Cấm Kỵ Sư

Chương 324: Cấm kị.

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị anh ta kéo thẳng một mạch đi lên lầu hai về phòng, mở cửa ra, mùi vị ẩm mốc tối hôm qua lại xộc vào mũi một lần nữa.
- Đây là mùi gì vậy.
Anh ta tự nhiên đi vào phòng.
- Có lẽ là do không có người thường xuyên ở đi, tôi nhớ hình như có rất nhiều khách sạn đều giống như vậy.
Tôi đi theo đằng sau anh ta vào phòng, nhịn không được nói:
- Thôi bỏ đi, tôi cũng phải đi rồi, anh cũng đổi một cái khách sạn khác là xong việc thôi.
Anh ta lắc lắc đầu, chỉ nói một câu:
- Có một vài thứ, anh cũng không thể trốn thoát được đâu.
Trong lòng tôi khẽ động, không nói gì nữa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, người này hình như cũng không đơn giản đâu.
Anh ta đi khắp nơi trong phòng nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, thần thái này giống hệt như mấy con chó cảnh sát đến chỗ này để phá án vậy, trong lòng tôi có hơi thấp thỏm, mặt mày không chút thay đổi nhìn anh ta, lại có hơi mắc cười.
Anh ta đi dạo trong phòng một vòng, đột nhiên chỉ vào cái giường dựa tường rồi hỏi tôi.
- Nhìn qua thì tối ngày hôm qua anh ngủ trên cái giường dựa cửa sổ, không đụng tới cái giường này đúng không?
- Đúng vậy, tường là nơi âm linh ẩn thân, lúc có hai cái giường, phải tránh đi cái giường dựa tường, điều cấm kị này tôi vẫn biết.
Anh ta lại gật đầu, rồi nói:
- Nếu như anh không nằm, vì sao không làm rối loạn cái giường này lên?
- Làm rối lên?
Tôi ngẩng ra, nói,
- Vì sao phải làm rối lên chứ, nếu vậy, nhân viên phục vụ trong khách sạn phải làm thêm một công việc không cần thiết sao?
- Anh đúng là người tốt đó, nhưng mà, nếu như anh đã ngủ vào cái giường dựa cửa sổ, lại chừa trống cái giường này ra, anh có biết là, ở trong mắt của mấy “anh em tốt” kia, rõ ràng là anh cố ý chừa giường chăn cho tụi nó không?
- À... thì ra là vậy sao...
Tôi gõ đầu một cái, tối hôm qua bận rộn nửa ngày trời, không ngờ lại phạm vào một sai lầm lớn như vậy, quên đi mất chuyện này.
- Nói như vậy, tiếng ngáy ngày hôm qua...
Tôi nói, theo bản năng nhìn cái giường sát vách tường kia, nghĩ thầm vào tối ngày hôm qua, thì ra vẫn luôn có một “anh em tốt” nằm ở cái giường kế bên tôi ngủ say sưa...
- Tiếng ngáy thì cũng chẳng có gì.
Anh ta lắc lắc đầu, lại nói,
- Người ta cũng chỉ là tìm một cái chỗ thoải mái để đi ngủ thôi, cũng không có làm khó gì cậu, nhưng mà xem ra cậu vẫn còn khá may mắn, vị “anh em tốt” kia chắc là tạm thời không có làm gì anh, chỉ coi nơi này trở thành nhà của mình mà thôi. Nhưng mà...
Anh ta đột nhiên nhấn mạnh, nói:
- Trước khi anh đi ngủ lại không kéo màn, đây mới là sai lầm lớn nhất.
Không kéo màn? Trong lòng tôi tò mò, người này tại sao lại biết nhiều cấm kị đến như vậy, thật ra đêm hôm qua tôi cũng đã kéo màn xong xuôi cả rồi, chẳng qua là sau nửa đêm xảy ra chuyện mới mở nó ra thôi.
Tôi cố ý nói:
- Cái bức màn này lúc đầu tôi cũng có kéo lại cẩn thận, sau đó mới mở ra... cái này có vấn đề gì sao?
Anh ta không nói gì, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, rồi mới nói với tôi:
- Trong tình huống bình thường thì sẽ không có chuyện gì cả, nhưng mà lại tăng cao xác suất xảy ra chuyện, anh cũng đừng xem thường một cánh cửa sổ này, ở trong đêm tối, một cánh cửa sổ bình thường sẽ ngăn cách hai giới âm dương, rất nhiều du hồn cô độc thê lương luôn quanh quẩn ở ngoài hoang dã, chúng nó vô cùng khát khao ánh đèn ấm áp, phòng ở thoải mái của con người, cho nên, cực kì thích vào đêm tối, bám vào trên cửa sổ pha lên, nhìn trộm sinh hoạt của con người. Nếu như buổi tối hôm nào anh cũng kéo màn lại, du hồn dã quỷ không có cách nào nhìn thấy được những thứ ở bên trong phòng, đương nhiên sẽ không đi đến chỗ của anh, nhưng nếu lúc anh ngủ lại không thường kéo màn lại, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô hồn dã quỷ phát hiện ra, cũng sẽ có hứng thú với anh, anh lại đây nhìn mà xem, ngoài cửa sổ của anh là nơi nào.
Tôi bị những lời anh ta nói làm cho có hơi sợ hãi, theo bản năng đi qua đó, dựa vào cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài nửa ngày trời, lại chỉ nhìn thấy một khu phố cũ hẻm xưa, phòng ốc cũ kĩ.
- Đều là mấy căn nhà cũ, làm sao vậy?
Tôi hỏi.
- Không sai, đều là nhà cũ, anh có biết, ở trong những ngôi nhà cũ che dấu nhiều âm linh nhất, đường phố ở phía sau cửa sổ của anh đều là mấy căn nhà cũ kĩ gần một trăm năm trở lên, anh lại còn dám trước khi ngủ không kéo màn lại, cái này rõ ràng là đang tiếp đón tụi nó vào chơi, tôi thật sự phục anh luôn rồi, anh nói tối hôm qua gặp phải bóng đè, tôi đoán chắc là từ ngoài cửa sổ chui vào đây...
- Trời ơi, thì ra còn có nhiều điều cấm kị mà tôi không biết vậy sao? Tôi còn tưởng là tôi biết đã đủ nhiều rồi chứ...
Trong lòng tôi thầm buồn cười, tôi đương nhiên trong những căn nhà cũ sẽ có nhiều âm linh, nhưng mà nói thật, tôi cũng không cảm thấy bóng đè ngày hôm qua là từ bên ngoài tiến vào.
- Đúng vậy, trên thế giới này có rất nhiều điều cấm kị, nếu anh cũng hiểu được một số cấm kị, chẳng lẽ anh còn chưa từng xem qua một quyển tiểu thuyết sao? Ở trong đó, có viết rất nhiều loại cấm kị vô cùng rõ ràng.
- Cuốn tiểu thuyết nào?
Tôi tò mò hỏi.
- Cấm kị sư...
Anh ta hạ giọng, giả bộ âm trầm nói.
- Chưa từng xem qua, mua nó ở đâu thế...
Trong lòng tôi nhảy dựng, cái tên này nói như vậy, là có ý gì chứ?
Anh ta đột nhiên cười cười, xua tay nói:
- Được rồi được rồi, thật ra chỉ là do tôi bịa đại ra thôi, hoàn toàn không có quyển sách nào như vậy cảm mấy thứ này đều là điều kiêng kị, ai mà dám dễ dàng viết ra chứ? Viết ra rồi cũng chỉ nói đến liền ngừng, mặc kệ nhiều như vậy, thật ra cho dù có âm linh thật cũng chẳng có gì đáng sợ cả.
Tôi mặt mày thoải mái cười cười nói:
- Không sai, âm linh thật ra chỗ nào cũng có cả, nhưng chỉ cần trong lòng có chính khí, cho dù có ở chung một phòng cũng chẳng có gì đáng sợ cả.
- Nói đúng lắm, chúng ta cũng không có làm chuyện gì xấu, có cái gì mà sợ chứ?
Anh ta cũng cười nói, đồng thời thoải mái nhún nhún vai, sau đó từ trên người lấy xuống một bọc đồ gì đó mở ra nói:
- Những âm linh này tuy rằng không có hại người, nhưng mà cũng tạo ra một số ảnh hưởng không tốt cho người ta, trước khi rời khỏi chỗ này, tôi thử xem có thể đuổi chúng nó đi được không.
- Anh còn biết đuổi quỷ nữa sao?
Tôi kinh ngạc nói, đồng thời nhìn vào trong tay anh ta, đó là một bao đồ gì đó khá giống hạt gạo, hình như, đã từng nhìn thấy trong mấy bộ phim điện ảnh nào đó.
- Đây là?
Tôi chỉ chỉ trong tay anh ta nói.
- Nếp.
Anh ta ra vẻ thần bí nói, sau đó đi đến một góc tường, chỉ chỉ phần phía dưới chân tường nói với tôi:
- Anh nhìn đi, nơi này đã ẩm ướt mốc meo sinh ra rêu xanh, vậy có nghĩa là âm khí rất nặng.
Tôi đi qua nhìn xem, quả nhiên đúng như những gì anh ta nói, ở chân tường góc đó, có một chỗ rõ ràng có dấu vết bị ẩm, hơn nữa còn có một lớp rêu xanh nhạt mọc lên, đây chính là hiện tượng âm khí rất nặng.
Anh ta nhét một đống gạo nếp ngậm vào trong miệng, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc hơn, đột nhiên há mồm phun ra ngoài.
Trong lúc anh ta phun một miệng đầy gạo nếp này ra, đồng thời còn hét to một tiếng, những hạt gạo nếp này giống như tiên nữ tán hoa phủ kín toàn bộ góc tường đó.
Nói đến cũng kì, những gạo nếp kia cũng không phải rơi rụng xuống góc tường, mà lại dính chặt lên góc tường đó, bao phủ lên khu vực có dấu vết bị ẩm thấp kia.
Tôi âm thầm giật mình, lúc nãy nhìn thấy cái tên này nhét vào miệng là gạo nếp còn sống, sao đến khi phun ra ngoài lại giống như biến thành cơm nếp vậy chứ, lại còn dính vào nhau nữa chứ?
Lại thấy anh ta cúi đầu nhìn nhìn, đi đến phía trước cửa sổ, lại lấy ra gạo nếp một lần nữa, nhưng mà lần này cũng không nhét vào trong miệng nữa, mà là dùng tay vân vê, rải đều ở trong khe hở của cửa sổ.
Ngay sau đó, anh ta lại đi đến trước cửa tủ quần áo, kéo cửa ra, rải vào trong đó một ít gạo nếp, còn có ngăn kéo của cái bàn làm việc kia cũng rải gạo nếp vào luôn, sau đó vươn ngón tay, xẹt xẹt vài cái trên cái gương để trên bàn làm việc, hình như là đang viết chữ gì đó, nhưng mà đầu ngón tay cũng đâu phải là bút, trên gương đương nhiên sẽ không để lại chút dấu vết gì cả, tuy rằng tôi luôn nhìn chằm chằm vào anh ta, nhưng cũng không nhìn ra được anh ta rốt cuộc đã viết chữ gì.
Làm xong tất cả mọi thứ, anh ta mới vỗ vỗ tay, cười nói:
- Được rồi, đại công cáo thành, bây giờ mới an toàn.
Tôi nhịn không được hỏi:
- Anh đuổi bọn nó... đi nơi nào vậy?
Anh ta lắc lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, tôi cũng chỉ làm một biện pháp đơn giản mà thôi, bởi vì nếu như âm linh cứ ở mãi một nơi trong thời gian dài, sớm muộn gì cũng sẽ tạo thành tai họa, sau khi bị xua đuổi đi rồi, âm khí của âm linh cũng sẽ tan đi một chút, chủ yếu là để đề phòng chúng nó làm chuyện ác thôi.
Tôi cười nói:
- Thì ra là như vậy, anh cũng hiểu biết nhiều thật đó.
- Làm gì có làm gì có, bởi vì tôi từ nhỏ đã lớn lên ở trong núi, ở trên núi bên chỗ chúng tôi, mộ phần nối liền thành từng mảng, người ở trong thôn đi lại vào buổi tối đều phải dùng gạo nếp để tránh ma quỷ, nhưng mà “anh em tốt” ở chỗ này nhìn qua thì cũng khá là lợi hại đó, tôi cũng lần đầu tiên nhìn thấy hiện tượng gạo nếp dính chặt lên tường như vậy, nhưng mà, tôi cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.
Anh ta nhún nhún vai.
Nghe xong những lời này, tôi nhịn không được nhìn anh ta thêm vài lần, mấy hành động này của anh ta, cũng không giống như là chỉ biết được một chút bản lĩnh. Nhưng mà tôi cũng không cho rằng anh ta chỉ dùng một chút gạo nếp này là đã có thể đuổi được âm linh đi, bởi vì ngày hôm qua tôi đã tự mình trải nghiệm rồi, tôi cảm thấy con âm linh này, vẫn là rất lợi hại.
Nhưng mà tôi cũng không có thời gian để tốn ở nơi này, nếu như anh ta đã nói giải quyết xong, vậy cứ coi là như vậy đi, chờ tôi đi về nhà của Mặc Tiểu Bạch, xử lí xong mọi chuyện rồi, có thể trở về đây lần nữa, nếu đến lúc đó trong phòng này vẫn còn vấn đề, đến lúc đó tôi lại ra tay cũng không muộn.
Lúc tôi ra quầy trả phòng, Kỷ Khôn cũng cõng túi du lịch của anh ta đi xuống đến nơi, cười cười với tôi rồi đưa thẻ phòng cho cô nhân viên tiếp tân nói:
- Làm phiền, tôi cũng trả phòng.
Nữ tiếp tân ngẩng đầu lên nhìn anh ta, biểu tình trên mặt có hơi thay đổi một chút, nhưng mà cũng không hề nói gì, treo lên nụ cười nghề nghiệp, rất nhanh đã xử lí xong thủ tục trả phòng của hai người bọn tôi.
Tất cả những thứ này tôi đều xem ở trong mắt, lại cũng không nói gì, có lẽ, trong lòng cô ta cũng đã rõ ràng một vài chuyện gì đó rồi.
Lại bước lên đường chính một lần nữa, ánh mặt trời ấm áp, không khí mới mẻ, cảm xúc mù mịt lúc ở khách sạn đã biến mất sạch sẽ, tôi nói với Kỷ Khôn:
- Tôi còn có việc, phải nhanh chóng rời đi, hi vọng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.
- Sao vậy, anh đến nơi này không phải để đi du lịch sao?
Anh ta nhìn tôi nói, tôi lắc đầu:
- Không phải đi du lịch, tôi còn phải đi thêm một trạm nữa, tôi đi đến nhà bạn tôi.
- À, vậy thì thật tiếc quá, thật ra tôi cũng phải đi đến trạm tiếp theo nữa, không bằng chúng ta cùng nhau đi đến nhà ga đi?
Mặt anh ta mang theo nụ cười chân thành, nhìn tôi nói.
Tôi cũng hơi ngại từ chối, nghĩ thầm đi cùng đến nhà ga cũng chẳng phải chuyện to tát gì cả, dù sao tới đó cũng phải tách ra.
Vì vậy, hai chúng tôi liền cùng nhau bắt taxi đi đến nhà ga, tới đó hỏi thăm thì tôi mới biết được, thì ra tên Kỷ Khôn này, chỗ anh ta muốn đến lại là thôn nhà họ Chung.
Tôi có hơi kinh ngạc, sẽ không trùng hợp đến mức này chứ, thôn nhà họ Chung này, và thôn Cầu Đá Chung ở hai phương hướng khác nhau, nhưng mà thôn nhà họ Chung cách huyện thành gần hơn, tôi vốn dĩ cũng là muốn đi đến thôn nhà họ Chung trước, sau đó lại đi đến thôn Cầu Đá Chung, nhưng mà bây giờ nhìn thấy anh ta định đi đến thôn nhà họ Chung, tôi do dự một lát, quyết đoán lựa chọn đi đến thôn Cầu Đá Chung trước.
Nguyên nhân rất đơn giản, người thanh niên có chút thần bí này, nhìn thì cảm thấy người cũng không tệ, nhưng mà tôi cứ có cảm giác có chỗ nào đó không được tự nhiên, vẫn là mình tự đi đường mình, không đi chung đường với anh ta vẫn tốt hơn.
Anh ta cũng không nói gì cả, chỉ cười cười với tôi, hai người chúng tôi tách ra mua hai tấm vé, vào nhà ga, vừa lúc, tuyến xe tiếp theo chuẩn bị lập tức xuất phát.
Chúng ta chia ra ngồi lên hai chiếc xe đi hai hướng khác nhau, ở đằng xa, tôi còn nhìn thấy anh ta còn vẫy vẫy tay với tôi, tôi cũng đang định phất tay lại, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận ngứa kì quái.
Hình như, rất giống với lúc tối hôm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận