Cấm Kỵ Sư

Chương 507: Vô Danh Kỳ Thạch

Nàng đột nhiên giữ chặt lấy tay tôi, nhẹ nhàng nhấc lên, tôi không tự chủ được mà phóng người lên theo nàng. Cả hai bay lên giữa không trung bay thẳng về phía Tam Thanh Cảnh.
Tuyết di bay giữa không trung, vẻ mặt nghiêm trọng, môi không ngừng mấp máy, giống như đang nói chuyện với ai đó. Đột nhiên có hơn 10 điểm sáng trắng từ bốn phương tám hướng trong Thiên Hồ Cốc phóng tới, cùng nhau tập hợp lại trước một nơi tràn ngập sương mù.
Tôi biết kia chắc chắn là các Hồ Tộc trong Thiên Hồ Cốc, còn nơi mà bọn họ muốn tới không nơi nào khác ngoài Tam Thanh Cảnh, nơi thần bí nhất trong cốc.
Tôi nói với nàng:
- Chúng ta đi tới Tam Thanh Cảnh ư, nhưng Phi Yến vẫn còn đang ở trong Ngọc Thanh Động…
- Không sao, Ngọc Thanh Động cũng có người bảo vệ, lúc nãy ta đã phái ngươi đến đó trợ giúp Yến Nhi rồi. Ngươi chỉ cần phụ trách việc đi cùng ta đến Tam Thanh Cảnh là được rồi. Nơi đó mới là nơi quan trọng nhất.
Tôi im lặng không nói, quay đầu nhìn về phía Ngọc Thanh Động, thầm nghĩ trong lòng, bên phía Nam Cung Phi Yến ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì mới tốt…
Rất nhanh chúng tôi đã đi tới một cửa ra vào của sơn cốc, đáp xuống mặt đất, đằng trước đã có hơn 10 người mặc trang phục khác nhau đứng ở đó, tất cả đều là con gái, không nghi ngờ gì nữa, tất cả những người này đều là Hồ Nữ của Thiên Hồ Cốc.
Tuyết di bước lên phía trước, những Hồ Nữ ở đây đều thi lễ với nàng, một cô gái mặc trang phục màu tím khom người nói:
- Phu nhân, ta thăm dò tất cả các nơi ở trong cốc đều không phát hiện ra tung tích của kẻ địch. Cho tới khi nhận được lệnh của phu nhân, ta mới biết rằng thì ra kẻ địch đã vào Tam Thanh Cảnh. Đều là do ta sơ suất trong việc giám sát, xin phu nhân trị tội.
Tuyết di phất tay nói:
- Không cần phải như thế, ta cũng chỉ là phát hiện có dấu vết của kẻ địch, cho nên mới tới đây xem xét, vẫn chưa thể khẳng định, kẻ địch chắc chắn ở chỗ này.
Nàng nói xong liền cất bước đi về phía trước. Cô gái lúc nãy cùng với một cô gái mặc trang phục màu xanh theo sát sau lưng nàng, bọn họ đi tới trước cửa cốc thì ngừng lại, tra xét tình hình bên trong cốc.
Tôi theo bản năng đi theo, nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, Nam Cung Phi Yến gọi nàng là Tuyết di, những Hồ Nữ này lại gọi nàng là phu nhân, thế nhưng, Thiên Hồ phu nhân thực sự không phải đang nằm ở trong Ngọc Thanh Động hay sao?
Xem ra, ngoại trừ Nam Cung Phi Yến, thì những người khác đã sớm cho rằng nàng là người đứng đầu Thiên Hồ Cốc, đương gia của Thiên Hồ Nhất Tộc.
Tuy nhiên, ta nhớ rõ ràng rằng Nam Cung Phi Yến đã từng nói, thân phận của Tuyết di lẽ ra phải là đại trưởng lão của Thiên Hồ Cốc mới đúng.
Ta mang theo tâm tình nghi hoặc đi về phía trước, thấy Tuyết di nhìn chằm chằm vào trong màn sương mù dày đặc ở cửa cốc, không thấy bất cứ chuyện gì khác thường, dường như không có ai đi vào trong nơi này cả.
Nàng nhìn một hồi lâu, vẻ mặt thoáng thả lỏng, quay đầu lại nói:
- A Tử, A Thanh, hai người các ngươi dẫn theo mấy người bảo vệ cửa cốc này, có chuyện gì xảy ra phải lập tức báo hiệu, nhớ kỹ, không được liều mạng chiến đấu.
Hai Hồ Nữ kia khom người nói vân, Tuyết di quay sang phân phó những người khác:
- Các ngươi quay về tiếp tục bảo vệ những nơi trọng yếu khác trong cốc, còn có…A Chu.
Một cô gái mặc trang phục màu đỏ bước ra, Tuyết di nói với nàng:
- Ngươi dẫn người đi tới Ngọc Thanh Động, bảo vệ cửa động, Yến cô nương đang ở đó.
Các cô gái đều khom người rời đi, tại đây chỉ còn có A Tử, A Thanh và hơn 10 Hồ Nữ khác, nhưng không phải là đứng vây quanh cửa cốc, mà là tản ra khắp nơi, thân hóa thành gió biến mất, không biết là đang ở nơi nào.
Lúc này, Tuyết di mới xoay người nhìn tôi nói:
- Hàn công tử, ngươi…
Nàng dùng ánh mắt quan sát tôi, dường như đang suy tư gì đó, hiển nhiên là đang không biết nên an bài cho tôi thế nào, muốn hỏi một chút ý kiến của tôi.
Tôi nở nụ cười nói:
- Phu nhân không cần quan tâm tới ta, nếu như hiện tại tung tích của kẻ địch đã biến mất, bây giờ ta sẽ đi lòng vòng khắp nơi trong cốc, nói không chừng, đánh bậy đánh bạ thế nào đó mà phát hiện ra kẻ địch thì sao. Phu nhân, ngài còn phải lo cho toàn cục, xin ngài cứ tự nhiên.
Nàng gật đầu nói:
- Vậy được, hiện tại Thủ Sơn Đại Trận của cốc cần ta duy trì khởi động. Tuy rằng khi nãy, ngươi và Yến nha đầu đã tống xuất kẻ địch, nhưng nói không chừng bọn hắn đã bị truyền tống ra bên ngoài cốc. Ta phải dùng toàn lực để khởi động đại trận, kích hoạt tất cả công năng phòng hộ. Công tử cũng hãy cứ tự nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra, lập tức phát thông báo.
Tôi ừ một tiếng, nàng lại nhìn vào trong lối vào của Tam Thanh Cảnh một lần nữa, sau đó xoay người biến mất.
Tôi nhìn vị trí mà nàng biến mất, nhún vai, có đôi lúc tôi rất hâm mộ các nàng về việc các nàng không phải là con người, có thể bay lên trời chui xuống đất bất cứ lúc nào, đồng thời mỗi người còn có thể sống đến 1800 tuổi. Đó là chưa kể đến, nếu tu luyện tốt còn có thể lên tới mấy ngàn năm, mấy chục ngàn năm, so sánh với họ, con người chúng ta quả thực là đồ bỏ đi.
Nhưng mà, ngẫm lại sự mờ mịt và vô thần thỉnh thoảng xuất hiện trong mắt của Tuyết di và sự hoang mang của Nam Cung Phi Yến, tôi bỗng nhiên lại thấy, tuy tuổi thọ của con người ngắn ngủi, nhưng bởi vì ngắn, mới càng làm tăng ý nghĩa của sự sống, sống quá lâu, thực ra cũng rất buồn tẻ vô vị.
Tôi nghĩ tới đây thì mỉm cười, lắc lắc đầu, sau đó tìm đại một con đường để đi.
Có rất nhiều bí mật chưa rõ ở trong cốc, tôi tốt nhất là nên đi loanh quanh nơi này, nói không chừng, thật sự có thể phát hiện ra được chuyện gì đó.
Thế nhưng, tôi đi chưa quá mười mét, thì bên cạnh bỗng nhiên có người nhẹ giọng kêu tôi.
- Công tử xin dừng bước.
Tôi ngạc nhiên dừng lại, xoay người nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy bất kỳ người nào, đang định mở miệng hỏi, thì trước mắt bỗng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, một cô gái mặc trang phục màu tím xuất hiện.
Người này là cô gái tên A Tử khi nãy, tôi nghi hoặc hỏi:
- A Tử cô nương, là ngươi gọi ta sao?
Nàng nhìn trái phải với vẻ mặt cảnh giác, sau khi xác định không có ai mới gật đầu xác nhận nói:
- Công tử khoan đi đã, A Tử có chuyện muốn nói.
- Ách, ngươi có chuyện gì cứ việc nói, không cần khách khí.
Tôi nghi hoặc nhìn nàng nói.
Nàng đột nhiên cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mới đi đến trước mặt tôi nói:
- A Tử biết công tử là người ngay thẳng nhất trong thiên hạ. Cho nên, chuyện này cũng chỉ có thể nói cho công tử. Với lại, tình thế hiện tại của Thiên Hồ Cốc rất nguy cấp, A Tử cũng là bất đắc dĩ, nếu như không nói ra, Thiên Hồ Cốc chắc chắn sẽ bị hủy đi trong phút chốc. Bởi vậy, A Tử mới mạo muội ngăn cản công tử, xin công tử chút nữa nghe được bất cứ cái gì, cũng đừng kinh ngạc.
Tôi hơi kinh hãi, rốt cuộc là nàng muốn nói với tôi cái gì?
Tôi yên lặng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, lúc này dường như nàng mới gom đủ dũng khí để nói với tôi:
- Công tử có biết, Tam Thanh Cảnh này là nơi như thế nào không?
Tôi đương nhiên là lắc đầu tỏ vẻ mình không biết, thấy vậy nàng tiếp tục nói với tôi:
- Thật không dám giấu diếm gì công tử, Tam Thanh Cảnh này chính là nơi do thượng cổ thần nhân để lại. Trong đó, chẳng những có rất nhiều vật phẩm do tiên nhân để lại, mà còn có cả thông đạo có thể thông với Thiên Đình. Rất nhiều năm về trước, trước lối vào của Tam Thanh Cảnh vốn dĩ có một vật gọi là Vô Danh Kỳ Thạch trấn áp, phòng ngừa việc có người lạ tiến vào. Đó cũng là bảo vật trấn cốc của Thiên Hồ Cốc. Tương truyền rằng Thủ Sơn Đại Trận của Thiên Hồ Cốc chính là vật mà tiên nhân trong Tam Thanh Cảnh để lại, mà nơi phát ra năng lượng của trận pháp, cùng với năng lượng bảo hộ Tam Thanh Cảnh này đều đến từ khối Vô Danh Kỳ Thạch kia.
Tôi nghe xong thì cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngẩng đầu nhìn về phía cửa cốc, hoàn toàn không thấy kỳ thạch gì đó, buồn bực nói:
- Vô Danh Kỳ Thạch? Ở đó làm gì có Vô Danh Kỳ Thạch gì chứ, ta đứng ở đây nửa ngày, tại sao không nhìn thấy gì cả?
A Tử nhíu mày hạ giọng nói:
- Đây chính là chuyện mà ta muốn nói với công tử, mấy ngày trước, khối kỳ thạch kia đột nhiên không cánh mà bay.
- Chuyện này, vật trong nhà các ngươi biến mất, ngươi nên nói với Tuyết di phu nhân mới đúng, nói với ta làm gì?
Tôi nghi hoặc hỏi, vẻ mặt của A Tử bỗng nhiên trở nên khẩn trương, đè nhỏ giọng nói, giống như đang sợ bị người khác nghe thấy, thì thào với tôi:
- A Tử mạo hiểm với trời đất để nói với công tử chuyện này, chính là vì ta đã nói chuyện này với phu nhân, nhưng phu nhân lại chỉ hời hợt nói rằng, kì thạch kia đã bị nàng để vào trong Tam Thanh Cảnh, để tăng mạnh mức độ bảo hộ của Tam Thanh Cảnh, bảo chúng ta đừng để lộ chuyện này ra, lại càng không cần ngạc nhiên.
Tôi nhíu nhíu mày, nhìn sắc mặt của A Tử, trong lòng cũng hơi hiểu được gì đó, nếu như nàng đã quyết định nói cho tôi biết chuyện này, đồng nghĩa với việc, nàng không tin lời của Tuyết di.
- Thế nhưng, cho dù Tuyết di nói thế, thì ngươi cũng có thể đi hỏi Yến cô nương, ta chỉ là một người ngoài, chuyện của các ngươi ta chẳng những không biết, còn không dám làm gì, nếu không, ta thay ngươi chuyển lời tới Yến cô nương?
Tôi thử thăm dò một chút, sắc mặt của A Tử thay đổi liên tục, vội la lên:
- Ta sợ là không còn kịp nữa rồi. Thực ra hôm qua ta đã định đi nói chuyện này cho Yến cô nương, nhưng mà từ trước tới giờ nàng luôn ở cùng với phu nhân, ta không có cơ hội để nói. Tới hôm nay, thì nàng lại vào Ngọc Thanh Động, ta thật sự hết cách, mới nói chuyện này với công tử.
- Vậy ngươi nói chuyện này với ta, rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ ý ngươi là, phu nhân của các ngươi…
- Không không, không liên quan gì tới phu nhân cả, ta chỉ là muốn xin công tử hãy đi tìm cơ hội đi vào trong Tam Thanh Cảnh, xem thử xem kì thạch có ở trong đó hay không. Nếu như vẫn còn ở đó, thì Thiên Hồ Cốc còn có thể giữ được, nếu đã, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy chứng minh…
- Chứng minh cái gì?
- Chứng minh, Thiên Hồ cốc sắp sửa gặp đại nạn rồi.
Nàng nói xong thì nở một nụ cười sầu thảm, còn tôi thì lại không hiểu nàng đang nói gì. Nếu như nàng nói rằng nàng không phải không tin Tuyết di, thì tại sao lại nóng lòng muốn đơn độc báo tin cho Nam Cung Phi Yến. Bây giờ lại tìm đến tôi để nói chuyện này?
Còn có, khối Vô Danh Kỳ Thạch kia, tại sao lại liên quan tới vận mệnh của Thiên Hồ Cốc, tất cả những chuyện này có liên quan gì tới Phúc Duyên Trai Chủ kia không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận