Cấm Kỵ Sư

Chương 512: Phá vỡ cấm chế

Thời gian lên cao của dây leo này nhanh mà lúc rơi xuống còn nhanh hơn nữa. Chỉ trong nháy mắt, từ những đám mây sương tôi đã rơi xuống, cảnh vật trước mắt không ngừng thay đổi. Cánh cổng bằng đồng đồ sộ, Thiên Hồ cốc, và mọi thứ trên mặt đất hiện ra trước mắt tôi.
Liễu Vô Ngôn lại biến đâu mất, chẳng còn ai dưới đất cả. Lòng tôi đang bực dọc thì đã rơi xuống đất cùng với dây leo rồi. Cây dây leo rút xuống đất cái vèo, tôi thì nhảy xuống và tiếp đất vững vàng. Kết thúc chuyến đi lên trời này.
Lúc bấy giờ, cánh cổng bằng đồng khổng lồ đã rung lắc dữ dội. Nó như thể có một cái gì đó đang chuyển động dưới lòng đất. Tôi không nhịn được thầm kinh ngạc, chắc không phải thật sự có một Tôn Hầu Tử sắp chạy ra ngoài chứ?
Bất thình lình, một đường kim quang đẹp mắt từ dưới cánh cửa bằng đồng lóe lên, bắn ra ngàn tia sáng, tôi vội lui về phía sau vài bước, theo phản xạ che mắt lại, kim quang phát ra trong mấy phút đồng hồ mới dần dần phai mờ. Tôi ngước mắt nhìn thì thấy sau khi chùm kim quang đó vọt lên chẳng mấy chốc liền tan vào khoảng không và dần dần biến mất.
Tôi đang ngạc nhiên thì đột nhiên có một loạt tiếng gào thét từ bên ngoài cửa cốc, chính là những Hồ nữ ở Thiên Hồ cốc, chắc hẳn họ đều thấy cảnh tượng kỳ lạ vừa xảy ra và đến xem thử.
Phía bên cạnh cánh cửa bằng đồng chợt lóe lên dáng người. Liễu Vô Ngôn xuất hiện lần nữa, khẽ cười với tôi:
- Rất cảm ơn ngươi, việc lớn đã thành, cấm chế ở đây đã bị ta nới lỏng, chẳng qua đây chỉ xem là một mánh nhỏ, ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau chúng ta vẫn là kẻ thù.
Sắc mặt của hắn đột ngột thay đổi, tôi hơi ngây người, lập tức hiểu được ý của hắn, gật đầu nói:
- Chúng ta vốn là kẻ thù, nhưng có điều, ngươi làm sao xử lý khối đá vô danh bên trong?
Liễu Vô Ngôn đáp:
- Ta nhận được lệnh của Trai chủ, tất nhiên phải lấy nó ra, chỉ có điều, hiện vẫn chưa phải lúc. Còn xuất hiện quá sớm chắc chắn sẽ kinh động đến Yến Thanh Tuyết của Thiên Hồ cốc. Ha ha, bà ấy sẽ không muốn để khối đá kỳ lạ đó xuất thế vào lúc này đâu.
Liễu Vô Ngôn dứt lời, bỗng chỉ vào cửa cốc rồi nói:
- Những cô gái hồ ly đó đang nghĩ làm sao để vào trong. Ngươi có thể ra ngoài và nói với họ rằng khối đá vô danh ở Tam Thanh Canh sẽ sớm được xuất hiện trở lại, và trận pháp canh giữ của Tam Thanh Canh sẽ lại mở ra, có thể đợi đến trời sáng. Ngoài ra, đừng nói với bất kỳ ai về việc ta ở đây.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút mơ hồ, nhìn hắn ta hỏi:
- Vậy thì ta nên làm sao bây giờ?
- Việc ngươi phải làm bây giờ chính là chờ đợi, bởi vì lúc này, ngươi không thể làm gì được, hơn nữa Trai chủ căn bản cũng sẽ không xuất hiện, chỉ có rạng sáng mai, đến thời điểm đó, khi Tử Uẩn Đan trong Tam Thanh Cảnh xuất thế, Trai chủ mới xuất hiện, và cơ hội của ngươi là vào lúc đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn Liễu Vô Ngôn hỏi thêm:
- Thời điểm đó, rốt cuộc là thời điểm nào?
Liễu Vô Ngôn lắc đầu:
- Không chắc, nhưng mà ngày mai sẽ là ngày Tử Uẩn Đan được luyện đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, cũng chính là lúc xuất lò. Yến Thanh Tuyết đã đóng kín Tam Thanh Canh, cũng là vì không muốn mọi người biết chuyện này, cấm bất cứ ai ra vào, nhưng... ngươi chỉ cần nhớ, Yến Thanh Tuyết không phải đồng lòng với các ngươi, vậy là đủ. Tóm lại, ta không thể nói quá nhiều, ngươi tự giải quyết cho tốt, hãy thật cẩn trọng.
Tôi không khỏi lạnh gáy, cuối cùng Liễu Vô Ngôn cũng nói ra một lời nói thật, hóa ra dì Tuyết thật sự là có vấn đề.
Còn nữa, thì ra ngày mai lại là ngày Tử Vân Đan được xuất lò, chủ trì Phúc Duyên Trai đã chọn ngày là ngày mai, rốt cuộc là mưu tính gì đây?
Tôi định hỏi lại Liễu Vô Ngôn, nhưng hắn đã lặng lẽ biến mất, chỉ có lời nói của hắn văng vẳng bên tai tôi một cách chậm rãi.
- Các ngươi phải nhớ, nhất định phải ngăn cản Trai chủ. Cũng không phải Liễu Vô Ngôn phản bội Trai chủ, Liễu Vô Ngôn lúc nào cũng có thể hầu hạ Trai chủ, nhưng lại không thể chấp nhận được việc thiên hạ đại loạn, mang đến người đời hậu quả khó tưởng tượng nổi.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng hỏi:
- Có một cô gái tên Tân Nhã, có phải đang ở trong tay chủ trì Phúc Duyên Trai không? Hắn bắt Tân Nhã để làm gì?
Giọng nói của Liễu Vô Ngôn dần trôi đi xa, nhưng vẫn nghe thấy rõ mồn một bên tai:
- Trai chủ sẽ không làm hại cô ấy. Cái này ngươi cứ yên tâm, sau rạng đông, đến lúc ngươi gặp ngài ấy sẽ gặp được cô ấy thôi…
Giọng nói của hắn cuối cùng cũng mất hút, tôi đứng nghệt ra, ngơ ngác nhìn cánh cổng bằng đồng, trong đầu suy ngẫm hàm ý trong lời nói của Liễu Vô Ngôn, mà trong một lúc không biết mình đang ở đâu.
Một hồi thật lâu, tôi mới lấy lại thần hồn, có tiếng lộp bộp ở cửa cốc, tôi thầm thở dài, quay người bước ra cửa cốc, chậm rãi bước ra từ trong sương mù.
Ngay khi tôi xuất hiện ở cửa cốc đã thấy hơn chục Hồ nữ đang đập vào vách núi ở bên ngoài, còn một số ít đang đứng trước màn sương ở cửa cốc, sốt ruột nhìn vào bên trong, khi thấy tôi đi ra, họ ập tức nháo nhào vây quanh
A Tử lên tiếng hỏi trước:
- Công tử, thế nào?
Tôi lắc đầu đáp:
- Cái cổng đó chính là cấm chế của Tam Thanh Cảnh, do tiên nhân thượng cổ thiết lập, tôi không thể nào mở nó.
Nét thất vọng thoáng hiện trên khuôn mặt A Tử, tôi nói tiếp:
- Rốt cuộc khối đá vô danh đấy nguồn gốc thế nào? Tam Thanh Canh thực sự sử dụng khối đá đó làm cơ chế then chốt sao?
Tại thời điểm này, tôi bắt đầu nghi ngờ mọi lời nói của người trong Thiên Hồ cốc. Tôi bất giác cảm thấy lời của mấy người này nói đều có vấn đề, ngay cả những gì họ nói đều không giống nhau. Tôi đã không thể hình dung được cái nào mới là thật,
- Cái này... Đó là những gì phu nhân đã nói lúc đầu. Chúng tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, bởi vì Tam Thanh Canh vốn là cấm địa trong cốc, chúng tôi rất hiếm khi có cơ hội đến đây.
Tôi gật đầu, hóa ra chỉ là phu nhân nói, thế thì sợ là có vấn đề, bởi vì phu nhân của bọn họ vốn đã có vấn đề rồi.
Nhưng vừa rồi Liễu Vô Ngôn cũng nói như vậy mà, tôi không chỉ bị làm càng thêm mơ hồ. Nếu nói khối đá này là đầu mối then chốt, dì Xue lại đặt nó ở Tam Thanh Cảnh, rồi đóng Tam Thanh Cảnh lại. Khi Tử Uẩn Đan xuất thế, ai cũng không vào được, làm sao lấy được?
Đây dường như là một nghịch lý, tôi nghĩ mãi cũng không ra, đau đầu một phen. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, phương Đông đã dần dần trắng xóa.
Một đêm đầy bí ẩn cuối cùng sắp qua rồi, giờ đã là bóng tối cuối cùng trước ánh bình minh.
Nhưng mà tôi biết rằng sau trời sáng mới là lúc bóng tối thực sự sẽ buông xuống.
- Công tử, vừa rồi bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì lại kinh thiên động địa thế, lại có vô số kim quang bắn ra…
A Thanh đứng bên cạnh tròn mắt tò mò hỏi, tôi bất lực nhìn cô ấy, cười ngượng nói:
- Không có gì đâu, chẳng qua là tôi vừa mới đánh một trận với thuộc hạ của chủ trì Phúc Duyên Trai, sau đó đuổi hắn đi rồi. Hóa ra hắn cũng lẻn vào Tam Thanh Cảnh, nhưng Tam Thanh Cảnh đã đóng chặt làm hắn không vào được. Sau khi đuổi hắn đi, tôi cũng không thất bại luôn, chỉ đơn giản là vậy thôi. Nhân tiện, động Ngọc Thanh có động tĩnh gì không?
A Tử lắc đầu:
- Không có gì cả. Mười mấy chị em đã đi qua đây. Tôi nghĩ nếu có tình hình chắc sẽ báo hiệu thôi.
Tôi im lặng lắc đầu, thầm nghĩ, với năng lực của Xa lão yêu bà, e rằng đã nuốt chửng hơn mười mấy người các cô cũng không tốn giọt mồ hôi.
- Tôi qua đó xem sao. Các cô tiếp tục ở lại đây canh chừng, chú ý không được tùy tiện vào trong, tránh gặp nguy hiểm. Tôi sẽ quay lại khi trời sáng.
Tôi dặn dò A Tử bọn họ, bèn quay người chạy về hướng động Ngọc Thanh, bụng thầm nhủ, nếu dì Tuyết đã có vấn đề, thế Nam Cung Phi Yến e là sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, không thể để xảy ra chuyện nào trong thời gian này mới được.
Dưới chân sinh lực gió, tôi nhanh chóng chạy về động Ngọc Thanh, trong lòng chỉ cảm thấy một nỗi vắng vẻ cô tịch, thường ngày có một nhóm hỗ trợ, vào thời khắc mấu chốt này ấy mà chỉ còn lại một mình.
Y Thăng và Đoàn Lôi ở bên ngoài cốc, cũng chẳng biết thế nào rồi, nếu Hắc Liễm không thông báo cho họ, sợ là hai anh em họ sẽ phải khổ thân đợi cả đêm, sợ họ đợi không nổi được nữa, tự mình lao vào thì không hay rồi.
Tuy nhiên nghĩ lại cũng có vài điều an ủi, vào lúc này thuộc hạ của Phúc Duyên Trai cũng không còn mấy ai đồng lòng với hắn, Hắc Liễm hiển nhiên phản bội rồi, mặc dù Liễu Vô Ngôn không đối nghịch với hắn nhưng lại lẳng lặng hành động, nếu là như thế này, e rằng chủ trì Phúc Nguyên Trai đã sớm trở thành một người cô độc rồi.
Tôi chạy đến động Ngọc Thanh nhanh như chớp, thấy sương lạnh lượn lờ ở cửa động, vô cùng tĩnh lặng, có vẻ không có chuyện gì xảy ra cả.
Lòng tôi có phần an tâm, nhưng nhìn vào bên trong động, trái tim bất giác nhảy nhịp, Nam Cung Phi Yến, lúc này có đang bên trong căn thạch thất lạnh lẽo đó cùng với mẹ chị ấy không?
Tôi đang định bước vào, đột nhiên có một bóng người lóe lên từ lối vào động, tôi khẽ giật mình, chăm chú nhìn thì đó chính là Nam Cung Phi Yến.
Trông chị ấy không có gì bất thường, tôi thở phào một hơi và định hỏi thăm tình hình thì chị đã thoáng nhìn thấy tôi, nét mặt lại có hơi phức tạp, có vẻ do dự một lúc mới tiến lên mỉm cười với tôi:
- Em quay về rồi à, chắc hẳn là dì Tuyết đã sắp đặt mọi thứ xong xuôi rồi phải không?
Tôi gật đầu, nhìn sau vào mắt chị tôi nói:
- Ừm, chắc dì Tuyết đã sắp xếp hết rồi, chỉ có điều em lại không biết rốt cuộc dì đã sắp xếp như thế nào.
Chị chẳng hề đáp lại, nhẹ nhàng kéo lấy tay của tôi nói:
- Em đi theo chị, chị có chuyện muốn nói với em.
Tôi sững người, cái này, có vẻ như lời dì Tuyết đã nói với tôi lúc nãy, giờ lại đến lượt chị rồi....
Bạn cần đăng nhập để bình luận