Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 122: Vết xe đổ của ta (1)

Chương 122: Vết xe đổ của ta (1)
Tô Dịch vừa mới tiến vào đình viện, Khuynh Oản mặc đồ màu máu liền từ trong phòng bay ra, nói:
"Tiên sư, đêm nay lúc ngài không có mặt, có rất nhiều người nấp ở ngoài đình viện của chúng ta, ai cũng mặc áo giáp, cầm binh khí, khí hung sát trên người nồng đậm, thật dọa người."
Trên khuôn mặt nhỏ thanh tú trắng nõn của nàng hãy còn lưu lại nét kinh sợ, bộ dáng khẩn trương, hiển nhiên là vừa rồi bị dọa sợ.
"Bọn họ đâu?"
Con ngươi Tô Dịch co lại.
"Ặc... Không biết làm sao, lại đi rồi."
Khuynh Oản thè lưỡi, may mắn nói.
Tô Dịch nhíu mày, nói: "Vào phòng, nói cẩn thận với ta." Cất bước đi thẳng.
"Ồ, vâng."
Khuynh Oản vội vàng theo sau.
Không biết làm sao, sau khi Tô Dịch quay về đình viện, nàng tựa như đã tìm được chỗ dựa, trong lòng yên tâm lại kiên định.
Tuy lúc đối mặt Tô Dịch, nàng vẫn khiếp vía kính sợ không thôi, nhưng cảm giác này, ngược lại tốt hơn so với một mình mình lo lắng hãi hùng.
Một ngọn đèn sáng lên ở trong phòng, xua tan bóng tối, cho người ta sự ấm áp.
Khuynh Oản sợ hãi rụt rè đứng ở trên không Tô Dịch cách đó không xa, trên một đôi chân trần trắng như tuyết, đầu ngón chân nhỏ nhắn long lanh thỉnh thoảng quặp chặt lại.
"Ngươi vì sao khẩn trương như vậy?"
Vừa thấy bộ dáng nàng như vậy, Tô Dịch liền nhịn không được nhíu mày.
Khuynh Oản lắc đầu nói: "Tiên sư, Oản Nhi không có."
"Ngươi nói dối."
Tô Dịch ngồi ở ghế dựa, ánh mắt từ trên đôi chân như bạch ngọc của Khuynh Oản dời đi, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ thanh lệ như tranh đó của nàng, nói:
"Lúc ngươi khẩn trương, đầu ngón chân sẽ lộn xộn, lông mi sẽ khẽ run, vành tai sẽ đỏ lên, mười ngón tay sẽ khép lại ở trước người, vô ý thức vân vê góc áo."
Khuynh Oản ngây ra một phen, đỏ bừng gò má, đỏ ửng nóng lên, có loại cảm giác bị nhìn thấu toàn bộ bí mật trong ngoài cơ thể, không chỗ nào che giấu.
Nàng càng thêm khẩn trương, vành tai trong suốt tinh xảo kia dưới mái tóc đỏ rực.
"Nhát gan, ngượng ngùng, khẩn trương... Ngô Nhược Thu là từ nơi nào tìm được âm hồn thiếu nữ này?"
Tô Dịch nhịn không được day day mi tâm.
Sau đó, hắn quyết đoán nói sang chuyện khác, nói: "Nói một chút chuyện những người ẩn núp vừa rồi."
Khuynh Oản như nhất thời nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ nói: "Oản Nhi lúc ấy trốn trong cây hòe già, nghe được một ít lời nói chuyện của bọn họ."
Giọng nàng mềm mại, êm tai nói ra chuyện tối nay.
Nghe xong, Tô Dịch không khỏi nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn nến, lâm vào suy nghĩ.
Dựa theo cách nói của Khuynh Oản, những người ẩn núp kia, thế mà lại là đến từ Lý thị nhất tộc!
Hơn nữa, là chịu Lý Mặc Vân sai sử, muốn ở đêm nay khi mình từ Long Môn yến hội trở về, liền xông vào Hạnh Hoàng tiểu cư, giết chết mình.
Nhưng, hành động này lại đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một lão bộc vội vàng đến, nói cho những người ẩn núp kia kế hoạch có biến, mọi người liền cứ thế rút lui.
Khiến Tô Dịch khó hiểu là, mình cùng Lý Mặc Vân không oán không thù, hắn vì sao phải đối phó mình?
"Chẳng lẽ là có liên quan với Văn Linh Chiêu?"
Tô Dịch nhớ tới chuyện ở trên tiệc mừng thọ của lão thái quân Văn gia.
Lúc ấy Lý Mặc Vân từng lên tiếng, hy vọng Văn gia giải trừ hôn sự của mình và Văn Linh Chiêu.
"Hẳn là như thế, dựa theo cách nói lúc đó của Hoàng Càn Tuấn, Lý Mặc Vân này từ rất sớm đã si tâm không thôi đối với Văn Linh Chiêu, nhiều lần tuyên bố, cuộc đời này không phải Văn Linh Chiêu không lấy ai."
"Suy luận như thế, hắn là tính diệt mình, nhân cơ hội mà vào."
Nghĩ đến đây, Tô Dịch không khỏi than khẽ.
Thê tử trên danh nghĩa này của mình thật sự đủ phiền toái.
Trước có Ngụy Tranh Dương, sau có Lý Mặc Vân.
Hôm nay ở Thiên Nguyên học cung, nàng vị đệ tử tông sư này sợ là lại hấp dẫn không biết bao nhiêu ong bướm.
"Tiên sư, ngài... Ngươi tính làm như thế nào?"
Khuynh Oản yếu ớt hỏi.
Tô Dịch thuận miệng nói: "Cho dù giết sạch bọn họ, cũng trị phần ngọn không trị phần gốc. Trải qua một chuyện này, trái lại càng thêm kiên định ý định muốn giải trừ hôn sự này của ta, chỉ có như thế, mới có thể nhọc một lần sướng cả đời."
Khuynh Oản ngơ ngác nói: "Tiên sư, ngài muốn bỏ vợ?"
"Có gì không thể? Hoặc là nói, ngươi hẳn sẽ không cho rằng ta quá vô tình rồi chứ?"
Tô Dịch hỏi ngược lại.
"Không có."
Khuynh Oản vội vàng lắc đầu.
Tô Dịch lười biếng tựa vào ghế dựa, đột nhiên cười lên, nói: "Mà thôi, hôm nay là sinh nhật ta, không đề cập tới những chuyện mất hứng này."
Hắn cầm lấy bầu rượu trên bàn, tự rót tự uống.
Khuynh Oản lắp bắp nói: "Tiên sư, hôm nay không ai làm sinh nhật cho ngài sao?"
Tô Dịch lắc đầu: "Ta xưa nay không thích cái này."
Lá gan Khuynh Oản tựa như to hơn một chút, nói: "Vậy... Oản Nhi có thể biết hôm nay là sinh nhật bao nhiêu tuổi của ngài không?"
Tô Dịch thuận miệng nói: "Nếu cộng lại một chỗ, mười vạn tám ngàn lẻ mười bảy tuổi. Ô, ngươi có thể coi ta bây giờ là mười bảy tuổi."
Khuynh Oản ngẩn ngơ, có chút hồ đồ.
Nhưng nàng vẫn chưa hỏi nhiều, ngược lại trầm mặc hồi lâu, lúc này mới như lấy đủ dũng khí, nói: "Tiên sư, Oản Nhi... Oản Nhi hát một bài cho ngài nhé?"
Tô Dịch không tập trung lắm, nói: "Tùy ngươi."
Dưới ánh đèn, Oản Nhi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vuốt bộ váy màu máu, cánh môi hồng hào khẽ mở ra, một tiếng ngâm kỳ ảo như thiên âm theo đó vang lên ở trong phòng.
"Tiên sư chi thọ, như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng, như nam sơn chi nguy, bất khiên bất băng, như tùng bách chi mậu, vô bất nhĩ hoặc thừa..."
Tiếng hát khe khẽ, giống như nước suối róc rách chảy xuôi ở trong khe núi hoang vắng yên tĩnh.
Tô Dịch đầu tiên là ngẩn ra một phen, sau đó khóe môi nổi lên ý cười.
Đây là một bài ca dao chúc thọ cổ xưa, tiểu nha đầu coi như là rất dụng tâm.
Hắn vừa uống rượu, vừa lắng nghe, nhẹ nhàng tự đắc.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm, sao thưa thớt.
Đêm như vậy, ở trong tiếng ca tuyệt vời kỳ ảo kia của Khuynh Oản, có một phen tư vị khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận