Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5861: Cùng sơn cự hải, vô viễn phất giới (2)

Chương 5861: Cùng sơn cự hải, vô viễn phất giới (2)
Như phàm phu tục tử ngẫu nhiên nhìn thấy thiên đạo, rung động thất thần.
Mà ở trên bầu trời kia, Tiêu Tiển một tay cầm quyển sách, một tay đặt sau lưng, nhẹ nhàng nói:
"Thư sinh Tiêu Tiển, xin chỉ giáo!"
Ầm!
Trong vô tận thời không, khắp nơi đang vang vọng thanh âm của Tiêu Tiển, trực tiếp như dư âm còn văng vẳng bên tai, thật lâu không dứt.
Toàn bộ người tu đạo ẩn thân ở trong vô tận thời không, tất cả đều thấy được nam tử mặc trường bào tự xưng thư sinh kia.
Khoảng cách gần nhất, thuộc về Tốn Thiên Quân, Mạnh Thiên Gia, Tử Thanh phu nhân các nhân vật Thiên Quân.
Giữa bọn họ cùng Tiêu Tiển, chỉ cách một vách tường thời không.
Xa xa nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.
"Chỉ một mình ngươi, cũng muốn ngăn trở tất cả mọi người vô tận thời không này?"
Nơi xa, Tà Kiếm Tôn xuất hiện, đi tới bên này.
Bước ra mỗi một bước, kiếm ý trên người hắn cũng theo đó tăng vọt, vách tường thời không dọc đường, đều bị một thân kiếm uy đó của hắn bổ vỡ.
"Có gì không thể?"
Tiêu Tiển đứng ở nơi đó, nhàn tản như mây.
"Ta rất kỳ quái, ngươi vì sao không đi hái đạo quả của hắn, cái này đối với ngươi mà nói, cũng không chỉ liên quan đến đại đạo về sau, còn liên quan đến việc sinh tử tồn vong."
Tà Kiếm Tôn mở miệng.
Ở trong vô tận thời không này, chỉ có hắn biết Tiêu Tiển là thân phận kiếp trước của Tô Dịch.
Nhưng, hắn cũng không rõ đạo hạnh của Tiêu Tiển rốt cuộc cao bao nhiêu.
"Trên sách nói, quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm."
Tiêu Tiển nghiêm túc nói: "Ta tuy không phải quân tử, cũng biết đạo lý tiến thối lấy hay bỏ, ngươi nếu có thể buông xuống chấp niệm, có lẽ... Cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự với ta."
Tà Kiếm Tôn cười nhạt,"Buông xuống chấp niệm, chính là bỏ qua đạo của mình, ngu xuẩn cỡ nào, lúc trước ta còn đánh giá cao ngươi một chút, bây giờ ta thật muốn rửa mắt một chút."
Ý ở ngoài lời chính là, ngươi làm bẩn mắt của ta!
Tiêu Tiển cười nói: "Quân tử hòa nhi bất đồng *, đại đạo cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, ngươi nếu không phục, đợi lát nữa ta tự mình giúp ngươi lấy mắt xuống, xem xem ngươi có phải thật sự có mắt không tròng hay không."
* Người quân tử tuy không đồng tình với ý kiến của người khác nhưng vẫn có thể bao dung và tôn trọng những ý kiến khác nhau
Tà Kiếm Tôn cười lên ha ha: "Vậy ta mỏi mắt mong chờ trước, đỡ cho có mắt không tròng."
Ánh mắt hắn đảo qua đám người Tử Thanh phu nhân, Mạnh Thiên Gia,"Ta đến kiềm chế hắn, các ngươi nhân cơ hội giết về phía Xích Tùng sơn!"
Thanh âm còn đang quanh quẩn, Tà Kiếm Tôn đã ra tay.
Bước ra một bước, trong vỏ kiếm đồng xanh cắm chéo sau lưng, đột nhiên có tiếng kiếm ngân vang vọng chói tai.
Ngay sau đó, một thanh kiếm đồng xanh phong cách cổ xưa tự nhiên bay lên trời, xuất hiện ở trong tay Tà Kiếm Tôn.
Mà ở lúc một bước này của hắn đứng vững, đã đi tới trước một vách tường thời không cách Thần Vực gần nhất kia.
Vung kiếm chém ra!
Một kiếm, tinh tú vô số, cuồn cuộn như dòng sông, mỗi một ngôi sao đều mang theo khí tức vận mệnh khó có thể nói nên lời.
Đây là Tinh Khư pháp tắc, một trong chín đại đạo tương quan vận mệnh mạnh nhất Vĩnh Hằng Thiên Vực.
Năm đó khi ý chí pháp thân của Tà Kiếm Tôn quyết đấu với Tô Dịch, đã từng thi triển, quả nhiên là lợi hại vô cùng.
Ầm!
Nơi kiếm khí chỉ, một tầng vách tường thời không kia trực tiếp nổ tung, kiếm ý mênh mông như vô số dòng lũ tinh tú trút xuống, khủng bố vô cùng.
Hầu như cùng lúc, đám người Tốn Thiên Quân, Tử Thanh phu nhân không chút do dự đã hành động, cùng nhau cất bước, muốn lao về phía Thần Vực Xích Tùng sơn.
Nhưng bọn họ vừa mới cất bước, liền chợt thu hồi, sắc mặt mỗi người biến đổi hẳn.
Bởi vì, nam tử áo dài tự xưng người đọc sách kia, chỉ nói một câu: "Lạch trời vắt ngang, vững như thành đồng."
Một bức tường lũy thời không nổ tung kia, thế mà lại nháy mắt khôi phục, cùng lúc đó, có vô số văn tự kiếm khí biến thành, từng cái tỏa sáng lấp lánh, dung nhập đến trong tường lũy thời không kia, thoải mái cắt đứt một kiếm này của Tà Kiếm Tôn, cũng ngăn cản tinh tú cuồn cuộn kia ngoài vách tường thời không.
Lúc trước, bọn Tốn Thiên Quân, Tử Thanh phu nhân nếu đi hành động, chỉ có hai loại kết quả.
Hoặc là như húc đầu lên lạch trời, bị đẩy lui trở về,
Hoặc là bị phong cấm ở trong một tầng vách tường thời không kia, bị vô số văn tự tỏa ra kiếm ý đáng sợ kia trấn áp!
Đôi mắt Tà Kiếm Tôn co lại, rõ ràng cảm thấy rất bất ngờ, như không ngờ, Tiêu Tiển vậy mà lại khá như thế.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vung kiếm lên trước, nơi mũi kiếm chỉ, một cối xay khổng lồ do kiếm khí biến thành đẩy ngang ra.
Ầm ầm! !
Vách tường thời không bị đè ép, chợt hiện ra vô số vết nứt, rất nhiều văn tự kiếm khí phân bố trong đó đều bị mài mòn hủy diệt.
Mắt thấy vách tường thời không sắp bị hủy, Tiêu Tiển nhẹ nhàng giơ tay, giống như lão tiên sinh trong tư thục lắc đầu đọc sách thánh hiền, nói ra bốn chữ:
"Nê ngưu nhập hải (Trâu đất xuống biển)."
Từng chữ một, tựa như ngôn xuất pháp tùy, đoạt hết tạo hóa.
Một cối xay thật lớn kia, nhất thời giống như bùn đất, tiêu tán ở trong vách tường thời không hóa thành biển lớn.
Một màn này, Thiên Quân khác ở đây nhìn mà mí mắt giật giật.
Người nhà nghề vừa ra tay, đã biết có hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận