Cấm Kỵ Sư

Chương 384: Điều kiện của Phúc Duyên Trai chủ.

Từ thời viễn cổ thì cấm kỵ đã tồn tại gắn liền với cuộc sống của con người.
Vào thời điểm đó, lúc mọi người nhìn thấy những điều kì lạ trên thế giới này thì họ đã rất ngạc nhiên và cho rằng trên thế gian này còn có các thần linh và yêu quái siêu việt hơn con người.
Mọi người kính sợ các loại thế lực siêu nhiên, do đó đã đặt ra rất nhiều cấm kỵ, coi chúng là những điều mà mình không thể đụng tới, giống như luật pháp vậy, chúng có tính quy phạm và kìm chế. Hành vi trái với cấm kị sẽ mang đến sự tàn phá và diệt vong do đó mọi người quy định người phá vỡ cấm kỵ sẽ phải chịu trừng phạt.
Vì thế, một loại chức nghiệp cổ xưa bởi vậy mà được hình thành, đó chính là cấm kỵ sư……
Lời mở đầu của Phúc Duyên Trai chủ rất giống với những gì mà ông nội tôi đã kể, nhưng nội dung tiếp theo lại khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Ông ta nói cấm kỵ là một loại luật pháp, là luật của Thiên Đạo, nhưng người đưa ra quy định về cấm kỵ lại không phải cấm kỵ sư, mà là bản thân Thiên Đạo, cấm kỵ sư thật ra chỉ là một người chấp pháp mà thôi.
Nói cách khác cấm kỵ sư là thẩm phán, phải nghiêm khắc dựa theo pháp luật mà chấp hành, nếu không thì chính là không làm tròn trách nhiệm, bị coi là lạm dụng chức quyền.
Ở thời điểm ban đầu, phần lớn cấm kỵ sư đều sẽ do các Đại vu sư của các bộ lạc đảm nhiệm. Chức trách của bọn họ là hiến tế, cầu phúc, bói toán…. Trong quá trình giao tiếp với Thiên Đạo sẽ có được năng lực đặc thù nhất định, đạt được sự cho phép của Thiên Đạo vì thế cấm kỵ sư mới dần được hình thành, chẳng qua lúc đó, cấm kỵ sư không phải để chỉ người nào đó, cũng không phải chỉ gia tộc nào đó, mà là một loại nghề nghiệp.
Mỗi bộ lạc đều có một người như vậy, bọn họ nghiêm khắc chấp hành theo luật mà Thiên Đạo đặt ra, dạy mọi người trong tộc nên làm gì, không nên làm gì. Con người lúc bấy giờ cũng không có nhiều giết chóc hay tranh chấp, bản tính mỗi người đều là thuần phác thiện lương, quan hệ với Thiên Đạo rất là hòa hợp.
Nhưng về sau, với sự phát triển của xã hội loài người cùng với sự gia tăng của các loại tài nguyên, nhân tính dần dần đã trở nên vặn vẹo và bị biến chất, dục vọng của con người càng ngày càng nhiều. Vì thế bắt đầu xuất hiện tranh chấp, sát phạt, thâu tóm, cướp đoạt, chiếm hữu, tư dục (ham muốn cá nhân), đố kỵ, tham lam, sắc đẹp, …đủ loại dục niệm bao vây lấy con người. Từ đây thế gian đã không còn hòa bình, nhân loại đã hoàn toàn làm trái ý của Thiên Đạo, không còn là những con người ngốc nghếch, chất phác, thiện lương như xưa.
Chỉ có cấm kỵ sư vẫn như cũ tuân theo luật của Thiên Đạo, chỉ có thể đau khổ giữ gìn xã hội hoàn mỹ trong tâm trí, nhưng cũng dần dần tàn lụi bởi vì lúc này Thiên Đạo đã không còn niềm tin đối với nhân loại nên sẽ không đem mấy cái năng lực cường đại như trong quá khứ giao cho con người nữa. Năng lực của cấm kỵ sư tất nhiên cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều, mà vai trò của cấm kỵ sư cũng càng ngày càng không được người thống trị của các quốc gia công nhận, bởi vì tuy rằng cấm kỵ sư vẫn như cũ đại biểu cho Thiên Đạo, nhưng lời nói ra lại không một đế vương nào nguyện ý nghe.
Nhân gian vẫn tranh đấu như cũ, đánh nhau không thôi, mọi người không hề cần cấm kỵ sư. Bởi vì đối với mọi người mà nói bọn họ không thích cấm kỵ, cái bọn họ thích chính là không kiêng kỵ gì cả, muốn làm gì thì làm.
Từ đó nghề cấm kỵ sư hoàn toàn tách khỏi tầng lớp thượng lưu của xã hội, rời bỏ địa vị đã từng là cao cao tại thượng được vạn người kính ngưỡng trở thành một chức nghiệp đặc thù trong dân gian, tôn chỉ của bọn họ cũng biến thành vì hạnh phúc của dân, vì dân giải ưu. Khi đó cấm kỵ sư đều có một ý tưởng chung là nếu không thể cứu vớt xã hội này, vậy hãy cứu vớt nhân dân đi.
Chỉ là lúc này cấm kỵ sư gần như đã mất đi năng lực giao tiếp với Thiên Đạo. Sau này, không biết là thế hệ cấm kỵ sư nào đã phỏng theo pháp khí hiến tế thượng cổ mà Thiên Đạo ban tặng sáng tạo ra cấm vật, lấy cấm vật làm quy củ cho cấm pháp. Có thể nói sau này nếu cấm kỵ sư không có cấm vật thì năng lực sẽ bị giảm đi hơn phân nửa.
Hàn gia là một mạch trong truyền thừa cấm kỵ sư, cũng là mạch lớn mạnh nhất, là hậu duệ của hoàng đế cổ xưa nhất Trung Hoa.
Tương truyền rằng Hoàng Đế cưới Luy Tổ, sinh ra Thanh Dương và Xương Ý. Xương Ý sinh ra Hàn Lưu, Hàn Lưu sinh Chuyên Húc, Chuyên Húc là một trong Tam Hoàng Ngũ Đế. Thuấn đế, Đại Vũ sau này cũng là hậu duệ của Chuyên Húc.
Họ Hàn là họ của Hàn Lưu, là hậu duệ chính thống của Hoàng Đế cho nên mới có thể trở thành Đại vu sư của tộc Hoa Hạ (Trung Hoa bấy giờ). Mà các bộ tộc khác tất nhiên cũng từng có người là Đại vu sư. Ví dụ như trong


Sơn Hải Kinh. Đại hoang Tây kinh


có viết: đất hoang có linh sơn, trên núi có linh dược, cả mười vị Đại vu sư trên dưới đều có thể câu thông với thiên địa, truyền đạt ý chỉ củaThiên Đế. Trên thực tế thì công việc của họ cũng tương tự với cấm kỵ sư, chẳng qua Đại vu sư ngày đó luôn mang vẻ cao cao tại thượng còn cấm kỵ sư thì gần dân hơn một chút.
Mà tại thời điểm sớm nhất, người của Hàn gia liền trở thành Đại vu sư của bộ tộc, cũng không có dùng bổn họ, mà lấy họ Vu, sau này bị suy tàn mới dùng lại bổn họ. Cho nên Phúc Duyên Trai chủ mới nói tại thời điểm bắt đầu cấm kỵ sư không phải mang họ Hàn, nhưng trên thực tế cũng là tổ tiên của Hàn gia.
Hắn nói sau này Hàn gia trở thành một gia tộc lánh đời. Tuy rằng nhân khẩu ít ỏi nhưng bởi vì có được pháp khí hiến tế cổ xưa nhất của tộc Hoa Hạ cho nên trước sau luôn là người xuất sắc nhất trong giới cấm kỵ sư. Sau này mỗi khi nhắc tới cấm kỵ sư đều dứt khoát là đại biểu cho Hàn gia, do một số chi nhánh khác đã chậm rãi bị lãng quên theo dòng chảy lịch sử, không còn được người nhắc tới, càng không được người nhớ rõ.
Chỉ là Hàn gia lúc này chỉ hoạt động trong nhân gian, giúp đỡ mọi người giải trừ cấm kỵ nguy hại, trừng trị những kẻ ác ý cố tình vi phạm cấm kỵ, thời điểm thế gian gặp nguy hiểm khó khăn, Hàn gia liền sẽ xuất hiện, cứu vớt thế nhân.
Tuy nhiên người của Hàn gia lúc này đã quên mất chức trách ban đầu của cấm kỵ sư, cũng không có cách để câu thông với Thiên Đạo, làm việc chỉ dựa vào lẽ thường trong thiên hạ để cân đo thiện ác. Tuy rằng đã cứu rất nhiều người, nhưng lại khiến Thiên Đạo không vui, cho nên, Phúc Duyên Trai chủ mới nói người Hàn gia tùy ý làm bậy, không tuân theo Thiên Đạo.
Phúc Duyên Trai chủ tạm thời dừng lại nhưng trong lòng tôi lại sôi sục không thôi. Lai lịch của Hàn gia cư nhiên lại lớn như vậy, thế nhưng lại là hậu duệ trực hệ của Hoàng Đế. Mà tại sao Phúc Duyên Trai chủ lại biết rõ ràng những việc này như vậy, thậm chí kể còn kỹ càng tỉ mỉ hơn cả ông nội?
