Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7837: Bí mật luân hồi của kiếp thứ nhất (1)

Chương 7837: Bí mật luân hồi của kiếp thứ nhất (1)
Trên phiến đá thứ bảy, phong ấn là “Vô Không đạo đồ” .
Một lần này, Tô Dịch vẫn như cũ là thắng thảm.
Nếu không phải có lực lượng niết bàn, cuối cùng rất có thể là kết cục ngọc đá cùng vỡ.
Sau khi trải qua trận chiến này, Tô Dịch trong hoảng hốt cảm giác được, bình cảnh trở ngại mình đột phá cảnh giới, mơ hồ có dấu hiệu buông lỏng!
Hắn bắt đầu tĩnh tâm, thể hội đủ loại cảm ngộ trong chém giết rèn luyện, sắp xếp lại tất cả sở học quá khứ.
...
Lại là nửa năm trôi qua.
Tô Dịch mới từ trong ngồi thiền tỉnh lại, lại thấy Hoa Tượng sớm đã ở cách đó không xa bố trí một bàn rượu và thức ăn.
“Đạo hữu cuối cùng tỉnh rồi.” 
Hoa Tượng cười tiến lên, “Ta đã tính rời khỏi, trước khi đi, muốn cùng đạo hữu ở nơi này uống sảng khoái một phen, không biết đạo hữu chịu nể mặt hay không?” 
Tô Dịch cười đáp ứng, sau đó khó hiểu nói: “Cớ sao rời khỏi?” 
Ánh mắt Hoa Tượng phức tạp, nói: “Sau khi uống rượu, lại nói không sao.” 
“Cũng được.” 
Hai người ngồi vào bàn đối ẩm. 
Thẳng đến khi uống cạn một bầu rượu, Hoa Tượng lúc này mới chỉ chỉ ngực mình, nói: “Thực không dám giấu, nếu tiếp tục nán lại, tâm cảnh của ta tất chịu ảnh hưởng, cũng lo lắng về sau nếu ở trên Phong Thiên Đài nhìn thấy đạo hữu, ngay cả tự tin rút kiếm ra khỏi vỏ cũng không có.” 
Tô Dịch nghẹn lời, “Nào đến nỗi như thế?” 
Hoa Tượng cười thở dài: “Biết rõ núi cao ở phía trước, cũng không thể làm bộ như người mù, coi như không thấy.” 
Kế tiếp, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện. 
Tô Dịch nói cực ít, Hoa Tượng thì hứng thú nói chuyện rất đậm, nói cho Tô Dịch các loại chuyện trên Phong Thiên Đài. 
Cũng tán gẫu về ân oán thị phi giữa các Hồng Mông chúa tể kia. 
Tuyệt đại đa số chuyện, là thứ Tô Dịch trước kia không biết, làm Tô Dịch cũng không khỏi mở rộng tầm mắt. 
“Đạo hữu nếu đi tham dự Phong Thiên chi tranh, nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ, lưu danh Phong Thiên Đài căn bản không hề hồi hộp.” 
Hoa Tượng nói: “Chẳng qua, đạo hữu cũng không thể sơ ý, Hồng Mông cấm vực kia có không ít lão già nguy hiểm tới cực điểm.” 
Tô Dịch gật gật đầu. 
Ở lúc tới Vãng Sinh quốc, hắn đã nghe nói không quá một năm thời gian, Phong Thiên chi tranh sẽ trình diễn lần nữa. 
Dựa theo cách nói của Định Đạo Giả, hắn tất nhiên sẽ ở Vân Mộng trạch đi vào vết xe đổ của Tiêu Tiển, không có khả năng sống đến khi Phong Thiên chi tranh trình diễn. 
Hiển nhiên, Định Đạo Giả tính sai. 
Mà hôm nay, hắn đã ở lại Vân Mộng trạch tiếp cận hai năm thời gian, nhìn như bỏ lỡ Phong Thiên chi tranh, thực ra không. 
Toàn bộ Vân Mộng trạch có thể coi là “pháp ngoại chi địa”, ngăn cách ở ngoài chu hư quy tắc của Hồng Mông thiên vực. 
Cái này cũng khiến tốc độ thời gian trôi của Vân Mộng trạch hoàn toàn khác với bên ngoài. 
Một điểm này, ở lúc trước chuyện phiếm, Hoa Tượng cũng từng nói đến. 
Nói ngắn gọn, ở lại Vân Mộng trạch một năm, bên ngoài mới chỉ trôi qua một ngày thời gian. 
Tô Dịch tự nhiên sẽ không lo lắng không tham dự được Phong Thiên chi tranh. 
Sau một bữa tiệc kết thúc, Hoa Tượng liền cáo từ mà đi. 
Tô Dịch tiễn hắn đến ngoài Vân Mộng thôn, lúc này mới quay người trở về. 
Con người đều có tư tâm. 
Đối đãi Hoa Tượng, Tô Dịch luận tích bất luận tâm, chỉ bằng đối phương năm đó từng cứu Tiêu Tiển, hắn sẽ không coi y là kẻ địch không đội trời chung. 
Cũng là cùng ngày, Tô Dịch tới nơi phong ấn thứ tám. 
Nội dung viết trên phiến đá màu đen kia, thì khiến Tô Dịch chấn động: 
“Ở Bỉ Ngạn Chúng Diệu đạo khư, ta rốt cuộc đã đi vào luân hồi, ở U Minh chi địa kia do lực lượng luân hồi xây dựng thành chìm nổi không biết bao nhiêu năm tháng, chung quy không dứt bỏ dưới mọi thứ suốt đời, cuối cùng quyết định, lại trở về nhìn một cái.” 
“Ta rời khỏi U Minh, đi rất nhiều nơi, mọi người nói lá rụng về cội, nhưng ta thẳng đến lúc luân hồi, cũng không biết gốc mình ở nơi nào.” 
“Với ta mà nói, giống như vô luận đi nơi nào, đều chỉ là phiêu bạc.” 
“Cuối cùng, ta về tới Vân Mộng trạch.” 
“Ngồi ở trong chỗ ở cũ bỏ hoang, ta rốt cuộc hạ quyết tâm, phải chuyển thế trùng tu! Rời khỏi Niết Bàn kỷ nguyên này, đi bên ngoài hỗn độn nơi ‘Thái Sơ’ đến nhìn một cái.” 
“Trần Tịch đạo hữu từng khuyên ta, trên con đường luân hồi trùng tu, tất nhiên kèm theo vô tận phiêu lưu, bảo ta cân nhắc rồi sau đó làm.” 
“Cho nên, trước khi chuyển thế, ta tính chôn xuống một ít biện pháp dự phòng.” 
... 
Một đoạn lời, kết thúc ở đây. 
Nhưng trong lòng Tô Dịch lại thật lâu không thể bình tĩnh. 
Hắn bỗng phát hiện, mình đối với chuyện kiếp thứ nhất luân hồi trùng tu, vẫn luôn rơi vào một khu sai lầm. 
Còn cho rằng kiếp thứ nhất tiến vào luân hồi, đã chuyển thế. 
Nhưng trên thực tế, kiếp thứ nhất từng ở trong U Minh du lịch một đoạn năm tháng, hơn nữa còn từng từ trong U Minh đi ra! 
Hơn nữa, sau khi rời khỏi U Minh, hắn còn đi rất nhiều nơi! 
Khi đó, hắn vẫn chưa từng thật sự chuyển thế trùng tu. 
Thẳng đến sau khi lại một lần trở lại cố hương Vân Mộng thôn, kiếp thứ nhất mới cuối cùng hạ quyết tâm, phải chuyển thế trùng tu. 
Mà ở trước khi chuyển thế, hắn đã bắt đầu làm chuẩn bị cho chuyện sau khi chuyển thế. 
Lập tức, Tô Dịch nhớ tới rất nhiều chuyện trên đường tu hành kiếp này, rất nhiều đều có liên quan với biện pháp dự phòng kiếp thứ nhất lưu lại. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận