Cấm Kỵ Sư

Chương 473: Thiên Hỏa Cốc

Trong lòng tôi muốn quay về, nhưng lại quên mất mình lúc này đang ở Miêu Cương. Lúc đến đây, Thần Quân Giải Trĩ đã mang theo tôi bay đến, vậy lần này nên quay về bằng cách nào đây?
Tôi đã nói chuyện với bọn họ về vấn đề này. Mấy người thảo luận một lúc. Hoàng Cửu Khanh nói với tôi: nếu tôi muốn quay lại nhanh một chút thì lão đúng là có một cách, nhưng làm làm phép ở đây thì không thể, cần tôi và bọn họ đến Thiên Hỏa Cốc một chuyến.
Tôi không nói nên lời, không ngờ rằng mình vẫn phải đi đến Thiên Hỏa Cốc một chuyến. Có điều, đi thì đi vậy, vừa hay có thể xem A Nam muốn giở trò gì. Cho dù anh ta có giỏi đến đâu, có đám người chúng tôi ở đây, anh ta có lẽ cũng không chiếm được lợi lộc gì. Nếu có thể giải quyết chuyện của anh ta trước khi quay về thì vừa hay hoàn thành được cả hai việc.
Cứ như vậy đi. Nhóm chúng tôi ngay lập tức khởi hành đến Thiên Hỏa Cốc. Nơi đó cách làng Thiên Thủy không xa. Làng Thiên Thủy có xe ngựa có ngựa, nhưng tôi lại chẳng cần dùng. Tôi và Thượng Quân Giải Trĩ bay lên trời trước, sau đó Hoàng Cửu Khanh cũng theo sau chúng tôi. Mặc dù Dương Thần và Tiểu Bạch không thể bay nhưng có ngọc Tỳ Hưu, cũng có thể đem theo bọn họ.
Không lòng vòng, chúng tôi được theo sau sự dẫn dắt của Hoàng Cửu Khanh, chưa đầy một giờ đồng hồ, chúng tôi đã đến chỗ bí mật bên trong sơn cốc.
Sơn cốc này vậy mà chẳng có gì đặc biệt. Chúng tôi nhìn nó từ trên trời. Toàn bộ Thiên Cốc hiện lên một màu đỏ sẫm. Hoàng Cửu Khanh nói với chúng tôi: Thiên Hỏa Cốc được đặt tên do có một loại đá kì lạ màu đỏ thẫm, thậm chí tên của làng Thiên Thủy cũng là do Thiên Hỏa Cốc mà có, vì Thiên Hỏa Cốc lúc đó chính là cấm địa của làng Thiên Thủy nhưng lại bị nhận thành nơi khai sinh ra tổ tiên của làng Thiên Thủy.
Tất cả các hoạt động tế lễ của làng Thiên Thủy và linh vị tổ tiên cũng đều nằm trong Thiên Hỏa Cốc. Vì vậy mới nói, Thiên Hỏa Cốc rất quan trọng đối với làng Thiên Thủy, vì nó không chỉ là cơ nghiệp của tổ tiên, mà còn có một bí mật đã được lưu truyền hàng nghìn năm, đó là vách đá Thông Thiên bên trong Thiên Hỏa Cốc. Truyền thuyết nói rằng thần tiên trong quá khứ đã tu luyện tại đây, lưu lại một hòn đá Thông Thiên, ở nơi này, có thể nói chuyện được với thần linh.
Mà nơi chúng tôi muốn đến lúc này chính là vách đá Thông Thiên. Hoàng Cửu Khanh nói: Đá Thông Thiên kia sở hữu một sức mạnh thần kì, có thể làm cho người ta trong nháy mắt có thể di chuyển hàng ngàn dặm. Cơ thể của bản thân người tiếp nhận có đủ sức mạnh và tinh thần, đủ dũng cảm, có đủ sức chịu đựng sự đau đớn khi sức mạnh kia phát tác thì có thể đi đến bất cứ nơi nào mình muốn.
Nghe hắn nói xong, tôi không khỏi kinh ngạc. Trên đời lại có hòn đá kỳ lạ như vậy? Tuy nhiên, tôi có cả sức mạnh thể chất và sức mạnh tinh thần mà lão nói. Tôi thế mà lại có cả hai, và không tính là yếu, chỉ là không biết có được coi là dũng cảm hay không. Nếu sức mạnh đi ngàn dặm trong nháy mắt phát tác, tôi có thể chịu đựng được hay không.
Nhưng dù thế nào thì vẫn phải thử. Dù sao cũng đã đến đây rồi. Trong lúc mấy người chúng tôi nói chuyện thì cũng đã đến phía trên một mỏm đá cao rồi. Ở đây nhìn kĩ một lượt, toàn vùng đều là đá màu đỏ sậm. Trong số đá đó lại có một mảnh đất bằng phẳng rộng gần trăm mét vuông, trên mặt đất chạm khắc nhiều hoa văn kỳ lạ cũng màu đỏ sẫm, như thể ai đó đã dùng máu tươi vẽ hình trên mặt đất.
Chúng tôi đứng ở nơi đó. Hoàng Cửu Khanh hỏi tôi khi nào tôi muốn khởi hành.tôi nghĩ một lúc, rồi hỏi lão, Thiên Hỏa Cốc lúc này có điểm nào khác so với lúc bình thường hay không, hay có bất kì dấu vết dị thường nào hay không?
Hoàng Cửu Khanh lắc đầu, nói: khi lão đến, lão đã bí mật tìm kiếm khắp nơi. Trên thực tế, Thiên Hỏa Cốc đã bị bỏ hoang cả trăm năm, rất ít người đến đây. Lão vừa rồi cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của ai ở đây.
Tôi nói với lão: nếu lão muốn tìm theo phương pháp tìm người, vậy thì sẽ không thể tìm thấy bất cứ điều gì, bởi vì A Nam, người này bản chất không được tính là một con người. Anh ta thực ra là một người đã chết gần hai trăm năm, hồn phách ngưng tụ thành thực thể, nói anh ta là ma quỷ cũng không quá đáng.
Hoàng Cửu Khanh hơi ngạc nhiên khi nghe những gì tôi nói, nhưng nghĩ một lúc rồi nói: bên trong Thiên Hỏa Cốc dương khí cực kì nồng đậm, nếu người đó thực sự là một linh hồn, sợ rằng cũng sẽ không có cách nào tồn tại được lâu ở đây.
Tôi nghĩ kĩ một lúc, nhưng lại không cho rằng điều lão nói là đúng. Dương khí nồng đậm, không hợp với tồn tại của linh hồn, vậy cũng chỉ ứng với linh hồn bình thường mà thôi, nhưng A Nam, Phương Viễn Nam, bản thân được sinh ra trong thế gia quỷ y Tứ Xuyên, thuật quỷ đạo bản chất đã cực kì cao minh, thêm vào anh ta ở Minh Giới đã bái Long Bà làm sư phụ, từ sớm đã tu luyện thành thân máu thịt, tung hoành thiên hạ hơn hai trăm năm, hai giới Huyền – Minh cũng không có cách nào bắt được anh ta, vậy thì sao có thể so bì với linh hồn bình thường được.
Sau khi tôi nói điều này, Hoàng Cửu Khanh không khỏi cau mày, nhưng việc đã đến mức này, chúng tôi đều đã chuẩn bị tâm lý. Lão ngược lại cũng chẳng xem trọng vấn đề này, có vẻ như lão khá tự phụ về bản lĩnh của mình.
Nhưng khi tôi nhìn lão, trong lòng âm thầm tự lẩm bẩm: người được mệnh danh là kỵ sĩ rồng này thực chất không có rồng để cưỡi, cái danh xưng này rốt cuộc đến từ đâu?
Nhưng đây không phải là lúc để nghiên cứu vấn đề này. Chúng tôi nhanh chóng đến bên Đá Thông Thiên. Đây là một tảng đá khổng lồ cao khoảng hai mét, chu vi khoảng ba mét, có hình vuông, màu đỏ sẫm. Một nửa của nó đã cắm xuống dưới lòng đất, hơi nghiêng, từ góc nhìn của chúng tôi có thể thấy giữa tảng đá có một chỗ lõm nhẹ, chắc hẳn là nơi mà thần tiên đã tu luyện trong truyền thuyết.
Vì Thiên Hỏa Cốc có vẻ tạm thời không có bất kì vấn đề gì. Tôi cũng không có thời gian để ở lại lâu, tiếp theo tôi nên rời đi ngay bây giờ, nhưng tôi suy nghĩ một lúc, trước tiên gọi Dương Thần ra, kéo anh ấy sang một bên, và hỏi anh ấy nơi thanh Trảm Tiên Phi Đao rơi xuống.
Đây là chuyện quan trọng nhất lúc này, khi Dương Trần thấy tôi hỏi Trảm Tiên Phi Đao thì có chút kỳ quái, nhưng anh ấy vẫn nói với tôi: Trảm Tiên Phi Đao đã được cất giấu ở một nơi rất bí mật cùng với thiên thư Lỗ Ban, chỉ anh ấy mới có thể tìm thấy nó.
Dương Thần không nói cho tôi biết nơi cất giấu Trảm Tiên Phi Đao nên tôi không hỏi tiếp nữa. Tôi chỉ nói với anh ấy khi đợi khi việc này xảy ra vấn đề gì, hoặc đợi khi có tin tức từ tôi thì ngay lập tức lấy Trảm Tiên Phi Đao ra, nhanh chóng đến hỗ trợ chiến đấu, vì nếu Luân Hồi Kính của đối phương được mở ra, Trảm Tiên Phi Đao là pháp bảo duy nhất có thể khắc chế lại.
Dương Thần tự nhiên không hiểu rõ, vì tôi nói tuy ngắn nhưng ý bên trong lại dài, đơn giản là kể cho anh ấy nghe những gì đã xảy ra trước đó. Dương Thần đã bị sốc ngay lập tức, nói rằng anh ấy sẽ đi với tôi ngay lập tức. Nhưng tôi đã ngăn anh ấy lại, nói với anh ấy: động tĩnh của Phúc Duyên Trai hiện tại chưa chắc chắn, tôi cũng không biết bọn chúng sẽ ra tay ở đâu. Thay vì để anh ấy chạy theo tôi, vẫn nên tạm thời ở bên cạnh Thần Quân Giải Trĩ. Như thế vẫn có thể duy trì tính cơ động, có thể bất cứ lúc nào tới kịp, ngoài ra, Thần Quân Giải Trĩ có cảnh giới độc nhất vô nhị, có thể đảm bảo sự an toàn của Dương Thần.
Đương nhiên, tôi tạm thời giao ngọc Tỳ Hưu cho Dương Thần bảo quản, làm như vậy thì anh ấy và Thần Quân Giải Trĩ có thể ra vào bất cứ lúc nào. Đồng thời, Thần Quân Giải Trĩ nói với tôi: với pháp lực hiện tại của anh ấy, sẽ không có cảnh nếu đánh mất ngọc Tỳ Hưu thì sẽ không có cách nào quay trở lại nữa, vì anh ấy đã hoàn toàn luyện hóa xong ngọc Tỳ Hưu. Ngọc Tỳ Hưu hiện tại có thể tự do, dựa theo tâm ý anh ấy bay lên trời xuống mặt đất, không gì là không làm được.
Nói cách khác, ngay cả khi chúng tôi bây giờ đi khỏi đây, Thần Quân Giải Trĩ đi vào ngọc Tỳ Hưu thì có thể chỉ huy ngọc Tỳ Hưu tự bay trên trời, gần giống như phi thuyền vậy.
Tôi nghe anh ấy nói thì lại vô cùng tức giận. Trong lòng nghĩ nếu anh sớm đã có thể chỉ huy ngọc Tỳ Hưu, vậy thì sao đêm qua lại bắt tôi bay cùng anh trên trời, hại tôi khổ cả một đêm...
Nhưng đây đều chỉ là chuyện nhỏ, sau khi thu xếp xong việc ở đây thì tôi đi tới Đá Thông Thiên. Vốn dĩ tôi muốn dẫn Tiểu Bạch đi cùng, nhưng thấy tình hình hiện tại, lên Đá Thông Thiên này có rủi ro nhất định, vì vậy tôi chỉ có thể quay lại một mình trước rồi tính tiếp sau.
Pháp lực của Hoàng Cửu Khanh đúng là cao cường, theo lão tự mình nói thì dưới Thông Thiên, chỉ có mình lão là người duy nhất có thể khởi động Đá Thông Thiên, thậm chí là đệ tử của đại pháp sư Thiên Hoằng, đại pháp sư Thiết Thác kia cũng không làm được. Vì vậy, tôi có thể được coi là người may mắn.
Vừa nói, lão vừa bắt đầu xoay Đá Thông Thiên, nhưng thủ pháp thì khiến tôi giật mình, chỉ thấy lão để hai tay xuống dưới đất, ngay lập tức máu chảy ra từ lòng bàn tôi, chảy uốn lượn theo những đường hoa văn kỳ dị, ngay lập tức bao phủ mảnh đất có bán kính hàng chục mét này.
Tôi không khỏi bàng hoàng, phải mất bao nhiêu máu? Nhìn thấy máu đang chảy chậm trên mặt đất, nếu không phải là mười cân hoặc tám cân máu thì không xong. Cái vị kỵ sĩ rồng này rốt cuộc làm như thế nào đây?
Nhưng khi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng đây không phải là máu của tôi, mà những hoa văn trên mặt đất thực chất đã có máu tươi, lão chỉ dùng máu của mình để kích hoạt lại máu đông trên mặt đất.
Nguyên lý này có phần giống như khi Huyết Học Ban Chỉ của tôi, vốn dĩ chứa máu của tổ tiên nhà họ Hàn, nhưng cũng phụ thuộc vào máu của tôi để kích hoạt và phát huy sức mạnh của nó.
Trong nháy mắt, mặt đất đã là một màu máu, cùng lúc đó, Đá Thông Thiên đột nhiên bùng lên huyết quang, một tia sáng từ trong đá bắn ra, bao phủ cơ thể tôi, sau đó, một cỗ lực lượng không rõ được đột nhiên hút lấy tâm trí và cơ thể tôi, làm tôi không thể cử động.
Hoàng Cửu Thanh hét lên:
Mau dùng lực lượng tinh thần và ý niệm của mình, nghĩ đến nơi mà mình muốn đi, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được thất thần, nếu không sẽ cực kỳ nguy hiểm...
Trong lòng tôi sợ hãi, lập tức ổn định tinh thần, trong lòng bắt đầu âm thầm lẩm bẩm.
Thành Bình Sơn, thành Bình Sơn...
Chỉ vào lúc này, một giọng nói khàn khàn, lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai tôi.
Hừ, Hàn tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau rồi, nhưng lần này lại là vĩnh biệt rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận