Cấm Kỵ Sư
Chương 269: Hung Thủ Giết Người
Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, cách xa nhiều ngày, lúc gặp lại Tân Nhã sẽ là cảnh tượng như thế này, mà lời nàng nói với tôi lại càng là làm tôi bất ngờ.
Rời khỏi nơi này, không nên trở về, vì cái gì?
Tôi kinh ngạc nhìn Tân Nhã, nhìn ánh mắt nàng giống như con thỏ con bị kinh sợ, những chuyện trước đây tức khắc hiện lên trong đầu tôi, không biết vì sao, đứng ở trước mặt nàng, tôi bỗng nhiên cảm thấy chính mình phạm phải sai lầm nào đó, tôi không nên để một mình nàng ở lại nơi này, ở lại trong cái trường học giả dối quỷ quyệt này, nàng đã cô độc như thế, mấy ngày này nhất định càng thêm cô độc.
Tôi nhìn đôi mắt nàng, một luồng cảm giác không nói được nên lời dần nảy sinh trong lòng, ma xui quỷ khiến tôi bước chân lên phía trước, dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng.
- Thực xin lỗi.
Tân Nhã ngây dại, hơi hơi tránh một chút, thanh âm có chút run rẩy nói.
- Đây là cổng trường học...
Tôi mới mặc kệ đây là nơi nào, tôi nhẹ giọng cười, tiếp tục nói.
- Hôm nay chị thật đẹp.
Nói thật, tự bản thân tôi cũng không biết chính mình bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có một trận kích động, cơ hồ khống chế không được hành vi chính bản thân mình, Tân Nhã nghe thế, đột nhiên dùng sức đẩy tôi ra, sắc mặt có chút ửng đỏ, lại kiên định nói với tôi rằng.
- Em đừng…… hồ nháo, trong trường học hiện tại không an toàn, lòng người hoảng sợ, lúc này em trở về thực sẽ phiền toái, em mau chóng…
Tôi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lắp bắp kinh hãi, hỏi nàng.
- Trong trường học làm sao vậy, lại xảy ra chuyện gì?
Tân Nhã do dự, tôi nhìn nàng nói.
- Tốt nhất bây giờ chị nên nói cho em biết, chắc hẳn chị cũng biết là chị không thể nào ngăn được em, cho dù… Cho dù chị dự kiến được chuyện gì đó không tốt trong tương lai của em, em cũng nhất định phải đi vào trường học.
Trên mặt Tân Nhã lộ ra biểu tình nôn nóng, cắn cắn môi, nhưng dưới ánh mắt kiên định của tôi thì vẫn chậm rãi nói.
- A Long…… A Long đã xảy ra chuyện, hiện tại khả năng, đã chết…
- Cái gì?
Mấy chữ ngắn ngủi này lọt vào tai, tôi quả thực không thể tin được, chỉ cảm thấy trong đầu ong một cái, thân mình lung lay, cơ hồ không thể đứng vững được.
- Khi nào, là khi nào, ai làm? Rốt cuộc sao lại thế này?
Tôi duỗi tay bắt lấy cánh tay nàng, rít gào lên.
- Là…… Đại khái là ban đêm ngày hôm qua, chị cũng không biết rõ nữa…… Cậu ta ở ký túc xá xảy ra chuyện…… Hiện tại trong trường học có thật nhiều cảnh sát, rất loạn…… Cho nên, chị cảm thấy…… Em vẫn nên tạm thời đừng trở về thì tốt hơn…
Tân Nhã nói đứt quãng, tôi lại nghe ra trong giọng nói của nàng như còn che giấu gì đó, biết nàng còn có chuyện chưa nói, trong lòng càng thêm sốt ruột, tôi cắn chặt răng, nói.
- Buông em ra, em muốn đi xem cậu ấy thế nào…
Tân Nhã dùng sức lắc đầu, gắt gao lôi kéo tôi nói.
- Chị xin em, em đừng có quay về đó, vừa rồi chị nhìn thấy Thiệu Bồi Nhất về tới ký túc xá, chị sợ, chị sợ em…
- Sợ cái gì, A Long là bạn tốt của em, là anh em tốt, cậu ta xảy ra chuyện, làm sao em có thể trốn tránh không tới được. Chị nói cho em biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, cậu ta là cùng người khác đánh nhau, hay là làm sao vậy, chị mau nói thật cho em biết!
Tôi căm hận rít gào, gấp đến dậm chân, Tân Nhã lại giữ chặt cánh tay tôi, cả người phát run, trong miệng chỉ lẩm bẩm nói.
- Em không thể trở về, em không thể trở về, em nghe lời chị, đừng trở về đó…
Tân Nhã nói, trong mắt lại có nước mắt chảy xuống, nàng giương mắt nhìn chằm chằm tôi, trong ánh mắt thế nhưng tràn đầy vẻ không muốn, đôi tay lôi kéo cánh tay tôi lại không thả lỏng chút nào, thật giống như, nàng chỉ cần sơ ý một cái là tôi có thể biến khỏi tầm mắt của nàng bất cứ lúc nào.
Trên người tôi nổi lên một tầng khí lạnh, tính cách Tân Nhã trầm tĩnh, nếu không phải chuyện lớn nàng tuyệt đối sẽ không thất thố như vậy, chính là, để tôi không quay về, mặc kệ chuyện này, tôi làm không được.
Tôi hít một hơi thật sâu, để đôi tay đang căng cứng vì kích động của tôi từ từ thả lỏng, sau đó cầm lấy đôi tay, nhìn ánh mắt hoảng sợ của nàng, nói từng chữ rõ ràng.
- Tân Nhã, chị nghe em nói, em không sợ phiền toái, em cũng không sợ bất kỳ tính huống nào, thậm chí, em cũng không sợ chết, thật sự. Thật sự chị không rõ, có lẽ có chút thời điểm căn bản em không biết chính mình đang làm cái gì, có lẽ em cũng không biết chính mình ngày mai nên làm cái gì, đối mặt tương lai, em còn mê mang hơn bất cứ ai. Nhưng mà vận mệnh của em chú định cuộc đời của em, chỉ có thể đi tới, không ngừng đi tới, mới có thể tìm được con đường thuộc về chính em. Em nói như vậy có khả năng chị nghe không hiểu, nhưng em chỉ nghĩ muốn cho chị biết, là một người thì trong đời luôn có những chuyện cần phải trực tiếp đối mặt. Hiện tại chị nói cho em biết, mấy ngày em không ở đây đã xảy ra chuyện gì, A Long, rốt cuộc là xảy ra chuyện như thế nào.
Thật ra lúc tôi nói những lời này trong đầu tôi trống rỗng, thậm chí tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, những câu từ nói năng lộn xộn này mỗi một chữ lại đều phát ra từ phế phủ.
Cơ thể Tân Nhã vẫn cứ hơi hơi phát run, nàng mở to hai mắt nhìn, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, không chút nào thả lỏng, tôi muốn cho nàng tin tưởng, tôi có thể.
Dần dần, nàng cũng bình tĩnh lại.
- Thôi được rồi, kỳ thật chị cũng đã nghĩ đến, căn bản chị không có khả năng ngăn cản được em.
Rốt cuộc trong giọng nói của Tân Nhã đã khôi phục một tia trầm ổn, nhưng mà trong thanh âm kia còn có một tia run rẩy.
- A Long, bị người cắt đứt yết hầu…… là ở trước cửa ký túc xá của em, hiện tại, vết máu còn đó…
Giống như bị tạt một chậu nước đá lạnh vào đầu, tôi chỉ cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên người nháy mắt đã mở ra hết cỡ, giống như có thật nhiều những con rắn bằng băng bò lên trên người tôi, tôi sững sờ tại chỗ, cả người đều như mất đi tri giác.
A Long, bị người cắt đứt yết hầu, ở trước cửa ký túc xá của chúng tôi, ở trước cửa ký túc xá của chúng tôi ……
Một luồng máu nóng khoảnh khắc xông lên ngực, toàn thân tôi giống như bị luồng máu nóng này kích thích tới bốc cháy, tôi la lên một tiếng, cái gì cũng không quan tâm nữa, xoay người chạy vào trong trường học, chạy về hướng ký túc xá của tôi.
A Long, cậu chờ, tôi tới tìm cậu ngay đây.
Trong nháy mắt này trong đầu óc tôi đều là bộ dáng của A Long, đều là tiếng cười sang sảng của cậu ta, tôi nhớ rõ lúc tôi mới tới đây học ngày đầu thì cậu ta giống như là thổ phỉ, nói tôi gọi cậu ta là A Long. Tôi nhớ rõ, cậu ta đã từng nằm mơ lúc ban đêm mà nói cho tôi nghe, lý tưởng của cậu ta là làm ca sĩ bắc phiêu, có một ngày có thể mở một buổi biểu diễn riêng của mình.
Tôi nhớ rõ cậu ta lần đó thất tình, chính mình một hơi ăn sạch mấy hộp sủi cảo, tôi nhớ rõ cậu ta cùng tôi, trộm lật xem phác họa nhân thể của tiểu Hồ tử, tôi còn nhớ rõ……
Quá nhiều quá nhiều hồi ức, một mạch dâng lên từ đáy lòng, tôi như phát điên mà chạy vào trong trường học, hoàn toàn không màng tới Tân Nhã ở phía sau lưng tôi hô to cái gì đó, thậm chí, nàng nói cái gì với tôi, tôi đều hoàn toàn không nghe thấy.
Tôi liều mạng chạy vội vào trong trường học, trước mắt dần dần mơ hồ, tôi không màng tất cả mà xô đẩy những người chắn trước mặt tôi, gầm rú, một hơi chạy tới cửa ký túc xá của chúng tôi, lúc này mới ngừng lại, thở hổn hển, tất cả trước mặt, dần dần rõ ràng lên trong mắt.
Trên mặt đất, là một đống máu đã chuyển sang màu đen nhìn mà ghê người, nhưng còn chưa hoàn toàn khô cạn, tôi vừa thấy đống máu này, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hô hấp cũng có chút khó khăn, một người chảy nhiều máu như vậy, mặc kệ bị thương ở nơi nào, chỉ sợ đều là hẳn phải chết……
- A Long, A Long đâu, A Long ở đâu?
Tôi bỗng nhiên nhớ tới A Long, ngẩng đầu hô to, lúc này mới thấy rõ, ở chung quanh tôi có thật nhiều người, có ăn mặc cảnh phục, cũng có y phục thường, còn có mấy gương mặt quen thuộc ở trong trường học, nhưng mà lúc này tôi đã không co tâm tư đi nhớ lại coi bọn họ là ai, tôi hô to tên A Long, lại không có ai trả lời tôi, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi, cùng tôi kéo ra một khoảng cách.
Tôi có chút sửng sốt, ánh mắt bọn họ, như thế nào lại quái lạ như thế, thật giống như nhìn một hung thủ giết người ……
Tân Nhã chạy đến như một trận gió, nàng dùng sức chen vào đám người, nói với tôi.
- A Long ở bệnh viện, đêm ngày hôm qua liền đưa đi bệnh viện…
- Bệnh viện, bệnh viện, bệnh viện……
Tôi lẩm bẩm lặp lại vài lần, đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh rất nhiều, nếu ở bệnh viện, vậy khả năng còn chưa có chết!
Tôi vội vàng giữ chặt một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh, lớn tiếng hỏi.
- A Long thế nào, cậu ta ở bệnh viện nào?
Người nọ lạnh giọng nói.
- Một giờ trước có tin tức tới, đang ở trong phòng cấp cứu, hiện tại cũng không biết.
Trong lòng tôi chợt vui vẻ, rồi lại trầm xuống, một giờ trước còn đang cấp cứu, đó chính là nói, ít nhất một giờ trước A Long vẫn còn sống, nhưng mà, hiện tại, hiện tại……
Tôi lập tức xoay người, chạy ra bên ngoài, chính là mới vừa chạy ra hai bước, phía trước liền có người ngăn cản tôi, tôi đột nhiên nhớ tới quên hỏi là ở bệnh viện nào, vội hỏi bọn họ.
- A Long ở bệnh viện nào, các người có ai biết…
Đối diện là một người mặc cảnh phục, mặt không biểu tình mà nhìn tôi, đột nhiên hỏi.
- Cậu tên là gì?
Tôi sửng sốt, theo bản năng trả lời.
- Tôi là Hàn Thanh Thiên, làm sao vậy…
Tân Nhã ở bên cạnh bỗng nhiên hô to.
- Đồ ngốc, em còn không mau chạy đi…
Chạy? Vì cái gì mà tôi phải chạy? Tôi tức khắc ngạc nhiên, nhưng mà không chờ tôi phản ứng lại, người cảnh sát này bỗng nhiên duỗi tay chế trụ cánh tay tôi, hô to.
- Chính là nó!
Một đám người bên cạnh ào ào xông tới, không đợi tôi làm rõ ràng tình huống, cũng đã bị ấn ngã xuống đất, tôi liều mạng giãy giụa hô to.
- Buông tôi ra, buông tôi ra, các người làm gì, tôi là bạn cùng phòng của A Long, tôi là học sinh ở trường này, tôi muốn đi gặp cậu ấy, các người bắt tôi làm gì…
Tiếc rằng, những người này đều là hình cảnh, không phải yêu ma quỷ quái, đối mặt bọn họ, tuy rằng tôi giãy giụa nửa ngày, tay chân cùng sử dụng, tay đấm chân đá, nắm tay, hàm răng cùng nhau ra trận, nhưng vẫn là không thể nào đánh lại, bị gắt gao áp đảo trên mặt đất, khoảnh khắc còng tay lạnh lẽo đeo vào cổ tay, tôi hoàn toàn ngây ngốc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Khó trách, khó trách Tân Nhã nói tôi không nên trở về, vĩnh viễn đều không nên trở về, thì ra nàng đã sớm biết rằng mọi chuyện sẽ như thế này, nhưng mà, nhưng mà, tất cả là như thế nào…
Mấy người cảnh sát kia cũng mệt mỏi quá sức, cái người đè tôi tàn nhẫn nhất còn đá cho tôi một cái, hùng hùng hổ hổ nói.
- Thằng nhãi ranh, người không lớn, mà sức thì đéo nhỏ.
Bên cạnh một người đang che lại quai hàm nói.
- Nắm tay tên nhóc này thật đáng sợ, cái hàm răng của tôi muốn rớt hết rồi.
Tôi không ngừng giãy giụa kêu to, ánh mắt đảo khắp nơi tìm Tân Nhã, nhưng không biết từ khi nào nàng đã bị người kéo đi, cái người đàn ông trung niên có nói chuyện với tôi trước đó bước về hướng này, một phen xách cổ áo tôi, đem tôi dựng lên, hừ một tiếng thâm trầm nói.
- Tốt nhất bây giờ mày nên ngậm miệng lại, có nói cái gì, một hồi tới rồi cục cảnh sát lại nói, hừ, nhìn không ra còn tuổi nhỏ mà xuống tay lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả bạn cùng trường ở chung một phòng ký túc xá cũng không buông tha.
Tôi nghe nói như thế, nháy mắt liền sợ ngây người, ông ta, ông ta nói cái gì?
Rời khỏi nơi này, không nên trở về, vì cái gì?
Tôi kinh ngạc nhìn Tân Nhã, nhìn ánh mắt nàng giống như con thỏ con bị kinh sợ, những chuyện trước đây tức khắc hiện lên trong đầu tôi, không biết vì sao, đứng ở trước mặt nàng, tôi bỗng nhiên cảm thấy chính mình phạm phải sai lầm nào đó, tôi không nên để một mình nàng ở lại nơi này, ở lại trong cái trường học giả dối quỷ quyệt này, nàng đã cô độc như thế, mấy ngày này nhất định càng thêm cô độc.
Tôi nhìn đôi mắt nàng, một luồng cảm giác không nói được nên lời dần nảy sinh trong lòng, ma xui quỷ khiến tôi bước chân lên phía trước, dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng.
- Thực xin lỗi.
Tân Nhã ngây dại, hơi hơi tránh một chút, thanh âm có chút run rẩy nói.
- Đây là cổng trường học...
Tôi mới mặc kệ đây là nơi nào, tôi nhẹ giọng cười, tiếp tục nói.
- Hôm nay chị thật đẹp.
Nói thật, tự bản thân tôi cũng không biết chính mình bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có một trận kích động, cơ hồ khống chế không được hành vi chính bản thân mình, Tân Nhã nghe thế, đột nhiên dùng sức đẩy tôi ra, sắc mặt có chút ửng đỏ, lại kiên định nói với tôi rằng.
- Em đừng…… hồ nháo, trong trường học hiện tại không an toàn, lòng người hoảng sợ, lúc này em trở về thực sẽ phiền toái, em mau chóng…
Tôi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lắp bắp kinh hãi, hỏi nàng.
- Trong trường học làm sao vậy, lại xảy ra chuyện gì?
Tân Nhã do dự, tôi nhìn nàng nói.
- Tốt nhất bây giờ chị nên nói cho em biết, chắc hẳn chị cũng biết là chị không thể nào ngăn được em, cho dù… Cho dù chị dự kiến được chuyện gì đó không tốt trong tương lai của em, em cũng nhất định phải đi vào trường học.
Trên mặt Tân Nhã lộ ra biểu tình nôn nóng, cắn cắn môi, nhưng dưới ánh mắt kiên định của tôi thì vẫn chậm rãi nói.
- A Long…… A Long đã xảy ra chuyện, hiện tại khả năng, đã chết…
- Cái gì?
Mấy chữ ngắn ngủi này lọt vào tai, tôi quả thực không thể tin được, chỉ cảm thấy trong đầu ong một cái, thân mình lung lay, cơ hồ không thể đứng vững được.
- Khi nào, là khi nào, ai làm? Rốt cuộc sao lại thế này?
Tôi duỗi tay bắt lấy cánh tay nàng, rít gào lên.
- Là…… Đại khái là ban đêm ngày hôm qua, chị cũng không biết rõ nữa…… Cậu ta ở ký túc xá xảy ra chuyện…… Hiện tại trong trường học có thật nhiều cảnh sát, rất loạn…… Cho nên, chị cảm thấy…… Em vẫn nên tạm thời đừng trở về thì tốt hơn…
Tân Nhã nói đứt quãng, tôi lại nghe ra trong giọng nói của nàng như còn che giấu gì đó, biết nàng còn có chuyện chưa nói, trong lòng càng thêm sốt ruột, tôi cắn chặt răng, nói.
- Buông em ra, em muốn đi xem cậu ấy thế nào…
Tân Nhã dùng sức lắc đầu, gắt gao lôi kéo tôi nói.
- Chị xin em, em đừng có quay về đó, vừa rồi chị nhìn thấy Thiệu Bồi Nhất về tới ký túc xá, chị sợ, chị sợ em…
- Sợ cái gì, A Long là bạn tốt của em, là anh em tốt, cậu ta xảy ra chuyện, làm sao em có thể trốn tránh không tới được. Chị nói cho em biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, cậu ta là cùng người khác đánh nhau, hay là làm sao vậy, chị mau nói thật cho em biết!
Tôi căm hận rít gào, gấp đến dậm chân, Tân Nhã lại giữ chặt cánh tay tôi, cả người phát run, trong miệng chỉ lẩm bẩm nói.
- Em không thể trở về, em không thể trở về, em nghe lời chị, đừng trở về đó…
Tân Nhã nói, trong mắt lại có nước mắt chảy xuống, nàng giương mắt nhìn chằm chằm tôi, trong ánh mắt thế nhưng tràn đầy vẻ không muốn, đôi tay lôi kéo cánh tay tôi lại không thả lỏng chút nào, thật giống như, nàng chỉ cần sơ ý một cái là tôi có thể biến khỏi tầm mắt của nàng bất cứ lúc nào.
Trên người tôi nổi lên một tầng khí lạnh, tính cách Tân Nhã trầm tĩnh, nếu không phải chuyện lớn nàng tuyệt đối sẽ không thất thố như vậy, chính là, để tôi không quay về, mặc kệ chuyện này, tôi làm không được.
Tôi hít một hơi thật sâu, để đôi tay đang căng cứng vì kích động của tôi từ từ thả lỏng, sau đó cầm lấy đôi tay, nhìn ánh mắt hoảng sợ của nàng, nói từng chữ rõ ràng.
- Tân Nhã, chị nghe em nói, em không sợ phiền toái, em cũng không sợ bất kỳ tính huống nào, thậm chí, em cũng không sợ chết, thật sự. Thật sự chị không rõ, có lẽ có chút thời điểm căn bản em không biết chính mình đang làm cái gì, có lẽ em cũng không biết chính mình ngày mai nên làm cái gì, đối mặt tương lai, em còn mê mang hơn bất cứ ai. Nhưng mà vận mệnh của em chú định cuộc đời của em, chỉ có thể đi tới, không ngừng đi tới, mới có thể tìm được con đường thuộc về chính em. Em nói như vậy có khả năng chị nghe không hiểu, nhưng em chỉ nghĩ muốn cho chị biết, là một người thì trong đời luôn có những chuyện cần phải trực tiếp đối mặt. Hiện tại chị nói cho em biết, mấy ngày em không ở đây đã xảy ra chuyện gì, A Long, rốt cuộc là xảy ra chuyện như thế nào.
Thật ra lúc tôi nói những lời này trong đầu tôi trống rỗng, thậm chí tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, những câu từ nói năng lộn xộn này mỗi một chữ lại đều phát ra từ phế phủ.
Cơ thể Tân Nhã vẫn cứ hơi hơi phát run, nàng mở to hai mắt nhìn, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, không chút nào thả lỏng, tôi muốn cho nàng tin tưởng, tôi có thể.
Dần dần, nàng cũng bình tĩnh lại.
- Thôi được rồi, kỳ thật chị cũng đã nghĩ đến, căn bản chị không có khả năng ngăn cản được em.
Rốt cuộc trong giọng nói của Tân Nhã đã khôi phục một tia trầm ổn, nhưng mà trong thanh âm kia còn có một tia run rẩy.
- A Long, bị người cắt đứt yết hầu…… là ở trước cửa ký túc xá của em, hiện tại, vết máu còn đó…
Giống như bị tạt một chậu nước đá lạnh vào đầu, tôi chỉ cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên người nháy mắt đã mở ra hết cỡ, giống như có thật nhiều những con rắn bằng băng bò lên trên người tôi, tôi sững sờ tại chỗ, cả người đều như mất đi tri giác.
A Long, bị người cắt đứt yết hầu, ở trước cửa ký túc xá của chúng tôi, ở trước cửa ký túc xá của chúng tôi ……
Một luồng máu nóng khoảnh khắc xông lên ngực, toàn thân tôi giống như bị luồng máu nóng này kích thích tới bốc cháy, tôi la lên một tiếng, cái gì cũng không quan tâm nữa, xoay người chạy vào trong trường học, chạy về hướng ký túc xá của tôi.
A Long, cậu chờ, tôi tới tìm cậu ngay đây.
Trong nháy mắt này trong đầu óc tôi đều là bộ dáng của A Long, đều là tiếng cười sang sảng của cậu ta, tôi nhớ rõ lúc tôi mới tới đây học ngày đầu thì cậu ta giống như là thổ phỉ, nói tôi gọi cậu ta là A Long. Tôi nhớ rõ, cậu ta đã từng nằm mơ lúc ban đêm mà nói cho tôi nghe, lý tưởng của cậu ta là làm ca sĩ bắc phiêu, có một ngày có thể mở một buổi biểu diễn riêng của mình.
Tôi nhớ rõ cậu ta lần đó thất tình, chính mình một hơi ăn sạch mấy hộp sủi cảo, tôi nhớ rõ cậu ta cùng tôi, trộm lật xem phác họa nhân thể của tiểu Hồ tử, tôi còn nhớ rõ……
Quá nhiều quá nhiều hồi ức, một mạch dâng lên từ đáy lòng, tôi như phát điên mà chạy vào trong trường học, hoàn toàn không màng tới Tân Nhã ở phía sau lưng tôi hô to cái gì đó, thậm chí, nàng nói cái gì với tôi, tôi đều hoàn toàn không nghe thấy.
Tôi liều mạng chạy vội vào trong trường học, trước mắt dần dần mơ hồ, tôi không màng tất cả mà xô đẩy những người chắn trước mặt tôi, gầm rú, một hơi chạy tới cửa ký túc xá của chúng tôi, lúc này mới ngừng lại, thở hổn hển, tất cả trước mặt, dần dần rõ ràng lên trong mắt.
Trên mặt đất, là một đống máu đã chuyển sang màu đen nhìn mà ghê người, nhưng còn chưa hoàn toàn khô cạn, tôi vừa thấy đống máu này, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hô hấp cũng có chút khó khăn, một người chảy nhiều máu như vậy, mặc kệ bị thương ở nơi nào, chỉ sợ đều là hẳn phải chết……
- A Long, A Long đâu, A Long ở đâu?
Tôi bỗng nhiên nhớ tới A Long, ngẩng đầu hô to, lúc này mới thấy rõ, ở chung quanh tôi có thật nhiều người, có ăn mặc cảnh phục, cũng có y phục thường, còn có mấy gương mặt quen thuộc ở trong trường học, nhưng mà lúc này tôi đã không co tâm tư đi nhớ lại coi bọn họ là ai, tôi hô to tên A Long, lại không có ai trả lời tôi, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi, cùng tôi kéo ra một khoảng cách.
Tôi có chút sửng sốt, ánh mắt bọn họ, như thế nào lại quái lạ như thế, thật giống như nhìn một hung thủ giết người ……
Tân Nhã chạy đến như một trận gió, nàng dùng sức chen vào đám người, nói với tôi.
- A Long ở bệnh viện, đêm ngày hôm qua liền đưa đi bệnh viện…
- Bệnh viện, bệnh viện, bệnh viện……
Tôi lẩm bẩm lặp lại vài lần, đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh rất nhiều, nếu ở bệnh viện, vậy khả năng còn chưa có chết!
Tôi vội vàng giữ chặt một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh, lớn tiếng hỏi.
- A Long thế nào, cậu ta ở bệnh viện nào?
Người nọ lạnh giọng nói.
- Một giờ trước có tin tức tới, đang ở trong phòng cấp cứu, hiện tại cũng không biết.
Trong lòng tôi chợt vui vẻ, rồi lại trầm xuống, một giờ trước còn đang cấp cứu, đó chính là nói, ít nhất một giờ trước A Long vẫn còn sống, nhưng mà, hiện tại, hiện tại……
Tôi lập tức xoay người, chạy ra bên ngoài, chính là mới vừa chạy ra hai bước, phía trước liền có người ngăn cản tôi, tôi đột nhiên nhớ tới quên hỏi là ở bệnh viện nào, vội hỏi bọn họ.
- A Long ở bệnh viện nào, các người có ai biết…
Đối diện là một người mặc cảnh phục, mặt không biểu tình mà nhìn tôi, đột nhiên hỏi.
- Cậu tên là gì?
Tôi sửng sốt, theo bản năng trả lời.
- Tôi là Hàn Thanh Thiên, làm sao vậy…
Tân Nhã ở bên cạnh bỗng nhiên hô to.
- Đồ ngốc, em còn không mau chạy đi…
Chạy? Vì cái gì mà tôi phải chạy? Tôi tức khắc ngạc nhiên, nhưng mà không chờ tôi phản ứng lại, người cảnh sát này bỗng nhiên duỗi tay chế trụ cánh tay tôi, hô to.
- Chính là nó!
Một đám người bên cạnh ào ào xông tới, không đợi tôi làm rõ ràng tình huống, cũng đã bị ấn ngã xuống đất, tôi liều mạng giãy giụa hô to.
- Buông tôi ra, buông tôi ra, các người làm gì, tôi là bạn cùng phòng của A Long, tôi là học sinh ở trường này, tôi muốn đi gặp cậu ấy, các người bắt tôi làm gì…
Tiếc rằng, những người này đều là hình cảnh, không phải yêu ma quỷ quái, đối mặt bọn họ, tuy rằng tôi giãy giụa nửa ngày, tay chân cùng sử dụng, tay đấm chân đá, nắm tay, hàm răng cùng nhau ra trận, nhưng vẫn là không thể nào đánh lại, bị gắt gao áp đảo trên mặt đất, khoảnh khắc còng tay lạnh lẽo đeo vào cổ tay, tôi hoàn toàn ngây ngốc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Khó trách, khó trách Tân Nhã nói tôi không nên trở về, vĩnh viễn đều không nên trở về, thì ra nàng đã sớm biết rằng mọi chuyện sẽ như thế này, nhưng mà, nhưng mà, tất cả là như thế nào…
Mấy người cảnh sát kia cũng mệt mỏi quá sức, cái người đè tôi tàn nhẫn nhất còn đá cho tôi một cái, hùng hùng hổ hổ nói.
- Thằng nhãi ranh, người không lớn, mà sức thì đéo nhỏ.
Bên cạnh một người đang che lại quai hàm nói.
- Nắm tay tên nhóc này thật đáng sợ, cái hàm răng của tôi muốn rớt hết rồi.
Tôi không ngừng giãy giụa kêu to, ánh mắt đảo khắp nơi tìm Tân Nhã, nhưng không biết từ khi nào nàng đã bị người kéo đi, cái người đàn ông trung niên có nói chuyện với tôi trước đó bước về hướng này, một phen xách cổ áo tôi, đem tôi dựng lên, hừ một tiếng thâm trầm nói.
- Tốt nhất bây giờ mày nên ngậm miệng lại, có nói cái gì, một hồi tới rồi cục cảnh sát lại nói, hừ, nhìn không ra còn tuổi nhỏ mà xuống tay lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả bạn cùng trường ở chung một phòng ký túc xá cũng không buông tha.
Tôi nghe nói như thế, nháy mắt liền sợ ngây người, ông ta, ông ta nói cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận