Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 897: Đêm mưa chơi thuyền sông Thiên Lan (1)

Chương 897: Đêm mưa chơi thuyền sông Thiên Lan (1)
Lại thêm một hồi hiểu lầm trước đó, vốn chính là hắn một tay tạo thành, làm cho hắn lúc đối mặt Tô Dịch, còn có một tia cảm giác đuối lý, cho dù Tô Dịch nói năng không khách khí, hắn cũng chỉ có thể bóp mũi nhận.
"Chủ nhân, trước đó chỉ là một hồi hiểu lầm."
Nguyên Hằng tiến lên, lo sợ bất an nói cho Tô Dịch mọi thứ vừa rồi xảy ra.
Nghe xong, ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Lăng Vân Hà, nói: "Thôi, việc này ta cũng không so đo với các ngươi, dừng ở đây."
Lăng Vân Hà cười nói: "Mặc kệ như thế nào, tóm lại là Lăng mỗ hiểu lầm trước, nếu hai vị không ngại, không bằng cùng nhau tới 'Vân Nhai thành' cách đây không xa, do Lăng mỗ làm chủ, lấy rượu bồi tội như thế nào?"
Thanh Nha vui mừng nói: "Đúng đúng đúng, ta cùng sư tôn một đường từ Đại Tề đi tới, thật không dễ gì đụng phải hai vị đồng đạo, cùng nhau uống rượu nói chuyện, không còn gì tốt hơn."
Tô Dịch nhìn Thanh Nha một cái, không khỏi ngẩn ra, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt.
Nhìn từ khoảng cách gần, nha đầu này, dung mạo và khí chất, thế mà lại có chút tương tự với tiểu đồ đệ Thanh Đường của hắn kiếp trước lúc thiếu nữ!
Thanh tú đáng yêu như nhau, hoạt bát linh động như nhau.
Nhất là một đôi mắt kia, trong suốt mà sạch sẽ, tràn ngập tò mò đối với thiên địa, đối với mọi sự vạn vật.
Sau đó, Tô Dịch liền âm thầm lắc đầu.
Tuy có chỗ tương tự, nhưng dù sao không phải cùng người.
"Không cần, chúng ta còn cần lên đường."
Tô Dịch trực tiếp từ chối.
Thanh Nha nhất thời có chút thất vọng.
Lăng Vân Hà thì chợt hỏi: "Hai vị... Chẳng lẽ là tính tới Đại Hạ?"
"Không sai."
Tô Dịch gật đầu.
Mà Thanh Nha vốn thất vọng, nhất thời lại cao hứng hẳn lên, vui vẻ nói: "Khéo, ta và sư tôn cũng muốn đi Đại Hạ, chúng ta hoàn toàn có thể đi cùng nhau nha!"
Nhìn Thanh Nha vui mừng nhảy nhót một lần, Tô Dịch cuối cùng vẫn từ chối, dẫn theo Nguyên Hằng cùng nhau rời khỏi.
Điều này làm Thanh Nha dại ra một lát.
Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người bọn Tô Dịch biến mất, thiếu nữ thanh tú hoạt bát này mới như lấy lại tinh thần, mất mát buồn bã, lẩm bẩm: "Sư tôn, bọn họ là ghét bỏ chúng ta sao?"
Lăng Vân Hà nhất thời đau lòng, vội vàng trấn an: "Đâu có thể nào, theo ta thấy, là chủ nhân yêu tu kia hãy còn ôm khúc mắc, đối với chuyện chúng ta lúc trước hiểu lầm yêu tu kia có chút bất mãn, hơn nữa, chúng ta dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, không thân chẳng quen, đối phương từ chối đi cùng chúng ta, mới là chuyện bình thường."
Thanh Nha ô một tiếng, nghĩ chút, nói: "Thì ra là như thế, ài, con vốn rằng tu hành vấn đạo, liền có thể không để ý tới đạo lí đối nhân xử thế, nào ngờ, quan hệ giữa tu hành giả cũng phức tạp như vậy."