Còn có ông ta nói Hàn gia khiến Thiên Đạo không vui, không tôn trọng Thiên Đạo, tùy ý làm bậy, ông ta lại làm sao mà biết được ?
Ông ta nói với tôi những điều này cùng với điều kiện mà ông ta muốn trao đổi hôm nay có cái gì liên quan sao?
Tôi trầm mặc không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Phúc Duyên Trai chủ, chờ ông ta nói tiếp. Phúc Duyên Trai chủ từ trên người lấy ra một vật giống như là một mặt dây chuyền bằng ngọc, cầm ở trong tay, nhìn một cách trầm ngâm, bỗng nhiên nói với tôi:
- Ngươi không phải muốn mật khổng tước sao, nó đây.
Tôi không nghĩ tới nhanh như vậy ông ta đã lấy ra mật khổng tước. Tôi kinh ngạc đứng lên, nhìn thấy mật khổng tước kia ước chừng to bằng ngón tay cái, màu xanh đen, trên mặt có huyết sắc điêu văn, nhìn qua có chút giống như ngọc thạch, nhưng lại có cảm giác tinh vi, không biết rốt cuộc là cái thứ gì.
- Mật khổng tước, đúng vậy, chính là thứ này. Nhưng ông muốn điều kiện trao đổi gì, nói vòng vo cũng đã hơn nửa ngày rồi cũng nên nói thẳng đi chứ?
- Ha ha, cậu thật ra cũng là người nóng vội, kỳ thật điều kiện của tôi cũng rất đơn giản, chính là……
- Chậm đã, để tôi nói trước. Nếu điều kiện này của ông là muốn tôi vi phạm nguyên tắc của cấm kỵ sư, hoặc là muốn từ trên người tôi lấy đi vật phẩm đặc thù thì xin không cần phải nói, tuy rằng tôi sốt ruột cứu người nhưng cũng sẽ không chịu bị người hiếp bức.
Vẻ mặt của Phúc Duyên Trai Chủ Thần vẫn không đổi, vẫn mang theo một tia mỉm cười, gật đầu nói:
- Cậu yên tâm, nếu tôi muốn lấy một thứ gì đó hoặc muốn cưỡng bách cậu làm cái gì thì hoàn toàn không cần thiết phải tới bàn chuyện trao đổi với cậu. Mục đích của tôi tới đây là không muốn để hiểu lầm giữa hai nhà chúng ta tiếp tục xảy ra mà thôi, cho nên điều kiện của tôi chính là…… mời cậu gia nhập Phúc Duyên Trai.
Tôi nhất thời trợn tròn mắt, ông ta nói cái gì? Gia nhập Phúc Duyên Trai? Lỗ tai của tôi không nghe nhầm đi……
Ngay cả có cho tôi cả nghìn cơ hội, tôi cũng không thể nào tưởng tượng được yêu cầu của hắn lại sẽ là yêu cầu này, gia nhập Phúc Duyên Trai. Điều này……
Khoảng thời gian tiếp theo đó, tôi không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết mở to hai mắt nhìn. Nhìn vào gương mặt ung dung kia của Phúc Duyên Trai chủ chỉ thấy ông ta chỉ nhàn nhạt mỉm cười, tôi cảm thấy trong đầu có chút trống rỗng, hô hấp có chút nhanh, sau một hồi sửng sốt mới nói:
- Xin lỗi, tôi có chút loạn, ông vừa rồi mới nói cái gì, mời tôi gia nhập Phúc Duyên Trai? Tôi không nghe lầm đi?
- Ha ha, không sai, cậu không nghe nhầm đâu, tôi đây là thành tâm mời cậu gia nhập Phúc Duyên Trai, có lẽ cậu còn chưa hiểu hết về Phúc Duyên Trai cho nên khả năng sẽ còn tồn tại một số hiểu lầm, nhưng nếu cậu gia nhập Phúc Duyên Trai thì cậu sẽ hiểu được hành động của tôi đều là thuận theo Thiên Đạo.
Tôi nghĩ một lúc rồi nói:
- Thứ nhất ông có thuận theo Thiên Đạo hay không tôi không quan tâm. Thứ hai theo như lời ông vừa nói thì cấm kỵ sư sớm đã không thể câu thông với Thiên Đạo nữa. Tôi muốn hỏi điều này đối với tôi có lợi ích gì?
Phúc Duyên Trai chủ hơi mỉm cười:
- Chuyện này chẳng những có lợi đối với cậu, mà đối với tất cả mọi người đều có lợi, cậu có muốn cẩn thận nghe một chút hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận