Cấm Kỵ Sư

Chương 331: Huyết anh.

Tiểu Bạch nói, ở phía sau lưng của tôi, đột nhiên lại xuất hiện một gương mặt người.
Tôi nhảy bật lên, trong góc phòng có một cái gương, tôi nhanh chân chạy vài bước qua bên đó, nương theo ánh đèn mỏng manh, xoay người lại xem, da gà da vịt cả người đều dựng lên hết, có cảm giác ngay cả chân tóc cũng muốn xù lên luôn rồi.
Ở ngay đằng sau lưng của tôi, lúc này lại bất ngờ có một gương mặt người bị biến dạng nằm trên đó, mắt mũi miệng đều có đủ, mơ hồ, còn đang chậm rãi di chuyển nữa!
Mẹ bà nó cái thứ này ở đâu chui ra vậy!
Tôi lập tức nhớ lại cái buổi tối ở khách sạn đó, bóng đè thần bí, tiếng khóc lúc nửa đêm, và cả cơn ngứa râm rang kì lạ kia nữa...
Không lẽ, là từ trong khách sạn mang theo cái tà linh nào ra sao?
Trong lòng tôi liên tục thoáng qua một vài suy nghĩ, lại càng thêm cảm thấy khó mà tin nổi, rốt cuộc là loại tà linh gì vậy chứ, không ngờ còn có thể bám lên người của tôi?
Lúc này Tiểu Bạch lại phản ứng rất nhanh, cũng không biết chộp được cái ghế từ chỗ nào, hung hăng đập mạnh lên gương mặt ở phía sau lưng tôi, trong miệng còn la lớn:
- Anh kiên nhẫn một chút, em đập chết nó liền đây!
Tôi không kịp trốn, chỉ nghe bốp một tiếng, tôi thiếu chút nữa là đã bị cậu ta đánh cho hộc máu mồm, nhưng mà lần này hình như thật sự có hiệu quả, nhìn lại trong gương, cái gương mặt phía sau lưng vặn vẹo không ngừng, đột nhiên dần dần nhạt đi, rất nhanh đã biến đi mất.
- Em, em đánh bay cái thứ kia rồi, đó là thứ gì vậy.
Tiểu Bạch bỏ ghế xuống hỏi tôi, tôi cười khổ một tiếng, đang định nói chuyện, thiếu niên kia đột nhiên chỉ vào trước ngực của tôi khẽ kêu lên:
- Không xong, cái thứ kia hình như đã chạy lên phía trước rồi, nhanh lên!
Cậu ta vừa hô tiếng nhanh lên, Tiểu Bạch đã vung ghế chạy đến trước mặt tôi, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đánh, tối lật đật cúi đầu nhìn xem, đã thấy gương mặt kia thế mà lại xuất hiện ở trước ngực tôi, gương mặt vặn vẹo kia thậm chí bắt đầu trở nên hơi dữ tợn lên.
- Đừng đánh...
Tôi mở miệng kêu lên, nhưng mà Tiểu Bạch lúc này không ngờ lại hành động vô cùng quyết đoán nhanh gọn, giống như là không hề nghe thấy tôi đang nói gì vậy, vung ghế lên, “Bốp!” một tiếng, tôi lại bị đánh lùi lại phía sau hai bước, ngực đau vô cùng.
Tiểu Bạch lại không hề do dự, đưa ghế ra đằng sau, lại quất ghế ra đằng trước, nhưng mà làm thêm hai lần, hình như là đã chọc họa lớn rồi.
Chỉ thấy trước ngực của tôi, không ngờ lại bắt đầu có máu đang từ từ chảy ra, xuyên thấu qua làn da trước ngực của tôi, thấm từng chút một ra bên ngoài, ngay sau đó cái gương mặt người kia hình như vô cùng tức giận, nó không ngừng biến ảo, vặn vẹo, giãy dụa, bày ra các loại hình thái khác nhau ở trên ngực của tôi.
Tiểu Bạch đã ngây ngẩn cả người, cứ giơ băng ghế đứng đờ ra đó, đang do dự, tư thế giống như còn muốn đánh tôi nữa, tôi vội vàng móc ra một tấm phù chữ Đuổi nói:
- Anh Bạch ơi anh nghỉ ngơi đi, tự tôi tới được rồi...
Nhóc con này giỏi thật, nếu mà để cho cậu ta đánh thêm vài cái nữa, tà linh trên người của tôi còn chưa bị làm sao, nhưng mà tôi sắp sửa bị cậu ta đánh cho hộc máu luôn rồi, tự tôi cũng có Cấm Pháp, có phù chú, đuổi con tà linh này đi còn không phải là dễ như chơi sao.
Tôi cầm phù chữ Đuổi đang định chụp lên trên ngực mình, ông lão ở bên trong đột nhiên nói:
- Đừng cử động, cậu thanh niên nhà họ Hàn, tà linh này không phải thứ con tiện tay là đuổi đi được đâu. Tiểu Ngũ, bây giờ có phải nó đã hiện hình ra rồi không?
Thiếu niên xoay người nói:
- Đúng vậy, ông nội, đã hiện hình rồi ạ.
Tiểu Bạch cũng quay đầu qua hỏi:
- Ông nội, đây là cái thứ gì vậy ạ?
Ông lão kia cũng không trả lời, giọng nói yếu ớt mệt mỏi tiếp tục nói:
- Tiểu Ngũ, con đi cầm cái hồ lô của ông.
Thiếu niên trả lời một tiếng, đi đến phía sau bình phòng, một lát sau lại đi ra, trong tay còn cầm theo một cái hồ lô nhỏ đỏ như máy, nhìn qua rất là tinh xảo, có cảm giác vừa không phải bằng vàng cũng chẳng phải bằng gỗ, cậu ta cầm hồ lô đi đến bên cạnh tôi, ông lão kia còn nói thêm:
- Mở hồ lô ra, dựa theo cách lúc trước ông đã dạy cho con, đi một lần quỷ huyệt, thu thứ tà ám kia lại.
Thiếu niên trả lời, nhìn tôi nói:
- Anh đừng có nhúc nhích, nghe ông nội, đây là vì muốn cứu anh.
Dứt lời, cậu ta cầm cái hồ lô, nhắm thẳng miệng hồ lô về phía đầu xương sống của tôi, quát khẽ một tiếng, vỗ một cái lên đáy hồ lô, ngay sau đó lại nhanh chóng di chuyển hồ lô, nhanh chóng vỗ năm sáu cái lên phía sau lưng và trước người tôi.
Mấy cái vỗ này cậu ta làm vừa nhẹ vừa nhanh, gần như là chỉ trong chớp mắt đã làm xong, tôi cứ như một con rối gỗ, giật mình nhìn tất cả mọi chuyện, cả người ngây dại, bọn họ đang muốn làm gì thế?
Đột nhiên!
Một cánh tay khô quắt nhỏ gầy, từ trên ngực của tôi đâm ra!
Trong lòng tôi rung mạnh, cúi đầu nhìn một màn làm cho tôi sợ hãi này, da gà của tôi nổi lên hết tầng này đến tầng khác, đây, đây là...
Chỉ thấy trên cái bàn tay nho nhỏ giống hệt như tay người này, lại có móng tay sắc nhọn, bên trên còn có những giọt máu màu đỏ nâu sềnh sệch đang từ từ nhỏ xuống, nó không ngừng cố gắng đưa tay về phía trước, giống như là, muốn bò ra khỏi cơ thể của tôi vậy.
Trong tay tôi vẫn còn đang nắm chặt phù chữ Đuổi, nhưng mà lại không dám động đậy chút xíu nào cả, thiếu niên kia và Tiểu Bạch cũng mặt mày khẩn trương nhìn về phía trước ngực của tôi, đồng thời, trong cơ thể của tôi đột nhiên xông lên một nguồn lực kì lạ, giống như là thật sự có một thứ gì đó, đang liều mạng muốn chui ra bên ngoài.
Ngay sau đó, trên ngực của tôi lại đau như bị xé ra, lại thất có một cánh tay nhỏ đang duỗi ra, cứng rắn xé mở đi máu thịt ở trước ngực của tôi ra, sau đó, một vật thể máu me bê bết đột nhiên từ trong đó nhảy ra ngoài!
Không, nếu nói chính xác hơn, thì hẳn là một quả cầu thịt máu me bê bết, sau khi rơi xuống đất, giống hệt như một đứa bé mới được sinh ra đời, bắt đầu nằm dưới đất duỗi thân thể ra, lại có đầy đủ mắt mũi, hoàn toàn chính là cái gương mặt dị dạng ở trên cơ thể của tôi lúc này.
Nhưng mà, ở trong mắt của tôi, thứ này chính là một con quái vật còn chưa trưởng thành thành hình!
Mấy người chúng tôi đồng thanh la lên một tiếng khe khẽ, rồi mỗi người lại tiến lên một bước, con quái vật nhỏ này tuy rằng nhìn rất đáng sợ, nhưng mà nó cũng không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào cho chúng tôi cả, tôi lại muốn nhìn cho rõ, thứ này rốt cuộc là thứ gì.
Nhìn kĩ lại, con quái vật này có hơi giống người, ở phía sau còn có một cái đuôi ngắn, cả người đều bị bao bọc trong một tầng chất nhầy máu me, nằm sấp trên mặt đất, đột nhiên mở bừng hai mắt, đôi mắt kia, không ngờ lại đỏ như máu.
Lúc này đây, mấy người chúng tôi lại đồng thời lui về phía sau một bước, chỉ thấy ánh mắt mang theo oán độc của tiểu quái vật này gắt gao nhìn chằm chằm về phía tôi, đột nhiên mở to cái mồm, lộ ra hai hàm răng trắng hếu, khóe miệng còn nhỏ xuống chất nhầy, thật sự muốn ghê tởm bao nhiêu thì ghê tởm bấy nhiêu, muốn khủng bố bao nhiêu thì khủng bố bấy nhiêu.
Giọng nói của ông lão kia lúc này lại truyền đến:
- Tiểu Ngũ, còn đợi cái gì nữa, thu nó đi thôi.
Thiếu niên kia gật đầu, cầm hô lô máy đi lên, nói với con quái vật kia:
- Số mạng của ngươi không tốt, đụng phải tay của ta, đời này ngươi cũng không có cơ hội hại người nữa, nhưng mà như vậy cũng tốt, sau này ta sẽ siêu độ cho ngươi, hy vọng ngươi sớm ngày thoát khỏi bể khổ, lại nhập vào luân hồi một lần nữa.
Nói xong, cậu ta giơ hồ lô máu lên, miệng chỉa xuống đất, đế hướng lên trời, nhắm thẳng vào tiểu quái vật kia, dùng tay chỉ một cái, quát khẽ:
- Phụng pháp chỉ của thiên sư, tất cả oan hồn tà ma, yêu ma lệ phách, tất cả đều trấn phục, cấp tốc nghe lệnh
Trong miệng của hồ lô máu lập tức tràn ra một cỗ khí đen, bao phủ tiểu quái vật vào bên trong, tiểu quái vật giống như bị sét đánh, cả người đều chấn động, đột nhiên không tiếng đột hét ầm lên, liều mạng mà gào rống, nhưng mà lại không phát ra bất cứ tiếng động nào cả, đồng thời thân thể không ngừng giãy dụa bò động, muốn trốn thoát khỏi khí đen, nhưng mà hoàn toàn không làm được chuyện gì, chỉ trong chớp mắt, đoàn khí đen kia đã rút trở về, kéo theo tiểu quái vật đó theo cùng, tất cả đều thu vào bên trong hồ lô máu.
Tôi lại nhìn xuống dưới đất, đã vô cùng sạch sẽ, cái gì cũng không có, lúc này tôi mới nhớ lại tình cảnh lúc ban nãy, vội vàng cúi đầu nhìn xem, lại sợ ngây người, chỉ thấy trước mặt của tôi vẫn còn nguyên vẹn, hoàn toàn không có miệng vết thương bị tiểu quái vật xé rách ra khi nãy.
Tất cả những thứ lúc nãy, giống như là từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra.
Mà cơn ngứa phía sau lưng, cũng đã hoàn toàn biến mất.
Thiếu niên kia ôm hồ lô, cẩn thận đi ra phía sau bình phong, nhỏ giọng nói:
- Ông nội, đại công cáo thành.
Giọng nói của ông lão kia từ tốn nói:
- Ừ, không tệ, xem ra dạo gần đây con tiến bộ rất nhiều, cất kĩ hồ lô đi, kêu anh của con, còn có người trẻ tuổi nhà họ Hàn kia vào đây, ông nội có chuyện muốn nói.
Thiếu niên lập tức đi ra ngoài, gật đầu với chúng tôi nói:
- Ông nội gọi hai anh đi vào.
Lúc này tôi mới cẩn thận đánh giá thiếu niên này, chỉ thấy cậu ta mày rậm mắt to, vẻ mặt đôn hậu, xem tuổi thì chắc là nhỏ hơn Tiểu Bạch hai ba tuổi, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi thôi.
Tiểu Bạch thấy tôi đang đánh giá thiếu niên kia, nói khẽ với tôi:
- Cậu ta chính là con một của chú ba em, gọi là Chung Tức Li, nhũ danh là Tiểu Ngũ, bởi vì cậu ta ở trong thế hệ đời này của gia tộc đứng hàng thứ năm.
Cậu ta hơi ngừng lại, lại có chút tự hào mà chỉ chỉ vào mũi mình nói:
- Lão đại là em đó.
Thì ra thiếu nhiên này không ngờ lại là con trai của Chung Lương Thần, chỉ là, hành động của cậu ta, hình như lại có chút khác với cha của mình. Tôi nhịn không được nhìn thiếu niên này thêm hai lần nữa, mới cùng với Tiểu Bạch cất bước đi vào phía sau của bình phong.
Trong lòng tôi nghĩ thầm, vị tộc trưởng nghe nói đã bệnh nhiều năm, sớm nằm liệt giường không dậy nổi, lại mắc chứng si ngốc do tuổi già, xem ra cũng không có đơn giản như những gì bên ngoài hay đồn đãi, ở trong đại viện nhà họ Chung này, thật sự là nguy hiểm bốn phía, quỷ bí khó lường.
Ở phía sau bình phong, thì ra lại chỉ có một cái giường vô cùng bình thường, Tiểu Ngũ nhà họ Chung đặt đàn đầu lên trên bàn ở ngay cạnh đầu giường, nương theo ánh đèn, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ được ông lão đang nằm ở trên giường này.
Ấn tượng đầu tiên mà ông lão này mang đến cho tôi chính là, một ông lão đang chuẩn bị gần đất xa trời, tóc của ông đã gần như trắng phau, cũng đã rụng rất nhiều, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt ảm đạm, gầy chỉ còn da bọc xương, nêu như ông lão cứ nhắm mắt nằm ở chỗ này, tôi quả thật còn tưởng rằng đây chỉ là một cỗ di thể.
Nhưng mà đôi mắt của ông lão này lại thâm thúy và sáng trong như tuyết, ông nhìn hai người chúng tôi đi đến cạnh giường, ánh mắt đầy hoàn ái hiền từ, Tiểu Bạch là người đầu tiên chạy qua đó, nhỏ giọng kêu lên:
- Ông nội, ông nội, con đã sớm muốn đến thăm ông, nhưng mà chú ba lại không cho...
Ông lão cố gắng nâng tay lên, vuốt ve đầu của Tiểu Bạch, cười nhẹ, cũng không nói chuyện, lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tôi một cái, chậm rãi nói:
- Con chính là cháu trai của Hàn Vân Tiêu sao?
Tôi gật đầu một cái thật mạnh, ông lão than thở một hơi nhè nhẹ, lắc đầu nói:
- Mấy ông bạn cũ đều đi hết rồi.
Ông chỉ nói những lời này, lại nhắm mắt lại, giống như có hơi mệt mỏi, lại hình như là đang nhớ lại chuyện cũ, sau một lúc lâu, mới mở mắt ra một lần nữa, hỏi:
- Trên đường con đến đây, có từng gặp qua một lão đạo sĩ mặt đen gầy gò nào không?
Tôi hơi sửng sốt, trong đầu lập tức nhớ đến cái người thanh niên kk kia lắc đầu nói:
- Con chưa gặp qua lão đạo sĩ mặt đen gầy gò nào cả, nhưng mà, trên đường con đến đây, có từng gặp qua một người trẻ tuổi thần bí...
Tôi cũng chưa nói ra chuyện lúc nãy tôi còn nhìn thấy người thanh niên đó còn ngồi ở trong phòng của Chung Lương Thần ra, nơi này dù sao cũng là đại viện của nhà họ Chung, có một số lời nói, tôi còn phải thăm dò cho rõ ràng.
Sau khi tôi nói xong, ông lão đột nhiên nhăn mày lại, hình như còn đang suy nghĩ gì đó, tôi hỏi dò:
- Ông ơi, con muốn hỏi, cái quái vật lúc nãy, rốt cuộc là thứ gì vậy ạ? Vì sao sẽ ở trên người của con?
Ông lão lại không trả lời vấn đề của tôi, ánh mắt mê mang trống rỗng nhìn về phía không trung, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
- Như thế nào không phải là hắn, như thế nào không phải là hắn....
ngày 17/06/20
Bạn cần đăng nhập để bình luận