Lăng Vân Hà không khỏi cười khổ, cái này cũng gọi là phức tạp? Là ngươi nha đầu này lần đầu tiên xuống núi, quá mức ngây thơ mà thôi.
Hắn từ trong tay áo bào lấy ra một trái hỏa đào no đủ đỏ tươi, đưa cho Thanh Nha,"Này, ăn một chút."
Thanh Nha vui vẻ kêu lên một tiếng, cầm lấy hỏa đào liền há to mồm gặm, trên khuôn mặt nhỏ thanh tú trong vắt tràn đầy hạnh phúc cùng vui mừng.
Nàng hàm hồ nói: "Việc thế gian này, không có gì là một quả đào không giải quyết được, nếu có..."
"Thì ăn một quả nữa." Lăng Vân Hà nghiêm túc nói.
"Đúng rồi!"
Thanh Nha cười đến mức mắt cong thành trăng non sáng ngời.
Lăng Vân Hà cũng cười lên, vẻ mặt đầy yêu thương cùng cưng chiều.
Đồ nhi này của hắn, ở trên tu hành chi đạo, thiên tư cực kinh diễm trác tuyệt, một tiểu yêu nghiệt ngàn năm khó gặp sống sờ sờ.
Đặt ở Đại Tề, nhìn khắp thiên hạ, không ai có thể bằng.
Đặt ở tông môn, tính kỹ tám trăm năm qua, không ai có thể so sánh.
Nhưng duy nhất khiến Lăng Vân Hà lo lắng là, Thanh Nha tính tình chất phác tinh thuần, ngây tơ vô tà, không hiểu việc đời quỷ quyệt, lòng người hiểm ác, ở lúc xuống núi du lịch, dễ dàng chịu thiệt nhất, thậm chí là bị thương tổn.
Như lần này tới Đại Hạ khi, Lăng Vân Hà không yên tâm, vì thế tự mình đi cùng Thanh Nha.
"Sư tôn, vừa rồi chủ nhân của bằng hữu yêu tu kia, thật sự rất lợi hại sao?"
Thanh Nha giọng thanh thúy hỏi.
"Lợi hại."
Lăng Vân Hà nghĩ chút, nói: "Ít nhất ở trên rèn luyện lực lượng thần hồn, vượt xa tu vi của bản thân hắn."
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt hắn có chút ngưng trọng,"Như lúc vừa rồi, ngay cả ta cũng chưa từng phát hiện hắn tới gần."
Thanh Nha chớp mắt, kinh ngạc than thở: "Cái này thật đúng là không tồi."
"Ha ha, chờ chúng ta đến Đại Hạ, con sẽ biết, trên đời này nhân vật lợi hại nhiều cỡ nào, nhân vật lợi hại hơn so với chủ nhân của yêu tu kia, cũng tuyệt không ở số ít."
Lăng Vân Hà cười lên.
"Phải không, vậy sư tôn chúng ta hãy mau lên đường, con đối với một hồi Lan Đài pháp hội kia đã chờ mong rất lâu rồi."
Đôi mắt Thanh Nha sáng lên, chờ mong không thôi.
Lúc này, thầy trò hai người cũng khởi hành rời khỏi. ...
Ánh mặt trời sáng rõ.
Thôn Thảo Khê.
Tiểu cô nương Tào An tỉnh ngủ, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, tràn đầy tinh thần. Cô bé bò dậy, đi ra khỏi cửa chính.
Chỉ thấy ca ca Tào Bình đứng ở cách cửa chính không xa, ngửa đầu nhìn chỗ khung cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
Tào An giương mắt nhìn, chỉ thấy trên khung cửa dán một tờ giấy đỏ, bên trên viết bốn chữ.
"Ca ca, bốn chữ đó đọc như thế nào?"
Tào An tò mò hỏi.
Cô bé nhỏ tuổi, còn chưa tới trường tư thục, cũng không nhận ra bốn chữ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận