Cấm Kỵ Sư

Chương 430: Nhìn trộm

Thực ra tôi muốn biết, giữa trai chủ Phúc Duyên Trai và Thiên Hồ phu nhân đã từng xảy ra xích mích và tranh chấp gì vào trăm năm trước. Nhưng Nam Cung Phi Yến rõ ràng là không muốn nói quá nhiều với tôi, chị chợt đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt, cười với tôi:
- Thôi, chuyện này cứ từ từ nói đi. Nếu dì Yến đã không đồng ý thì chị sẽ nghĩ cách khác. Chúng ta quay lại trường tìm Thường Khánh.
- Tìm Thường Khánh? Để làm gì?
Chị ấy nhắc đến Thường Khánh, nhất thời trong tâm trí tôi hiện ra con rắn màu đen to lớn, bộ dạng long trời lở đất làm ầm ĩ trong rừng cây, nhếch mép trong vô thức.
- Ha ha, trước tiên phải giữ bí mật, không được nói lung tung. Đi thôi, nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta phải trở về trường học.
Nam Cung Phi Yến nói rồi liền kéo tay tôi, tôi vội vàng ngăn cản:
- Đừng, chị, đường này xa lắm, chị không thể mang em theo mà bay về được, hôm nay em trúng gió núi đầu cứ ong ong, chị tha cho em đi...
- Hả, vậy làm sao bây giờ...
Đúng lúc đó, trên đường lớn có một chiếc xe khách đằng xa chầm chậm chạy tới, nhãn cầu chị ấy xoay tít đầy hứng khởi:
- Có cách rồi. Hai chúng ta sẽ đi nhờ xe.
Chị đột ngột lôi tôi bay lên không trung, đợi đến khi chiếc xe khách chạy tới thì từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống. Cả hai chúng tôi nhìn nhau cười khoái trá, cùng ngồi xuống, theo chiếc xe khách dần chạy về phía trước, ngắm nhìn cảnh vật ven đường thật khiến tôi có một nỗi khoan khóai khó tả thành lời.
Tôi từng ngồi xe khách nhiều lần rồi nhưng đều là ngồi trong toa xe cơ. Trải qua cơn mê man, ngơ ngác thì những gì có thể nhìn thấu qua ô cửa sổ nhỏ cũng chỉ là từng mảnh rời rạc vụt qua mà thôi.
Lúc này đây, chúng tôi đang ngồi trên nóc xe, phía trước là đồng bằng bát ngát vô tận, phía sau là núi non bao la rộng lớn. Tầm nhìn trải rộng theo không gian, không bị ngăn trở hay che khuất, làn gió phả êm ả, hương hoa ngào ngạt từng cơn. Một buổi chiều của ngày xuân, tôi ngồi cạnh Nam Cung Phi Yến, mọi lo lắng muộn phiền vừa rồi đều đã bay lên chín tầng mây. Chỉ còn cảm thấy cuộc sống này thật tốt đẹp, và thế giới này cũng thật tươi đẹp.
Hai người chúng tôi ngồi nhờ một chuyến khác, chẳng mấy chốc đã về đến trường. Sắc trời cũng vừa chập tối. Lúc này tôi chợt nhớ ra một vấn đề, bèn hỏi Nam Cung Phi Yến:
- Có chuyện em không hiểu. Nếu gia tộc của chị đã có rất nhiều việc như vậy, sao trong khoảng thời gian trước chị luôn kiên trì lên lớp thế?
Chị mỉm cười trả lời:
- Nói thật thì, chị không nỡ bỏ học sinh của mình, trước đây chị từng nghĩ nếu từ nay về sau chị không về trường được nữa thì sẽ cho các em học thêm vài bài, chị biết rằng mọi người đều yêu mến chị, chị không muốn làm mọi người thất vọng.
Nhìn vẻ mặt đắc chí xen lẫn vẻ tự mãn còn nỗi mất mác đầy phức tạp cùng hiện hữu, tôi không nhịn được mà đưa mắt nhìn chăm chú trên người chị, trong lòng thầm nghĩ: Chị không biết đâu, mấy tên đó đều thích kem ly 34d của chị...
Chúng tôi vào trường rồi tách nhau ra, chị ấy bảo đi lấy đồ gì đó, còn tôi quay lại ký túc xá, nhưng không ngờ rằng Tiểu Bạch và A Long, mấy người bọn họ đều không có ở đó.
Tôi ăn vội một bát mì ăn liền, sau đó bèn nằm xuống an tĩnh nghỉ ngơi, tôi đã hẹn với Nam Cung Phi Yến, tối nay sẽ đi tìm Thường Khánh. Mặc dù tôi vẫn chưa biết rốt cuộc chị ấy muốn làm gì, nhưng có điều, tôi tin rằng trong đêm nay tôi sẽ được biết hết tất cả.
Tôi bình tĩnh lại và để bản thân chìm vào trạng thái thiền định, đây là thứ cảm giác mà tôi tự lĩnh ngộ ra. Khoe khoang một chút thì chính là “vật ngã lưỡng vong” (*), thế giới ở trong tim tôi, dùng mặt đất làm cực âm, chính là ngây người.
(*)Vật ngã lưỡng vong: là một quan điểm Mỹ học, “Vật” chỉ toàn bộ thế giới vật chất xung quanh, “Ngã” chỉ ý thức và tinh thần. “Vật ngã lưỡng vong” chỉ sự quên đi cả ý thức lẫn vật chất, đạt đến ngưỡng nhập làm một thể với thiên nhiên
Sự ngây người này không phải là việc mà người bình thường có thể làm được, đặc biệt là coi mọi thứ xung quanh như không tồn tại, trên thực tế là một loại kỹ năng sơ cấp dành cho bệnh nhân tâm thần.
Thực ra từ một góc độ nào đó, người mắc bệnh tâm thần thuộc về một loại người có dị năng, sự kích thích do rối loạn thần kinh đôi khi có thể mang đến những khả năng kỳ diệu mà cơ thể con người không tài nào giải thích được.
Chẳng hạn như khả năng dự báo, tính cảm ứng, như giác quan thứ sáu, như năng lực đặc thù ở phương diện nào đó, giống như... xưa kia trước khi Tân Nhã ra đời, cha mẹ cô đã gặp được một nữ quạ đen.
Tôi ngồi xếp bằng trên giường, thần lực được mở ra vô tận, lúc nghĩ đến nữ quạ đen và cảm ứng có thể thấy trước sự việc, tôi chợt nhớ đến lần trải nghiệm linh hồn thoát xác kỳ diệu khi ở nhà của Dương Thần.
Lần này, tôi vẫn muốn thử lại, không biết thời gian đã trôi qua cảnh vật đã đổi thay, tôi của ngày hôm nay đã đạt đến độ cao nào rồi.
Tôi còn nhớ rằng lần trước tôi đã để mình hoàn toàn bước vào cảnh giới của bức họa thiên thư mới có thể xuất hiện trạng thái đó.
Một cách chậm rãi, tôi lại để bản thân đắm chìm trong cảnh giới đó, đồng thời niệm chú tĩnh tâm, toàn thân liền trùng xuống, tuy đã nhắm mắt lại nhưng mọi thứ xung quanh đều trở nên rõ ràng trong tâm trí tôi, lần này vẫn như lần trước, cảm nhận gần như y chang nhau.
Khi tâm trí tôi chuyển động, cơ thể bất giác đột nhiên đã đến bên ngoài cửa sổ.
Cảm giác này đã lâu rồi mới quay trở lại, chính xác, chính là như thế. Mặc dù tôi ngồi khoanh chân trên giường và không hề cử động, nhưng cơ thể tôi đã ra đến bên ngoài. Quay đầu lại nhìn, thân thể tôi vẫn đang ngồi đó, cúi đầu nhìn xuống thì chân tôi đã không còn chạm đất nữa.
Linh hồn đã thoát xác!
Bên ngoài gió đêm thổi hiu hiu, cả vòm trời đầy sao, khuôn viên trường lúc này đã bị bóng tối bao phủ. Phía xa xa có điểm một vài ngôi sao đang phát sáng, như thể nó đang rung rinh không ngừng theo làn gió đêm. Cũng không biết đó là ngôi sao sáng hay một thứ gì đó không rõ.
Lúc này là khoảng tám giờ tối. Phóng mắt nhìn xung quanh, tòa nhà ký túc xá vẫn còn sáng đèn. Tôi từ trên tầng ba từ từ phiêu theo gió mà lượn xuống. Xung quanh đều là một khoảng tĩnh lặng, có thể nghe bên tai lờ mờ một số âm thanh kỳ lạ, vừa giống tiếng côn trùng kêu vào ban đêm, vừa như tiếng động của một con thú nhỏ đang vụng trộm. Cơn gió đêm chậm rãi lướt qua, tôi bay bổng đã xuống dưới lầu.
Cảm giác này thật là đỉnh của đỉnh, hai chân đáp xuống đất nhưng lại cảm thấy mềm nhũn. Bỗng bên cạnh có vài nam sinh bước đến, kéo tay lôi cổ, một bộ dạng say mèm. Vừa thấy mới từ quán ăn nhỏ trước cổng trường trở vào. Có điều bọn họ đi ngang qua kế cạnh tôi mà không ai có thể nhìn thấy tôi.
Tôi không nhịn được mà phì cười, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên lầu, thầm nghĩ, nếu đợi A Long bọn họ về thì chắc chắn là không biết tôi đang ngồi ở đó, hơn nữa hồn phách đã phiêu bạt ở bên ngoài rồi.
Nghĩ đến đây liền thấy thú vị, tôi nhìn xung quanh thì thấy ký túc xá nữ nằm đối diện, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, giờ này Tân Nhã đang làm gì vậy nhỉ? Mấy bữa rồi không gặp cô ấy, chi bằng nhân cơ hội này đi thăm thử.
Khà khà, chỉ là không biết, Tân Nhã có năng lực nhìn thấy linh hồn của người khác không?
Không biết thế nào mà tôi nhớ đến những lời Tiểu Bạch đã nói hai ngày trước, chủ đề nhìn trộm ký túc xá nữ, trong lòng không khỏi suy nghĩ, vậy mình có tính là rình trộm ký túc xá nữ không đây? Nhưng có điều, nếu là nhìn trộm Tân Nhã thì….....
Khụ khụ, chắc không tính là nhìn trộm đâu nhỉ?
Tôi dáo dác nhìn xung quanh mặc dù không ai nhìn thấy được tôi, chẳng qua là sắp đi ký túc xá nữ rồi nên vẫn có chút chột dạ, nhưng lòng hiếu kỳ lại càng lúc càng mãnh liệt, thế là tôi tranh thủ ban đêm để lẻn vào ký túc xá nữ.
Tôi tự nhủ với bản thân, dù có bị phát hiện, đấy cũng là chuyện ma chuyện quỷ, đến thời điểm đó sẽ quay đầu chuồn ngay, ai cũng không biết đó là tôi, sợ cái khỉ gì?
Tôi đến phía sau ký túc xá nữ một cách thong thả, chỗ mà lần trước tôi đã nhảy lầu, đống cát vẫn còn ở đó, tôi đứng dưới lầu ngửa đầu nhìn lên phía trên, ô cửa sổ ở tầng ba phía trên chính là ký túc xá của Tân Nhã.
Từng diễn cảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu, tôi phát hiện một ma nữ trên nóc tòa nhà này, từ trên lầu rơi xuống, lại bị Tân Nhã dùng gạch nện cho một trận, mọi thứ cứ như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Tôi bật cười, lắc đầu nguầy nguậy định đi lên lầu thì chợt thấy ở một góc đằng sau ký túc xá nữ có một vài bóng đen đang đùn đẩy, chen chúc nhau ẩn náu.
Hửm? Lòng tôi khẽ động, nửa đêm nửa hôm núp ở phía sau ký túc xá nữ, đây không phải trộm thì chính là biến thái, hoặc là, quỷ?
Không được, là một người chính nghĩa, làm sao tôi có thể để những kẻ này đạt được mưu đồ? Tôi ngay lập tức thay đổi kế hoạch, khoan lên lầu đã, cả người bèn phiêu theo gió mà bay đến.
Mặc kệ những kẻ đó là ai, phải dọa chết bọn chúng trước rồi tính tiếp.
Tôi nhanh chóng bay đến, thế mà ngay khi đến gần hơn thì tôi liền đổi ý nghĩ dọa chết chúng, bởi vì qua ánh đèn của tòa nhà, tôi đã có thể nhìn thấy rõ gương mặt của từng tên một.
Mẹ nó, đều là người quen cả, quen đến nỗi không thể quen hơn nữa.
Tiểu Bạch, A Long, Tiểu Hồ Tử...
Hóa ra là ba đứa này!
Nhưng mà, bọn họ đang làm gì vậy? Tôi nghi ngờ bay tới, thấy ba người này đang co rụt đầu, mở to mắt nhìn qua cánh cửa sổ đang hé mở, mà bên trong, có tiếng nước chảy róc rách...
Đậu xanh rau má, quả nhiên là các cô gái tắm mà không kéo rèm!
Không được, tôi nhất định phải ngăn chặn loại hành vi này của họ, thế là tôi cũng tiến lại gần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận