Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7854: Thông minh bị thông minh hại (2)

Chương 7854: Thông minh bị thông minh hại (2)
Nam tử áo lam nụ cười đầy mặt, liên tục gật đầu.
Sau đó, ánh mắt hắn liếc Hắc Cẩu một cái, hỏi Tô Dịch: “Con chó mực này là linh sủng tiểu lão đệ nuôi?”
Tô Dịch lắc đầu, “Nó một lòng muốn nhận ta làm nghĩa phụ, nhưng ta sao có thể nhận một con chó làm con nuôi?”
Nam tử áo lam giật mình, ánh mắt cổ quái, “Thật không, kỳ quái, nhưng ta thấy con chó mực này lại có chút quen thuộc.”
Tô Dịch hỏi: “Ai?”
Trong con ngươi của nam tử áo lam nổi lên nét hồi ức, “Đó là chuyện rất lâu rồi, Tức Nhưỡng cấm khu của Trung Thổ thần châu này, có một vị Thôn Thiên chúa tể, cực kỳ uy phong, là một vị cái thế đại yêu người năm đại thần châu Hồng Mông thiên hạ đều biết, mà bản tôn của vị Thôn Thiên chúa tể này, nghe nói chính là một con chó mực huyết mạch đặc thù.”
Ánh mắt nam tử áo lam nhìn về phía Hắc Cẩu, cảm khái nói: “Đương nhiên, nó không có khả năng là Thôn Thiên chúa tể, theo ta biết, rất lâu trước kia, Thôn Thiên chúa tể đã chết trận ở Vận Mệnh thiên vực, nghe nói là chết ở trong tay các thiên khiển giả kia.” 
Tô Dịch cười cười, “Nhỡ đâu nó chính là Thôn Thiên chúa tể ngươi nói thì sao?” 
Nam tử áo lam nhịn không được cũng cười, lắc đầu không nói, một bộ tư thái lười nói nhảm với Tô Dịch. 
Tô Dịch cũng không nhiều lời nữa. 
Cứ như vậy ngồi ở ghế mây, ngẫu nhiên sẽ cầm bầu rượu trên bàn lên uống một ngụm. 
Nam tử áo lam ngồi ở trên lan can, nhàn nhã khoanh hai tay, hóng gió, đưa ánh mắt nhìn về phía xa. 
Rõ ràng là một người qua đường, lại chủ động lên thuyền, cũng chưa từng nói ra ý đồ đến của bản thân, tự tại giống như trở lại hậu hoa viên nhà mình. 
Tô Dịch cũng không để ý tới. 
Rốt cuộc, nam tử áo lam nhịn không được trước, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch, “Tiểu lão đệ, ngươi không tò mò ta vì sao lên thuyền?” 
Tô Dịch thuận miệng nói: “Bèo nước gặp nhau thôi, gặp nhau cần gì từng quen biết, ngươi không nói, ta liền không hỏi.” 
Ánh mắt nam tử áo lam vi diệu, tay phải hắn giống như vô tình vỗ nhẹ một cái lên lan can. 
Một luồng lực lượng vô hình như gợn sóng lướt qua Tô Dịch trên ghế mây. 
Mắt thấy Tô Dịch hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, nam tử áo lam giật mình, sau đó bật cười, thầm nghĩ xem ra là mình nghĩ nhiều rồi. 
Tiểu gia hỏa này hẳn là chính là kẻ không biết thì không sợ, mới có thể thong dong như vậy. 
Nếu đổi làm một lão già lịch duyệt phong phú, khi giáp mặt mình, sợ là đã sớm bị dọa sợ vỡ gan mật. 
“Có đôi khi, ở trên đường đại đạo này, không biết trời cao, đất dày, chưa chắc không phải một chuyện may mắn.” 
Nam tử áo lam đột nhiên cảm khái, “Biết càng nhiều, trong lòng băn khoăn càng nhiều, đăm chiêu suy nghĩ, liền lấy cầu ổn làm chủ, sợ lật thuyền trong mương, lỡ chân thành thiên cổ hận.” 
Trong lời nói, không giấu được sự thổn thức. 
Tô Dịch cười cười, từ chối cho ý kiến. 
Đột nhiên, ngón trỏ tay phải nam tử áo lam thu ở trong tay áo điểm nhẹ một cái. 
Một luồng ánh sáng như vô hình lặng yên rơi ở trên thân Hắc Cẩu. 
Ừm? 
Nam tử áo lam nheo mắt lại. 
Tô Dịch đột nhiên cầm bầu rượu lên, nói: “Không biết trời cao đất rộng, chung quy có thể thông cảm, nhưng nếu tâm cao ngất, lại không biết tự lượng sức mình, nhất định mạng mỏng hơn giấy.” 
Nam tử áo lam nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tô Dịch, tựa cười mà không cười, “Chậc chậc, tiểu lão đệ đây là trong lời có lời nha.” 
Tô Dịch uống một ngụm rượu, đang muốn nói cái gì. 
Nam tử áo lam đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía nơi xa, “Tiểu lão đệ, xin khuyên ngươi một câu, nói nhiều tất có sai sót, họa là từ miệng mà ra, có bao nhiêu cân lượng thì làm chuyện bấy nhiêu cân lượng, đây mới là đạo bo bo giữ mình, trên đường tu hành, kiêng kị nhất tự cho là thông minh.” 
Lời nói còn đang quanh quẩn, dưới bầu trời nơi xa, đột nhiên có bóng dáng một đám người lao tới. 
Kẻ cầm đầu, trang phục chỉnh tề trang trọng, áo bào vàng, mặt như thanh niên tuấn mỹ, trên dưới bóng người dâng trào khí tức dao động khủng bố thuộc về cấp thủy tổ. 
Ở phía sau hắn, là một đám Đạo Tổ, có nam có nữ, giống như các ngôi sao ở quanh mặt trăng theo đuôi ở phía sau thanh niên áo bào vàng. 
Ở chín đại sinh mệnh cấm khu, thủy tổ rất thông thường. 
Nhưng ở ngoài chín đại sinh mệnh cấm khu, tồn tại cấp thủy tổ tuyệt đối là nhân vật như lông phượng sừng lân, rất khó nhìn thấy. 
Sau khi bóng dáng một đám người kia xuất hiện, nam tử áo lam từ trên lan can nhảy xuống, đi đến trước người Tô Dịch, cười vỗ vỗ bả vai Tô Dịch. 
“Tiểu lão đệ, ngươi đang giả bộ hồ đồ, ta cũng đang giả bộ hồ đồ, chẳng qua bây giờ, ta không cần giả bộ nữa.” 
Nói xong, hắn trong một bước, đã đến trước người thanh niên áo bào vàng kia, chắp tay hành lễ, “Thuộc hạ Tất Thiên Cao, ra mắt Vệ Chấn đại nhân!” 
“Nói chuyện chính.” 
Nam tử áo bào vàng khi nói chuyện, ánh mắt sớm đã đặt ở trên bảo thuyền, ngay lập tức nhìn về phía Hắc Cẩu đang ngồi thiền. 
Tô Dịch trên ghế mây thì nhẹ nhàng buông bầu rượu, như có hứng thú nhìn về phía những bóng người kia ngăn chặn ở phía trước. 
“Đại nhân, thuộc hạ khi tuần tra núi sông, bất ngờ cảm ứng được khí tức ‘Thôn Hư quy tắc’.” 
Nam tử áo lam xoay người, chỉ Hắc Cẩu trên bảo thuyền, “Đi qua thuộc hạ điều tra, cuối cùng kết luận, con chó mực này rất có thể có liên hệ rất lớn với Thôn Thiên chúa tể, nghi ngờ là hậu duệ của nó!” 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận