Cấm Kỵ Sư

Chương 380: Mật khổng tước

- Vậy kêu cứu ai đây?
Tôi bối rối hỏi.
Lãnh Thanh Dương cười bí hiểm, nhặt hạt châu rơi trên mặt đất, chậm rãi nói:
- Tìm nó giúp.
Tôi khó hiểu hỏi lại:
- Tìm nó? Ý của cậu là sao, chẳng lẽ cậu muốn nói là đi tìm chủ nhân của hạt châu này?
Lãnh Thanh Dương gật đầu:
- Không sai, không sai, đây có lẽ là cách duy nhất của chúng ta hiện tại.
Nghe cậu ấy nói tôi chợt nhớ đến chủ nhân của hạt châu này cũng chính là cô gái áo đỏ u Dương Dương đó, tuy rằng lai lịch của cô ấy đối với tôi mà nói vẫn chưa hiểu rõ nhưng cô ấy rõ ràng có quen biết với Lãnh Thanh Dương, còn bảo bối trân châu có thể giải độc tránh độc này ngay cả con rắn đỏ nhỏ kịch độc của Cổ Vương cũng bị nó giết chết, thì dám chắc cô ấy là một cao thủ về độc dược, hoặc là một bậc thầy về y học.
Ngay sau đó tôi bèn hỏi cô gái đồ đỏ đó rốt cuộc đến từ đâu nhưng Lãnh Thanh Dương lại cười mà không trả lời, chỉ nói rằng đợi đến lúc tìm cô ấy, cậu ắt sẽ biết.
Giờ phút nào rồi mà cậu ấy vẫn còn úp úp mở mở, thế là tôi bèn gọi điện nhờ Nam Cung Phi Yến thu xếp Mã Cửu, vừa nghe tôi đã tiêu diệt được Cổ Vương còn bắt sống được một tên làm cô rất phấn khích liền đồng ý đưa người đến.
Chúng tôi chỉ đợi khoảng thời gian hút một điếu thuốc, Nam Cung Phi Yến đã dẫn theo vài người ở Hồ Tộc đến, tuy nhiên lần này không phải là các cô gái mà là những người đàn ông vóc dáng anh tuấn thì tôi trước giờ chưa từng thấy qua.
Trong Hồ Cốc vẫn còn đàn ông ư, tôi ngây ngẩn cả người, Nam Cung Phi Yến tiến tới, khẽ ngắt tôi một cái rồi lên tiếng
- Nhìn gì mà nhìn, có hứng thú với đàn ông sao?
Tôi đau điếng xuýt xoa:
- Đừng náo, đừng náo, tôi chỉ là hiếu kỳ thôi mà họ là ai vậy?
- Đồ ngốc, ngươi tưởng chỉ có nữ nhân mới được làm hồ ly tinh à, bọn họ cũng là người của Hồ Tộc, chẳng qua là Thiên Hồ Cốc nơi ở của mẹ bọn chị, cho nên mới toàn là nữ.
Nàng giải thích xong thì tôi mới hiểu hóa ra hồ ly cũng có đàn ông, nhưng nghĩ lại cũng vô nghĩa, nếu hồ ly tinh không có đàn ông thì những tiểu hồ ly kia từ đâu chui ra?
Tôi hỏi qua loa vài câu về chuyện của Hồ Cốc, thì đến lượt tôi kể cho họ nghe về những chuyện giữa chúng tôi và Cổ Vương mấy ngày nay. Nam Cung Phi Yến nghe tôi kể mà mày liễu dựng ngược, mắt hạnh mở to. Sau cùng nghe đến việc tôi đã diệt trừ Cổ Vương mới cười tít cả mắt vỗ vỗ tôi mà nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, làm rất tốt. Cậu không thể quá mềm lòng đối với hạng người xấu xa. Phải biết rằng giết một người xấu có thể cứu được rất nhiều người tốt nha.
Tôi cười khổ:
- Phải, hiện tại tôi biết rồi, nhưng cái người bên cạnh kia sẽ phải làm phiền chị trông coi hai ngày. Hóa Cốt Xương trong người Hướng Vũ nhất định phải tìm ra cách bào chế thuốc giải bí truyền mới cứu được mạng của anh ấy.
- Hóa Cốt Phấn? Được rồi, chị biết rồi, vậy thì theo em bảo, chị sẽ nhốt hắn ở Hồ Cốc trong hai ngày. Em yên tâm, hắn ta tuyệt đối chạy không thoát đâu. Bất luận chuyện gì xảy ra hãy báo cho chị biết kịp thời.
Nam Cung Phi Yến vừa nói vừa chỉ tay vào người Mã Cửu, trong nháy mắt sinh ra vài sợi dây thừng, trói chặt người hắn. Nam Cung Phi Yến lại vẫy tay, mấy nam hồ ly tinh bên cạnh liền bước đến, người thì kéo tay, người thì kéo chân nâng Mã Cửu lên, hí hửng đi tới.
Động tác và tư thế của họ đã quen thuộc với tôi, thận trọng nhớ lại một tí đã, ờm, đây không phải là mấy hồ ly đã tống tôi lên núi sao!
Nam Cung Phi Yến bước đến gần Hướng Vũ quan sát, sắc mặt nghiêm trọng bảo:
- Tình hình của cậu ấy thật tồi tệ, Hóa Cốt Phấn thịt nát xương tan. Nếu không phải cậu ấy có công lực đạo hạnh thì sớm đã thành một vũng máu thịt, hoặc là một đống xương tàn, kiểu vậy đó.
Nàng khom người cúi đầu, rút ra nội đan của bản thân đi một vòng trên cơ thể của Hướng Vũ, rồi thu hồi vào trong người, quay sang nói với tôi:
- Cái này có lẽ sẽ cho cậu ấy cầm cự thêm chút nữa. Chị cũng không biết tác dụng cụ thể thế nào. Mọi người đi kiếm nguyên liệu, nếu cần giúp đỡ có thể báo chị biết bất cứ lúc nào. Hồ Cốc còn có việc, chị về trước đây.
Nam Cung Phi Yến và một vài hồ ly tinh mang Ma Cửu đi, để lại tôi với Lãnh Thanh Dương, Tiểu Bạch và Khả Khả, đỡ theo Hướng Vũ đang trọng thương bất tỉnh chậm rãi xuống núi.
Đương nhiên, Lãnh Thanh Dương cũng là người bị thương, cậu ta bị con rắn nhỏ của Cổ Vương cắn một phát, mặc dù chất độc tự động tiêu giải nhưng thân thể còn suy yếu lại vừa ầm ĩ một trận với Mã Cửu, hiện tại có hơi run rẩy lảo đảo.
Thế là công việc khiêng người đẩy cho Tiểu Bạch và Khả Khả, Khả Khả cau mày nhe răng thật không muốn chút nào nhưng cũng không nỡ từ chối, Tiểu Bạch cùng với Khả Khả một trước một sau cõng Hướng Vũ, còn tôi ở phía sau dìu Lãnh Thanh Dương. Vừa đi vừa hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra sau khi xông vào Sương Cổ.
Lãnh Thanh Dương không kể quá chi tiết chỉ nói với tôi rằng vào giây phút cuối cùng cậu ấy đã bắn liên tiếp hai phát súng. Một phát vào con Cổ Tằm màu bạc của Cổ Vương và một phát xuyên vào ngực của Cổ Vương, nhưng không biết Cổ Vương sử dụng Cổ Thuật lạ lùng gì mà trúng đạn lại không chết ngay còn thả con rắn nhỏ ra, gần như cùng thời điểm với cú bắn của Lãnh Thanh Dương, cắn vào cánh tay cậu ấy.
Cậu ấy bảo rằng nếu tôi không đến kịp thì e là cậu ấy đã chầu diêm vương rồi. Tôi bật cười rồi nói, nếu không phải là cậu lôi kéo được Cổ Vương thì e rằng chúng tôi đã không thắng dễ dàng vậy được.
Chúng tôi xuống núi đến một thôn làng, tìm được một nhà nọ, hai vợ chồng thấy bộ dạng tơi bời của chúng tôi thì vội tìm xe trong làng cho chúng tôi, thực ra chỉ là một cái máy cày nhưng cũng chỉ làm được thế này. Chúng tôi lót chiếc chăn bông thật dày cho Hướng Vũ và cùng nhau ngồi trên chiếc máy cày. “Xình xịch, xình xịch” chúng tôi bắt đầu hành trình trở về.
Còn nơi ở của cô gái áo đỏ u Dương Dương, thực ra Lãnh Thanh Dương biết, cậu ấy cho chiếc máy cày chạy thẳng tới chỗ giao ngoại thành, tìm đến một khu rừng nhỏ hoang vắng, ven rừng có một căn nhà biệt lập lợp ngói đỏ gạch xanh. Trong sân nhỏ vắng vẻ, Lãnh Thanh Dương ra hiệu cho chúng tôi không được nói chuyện lộn xộn sau đó giơ tay gõ cửa.
Sau ba tiếng gõ cửa sân mở ra vang lên tiếng cọt kẹt, đứng trước cửa chính là cô gái mặc đồ đỏ, vẫn mặc bộ đồ như thế, thấy chúng tôi đứng bên ngoài lại thấy Hướng Vũ đang được cõng thì liền hiểu chuyện. Lập tức nói:
- Mau đưa cậu ấy vào đi.
Chúng tôi hì hục cõng Hướng Vũ vào phòng đặt ở vị trí do u Dương Dương chỉ định, cô ấy bước tới xem xét cẩn thận sau đó quay lại hỏi chúng tôi:
- Cổ Vương đã làm gì?
Tôi lắc đầu:
- Không phải Cổ Vương mà là một gã có thể luyện cốt đầu làm thuốc. Hắn đã rắc Hóa Cốt Phấn lên người anh ấy.
u Dương Dương kinh ngạc:
- Hóa Cốt Phấn? Luyện cốt người? Hắn lại không chết ư? Tôi nhớ ông nội tôi từng kể qua 20 năm trước đã giết hắn vì dân trừ hại.
Tôi thở dài đáp:
- Không nói gạt cô, tôi cũng tưởng hắn đã chết mấy năm trước rồi. Lần đó tôi còn tận mắt chứng kiến nữa. Cái gọi là người tốt không sống lâu kẻ tai họa lại tồn tại ngàn năm, lời này thật sự có lý, tuy nhiên hiện tại hắn đã bị chúng tôi bắt, có mọc thêm cánh cũng không thoát được.
Lãnh Thanh Dương cũng góp lời:
- Không sai, hắn chạy không thoát nên chúng tôi mới đến đây muốn tìm cô xem xem liệu có thể giúp chúng tôi loại bỏ chất kịch độc của Hóa Cốt Phấn trong người cậu ấy không. Nếu không thì sợ rằng cậu ấy không cầm cự được đến ba ngày.
u Dương Dương nghe cậu ấy nói thế, lông mày không khỏi nhăn lại, tôi đem Bích Độc Châu trong tay đưa cho u Dương Dương rồi nói:
- Cổ Vương xong đời rồi. Vật này trả lại cho nguyên chủ. Cảm ơn cô đã giúp đỡ. Nếu không có bảo bối này thì e là chúng tôi sẽ gặp nhiều rắc rối. Tuy nhiên, Lãnh gia đã biết giải pháp cho Hóa Cốt Phấn từ miệng của chính người luyện cốt, vì vậy điều cần thiết bây giờ chính là tranh thủ thời gian đi tìm nguyên liệu.
Lãnh Thanh Dương nói thêm:
- Phải, tôi đã hỏi thông tin về thuốc rồi. Về cơ bản có thể lấy trong thành, tuy nhiên có loại thuốc lại rất khó tìm.
Tôi cũng gật đầu:
- Ừ, trong số những nguyên liệu mà người luyện xương nói đến, thứ khó kiếm nhất chính là…
Lãnh Thanh Dương tiếp lời:
- Mật khổng tước.
u Dương Dương liên tục quay đầu nhìn hai người chúng tôi nói chuyện, trái một câu phải một câu, cuối cùng làm cho cô ấy nghe đến lùng bùng lỗ tai, dậm chân la lên:
- Trời ạ, các người không thể một người nói được sao, người tung người hứng. Tôi hồ đồ cả rồi này.
Lãnh Thanh Dương phì cười rồi nói:
- Nói tóm lại, bây giờ chúng ta muốn cứu Hướng Vũ nhưng lại thiếu mật khổng tước.
- Mật khổng tước …
u Dương Dương cúi đầu suy nghĩ rồi bảo:
- Giờ các cậu viết ra toàn bộ công thức thuốc giải cho tôi xem.
Lãnh Thanh Dương đáp ứng theo, tìm giấy bút rồi nhanh chóng viết ra một đơn thuốc, đưa cho u Dương Dương. Cô cầm lấy trong tay, đọc cẩn thận, lúc xem đến cuối cùng thì đầu chân mày chau lại thành cục u lớn.
Trong lòng tôi hiếu kỳ cũng lại gần coi, mấy con chữ “rồng bay phượng múa” mà Lãnh Thanh Dương viết hệt như mấy đơn thuốc mà bác sĩ hiệu thuốc kê, không có chữ nào tôi biết cả, nhưng có thể nhận ra trong đó có vài vị thảo dược thuốc bắc, còn thứ khác thì nhìn không ra…
Rõ ràng là u Dương Dương có thể hiểu được, cô đọc từ đầu đến cuối, vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng cuối cùng ánh mắt vẫn dán chặt vào ba chữ “mật khổng tước”. Suy tư một hồi lâu mới ngẩng đầu nói:
- Theo cậu thấy, mật khổng tước là gì?
Người cô ấy hỏi hiển nhiên là Lãnh Thanh Dương, cậu ấy sững sờ trả lời:
- Sao tôi không biết được, mật khổng tước, chẳng phải chính là một loại bọ kịch độc, khi lớn thì hình dạng nhìn giống như mật khổng tước à?
u Dương Dương lắc đầu một cái đáp:
- Mới đầu tôi cũng tưởng là như vậy, nhưng đọc xong công thức này, nếu dùng mật khổng tước trong đó thì hoàn toàn không phải là thuốc giải độc cứu người, mà là chất kỳ độc dính vào là chết người.
Chúng tôi nhất thời chấn động, Lãnh Thanh Dương như chết đứng, tôi tức giận mắng:
- Hay lắm Mã Cửu, lúc này còn dám lừa tôi, còn cố ý cho tôi hạ độc hại người. Tôi đi tìm hắn.
Tôi nói xong liền đi ra ngoài, định đi Thiên Hồ Cốc bắt Mã Cửu thì u Dương Dương ngăn tôi lại và nói:
- Các cậu gấp gáp cái gì? Tôi còn chưa nói xong mà. Ý tôi là nếu các cậu sử dụng kỳ độc mật khổng tước trong đó thì là thuốc độc, nhưng nếu dùng loại mật khổng tước khác thì mới là cách tốt nhất để cứu người.
Trong lòng tôi sáng một tia hi vọng, vội vàng hỏi:
- Vậy loại mật khổng tước mà cô nói ở đây có không?"
u Dương Dương lắc đầu:
- Xin lỗi, cả hai loại mật khổng tước tôi đều không có, tuy rằng tôi thông thạo cách giải độc nhưng tôi thật sự không có vật độc. Còn về loại mật khổng tước kia lại là thứ khó tìm nhất trên đời. Tuy nhiên tôi biết có một nơi chắc chắn có mật khổng tước cứu người.
- Là nơi nào?
Lãnh Thanh Dương và tôi đồng thanh lên tiếng.
- Đó chính là Phúc Duyên Trai trong truyền thuyết…
u Dương Dương chậm rãi đáp.
Tôi chết lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận