một cái, thấy thời gian đã gần đến giờ hẹn giữa tôi và Nam Cung Phi Yến, thế là liền xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ trên tầng ba, quay lại dặn dò:
- Đem cửa sổ hay gì đó đóng đàng hoàng, anh sẽ không về đâu, nhớ ai kêu cũng không được mở cửa.....
Lời còn chưa dứt, hai chân tôi đã chạm xuống mặt đất, Tiểu Bạch từ tầng ba thò đầu ra, vẫy vẫy tay, sau đó “cạch” một tiếng, cửa sổ đã đóng lại.
Thời gian Nam Cung Phi Yến và tôi giao hẹn là lúc chín giờ gặp nhau ở bãi tập nhỏ phía trước tòa nhà thực nghiệm, sau đó cùng nhau đi tìm Thường Khánh. Hiện tại, thời gian đã gần đến rồi.
Nhưng có điều, trong trường học lại xảy ra sự cố này, lại nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi thầm nghĩ mình có nên đi bắt kẻ đang tắm trong ký túc xá nữ trước, để xem cô ta là thứ gì....
Bạn cần đăng nhập để bình luận