Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 349: Ấu thú (1)

Chương 349: Ấu thú (1)
Một lát sau.
Tô Dịch liền đứng dậy đi ra khỏi đầm nước, hong khô vết nước trên người, mặc vào quần áo, búi mái tóc dài thành búi, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Đâu chỉ Trà Cẩm yêu sạch sẽ, hắn cũng có chút bệnh sạch sẽ.
"Đi tắm đi."
Tô Dịch chắp tay sau lưng, tới nơi râm mát của một mảng rừng cây cách đó không xa, lười biếng ngồi tựa vào trên một tảng đá.
Trà Cẩm muốn nói lại thôi.
Nàng vốn định bảo Tô Dịch thay nàng trông chừng, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của mình bây giờ, cuối cùng âm thầm thở dài, xoay người vội vàng đi.
Trước đầm nước.
Trà Cẩm cởi đi từng lớp quần áo trên người, gấp chỉnh tề ở trên một tảng đá, lại lấy xuống trâm gài tóc, lúc này mới mặc cái yếm màu xanh lam của nước chỉ có thể che lấp phong cảnh trước ngực, cùng với một cái tiết khố đi xuống nước, nhất thời, bóng người trắng muốt yểu điệu ngạo nhân kia bao phủ ở dưới sóng nước trong suốt.
Cảm thụ được dòng nước trong vắt thấm vào da thịt, Trà Cẩm không khỏi thoải mái thở hắt ra, đôi mắt đẹp cũng hơi nhắm lại, trên khuôn mặt quyến rũ tươi đẹp kia cũng tràn đầy nét hưởng thụ.
Trong đầu, thì kìm lòng không được nhớ lại từng chi tiết quen biết Tô Dịch.
Lần đầu tiên gặp mặt, là ở lúc vừa mới tiến vào quận thành Vân Hà, nàng chỉ coi Tô Dịch là thiếu niên kỳ tài rất được lục hoàng tử coi trọng, có được nội tình kiếm giết tông sư.
Nhưng nàng lại không ngờ, một đoạn nghiệt duyên này cũng là từ khi đó mở màn...
Trong thời gian kế tiếp, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng khi thì phẫn nộ, khi thì xấu hổ, khi thì cay đắng, khi thì buồn bã...
"Còn chưa tắm xong?"
Đột nhiên, một giọng nói không kiên nhẫn vang lên.
Thân thể mềm mại của Trà Cẩm run lên, nhất thời từ suy nghĩ lung tung tỉnh táo lại.
Khi nhìn thấy Tô Dịch đứng ở cách đầm nước không xa, nàng trực tiếp giống như nai con kinh hãi, hai tay theo bản năng ôm trước ngực, trên khuôn mặt trắng nõn tuyệt đẹp hiện lên một mảng xấu hổ giận dữ cùng cảnh giác.
Gã này đến khi nào?
Nước đầm này còn trong suốt như vậy, liếc một cái có thể nhìn thấy rất nhiều thứ không nên thấy, hắn hắn... Hắn vừa rồi lại đã nhìn thấy gì?
Thân thể mềm mại giấu ở trong nước của Trà Cẩm cũng cuộn mình lại, run bần bật.
Tô Dịch như có hứng thú nhìn một màn này, thoải mái, căn bản là không mang theo che giấu.
Hồi lâu sau, hắn mới nói: "Nữ nhân tắm rửa quả nhiên là chuyện mài mòn sự kiên nhẫn của nam nhân nhất."
Nói xong, trong tay hắn có thêm một bộ quần áo sạch sẽ, đặt ở trên tảng đá một bên,"Đây là quần áo của ta, tặng ngươi."
Trà Cẩm đang xấu hổ và giận dữ sửng sốt, tên kiêu ngạo đến không coi ai ra gì này, thế mà còn biết mình đã không còn quần áo để tắm rửa?
Trong lòng nàng không hiểu sao dâng lên một chút ấm áp, thì ra, hắn loại người này cũng có thể cẩn thận cùng săn sóc như vậy...
Vừa nghĩ đến đây, chỉ thấy Tô Dịch lấy ra một bọc đồ nặng trịch, đặt ở trên mặt đất,"Đây là quần áo bẩn của ta, lát nữa ngươi cùng nhau giặt sạch."
Dứt lời, chắp tay sau lưng, đủng đỉnh bỏ đi.
Trà Cẩm dại ra ở đó, một chút cảm động cùng ấm áp kia trong lòng nhất thời tiêu tán, khóe môi hồng nhuận không dễ phát hiện run rẩy một cái.
Thì ra hắn làm như vậy, chính là để mình giặt quần áo...
Hồi lâu sau, Trà Cẩm lặng lẽ thở dài, mình vốn chính là thị nữ trong mắt hắn, việc giặt quần áo gấp chăn màn, cũng vốn là mình nên làm, có gì bắt bẻ được?
Không có.
Nhưng vì sao trong lòng mình vẫn có chút mất mát cùng khó chịu nho nhỏ vậy?
Chỗ râm mát của rừng cây.
Đang chuẩn bị một lần nữa ngồi xuống Tô Dịch đột nhiên khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía nơi xa.
'Phốc' một tiếng, nơi xa như có vật nặng rơi xuống đất, sau đó một cái bóng trắng chợt lóe, liền biến mất không thấy.
Tô Dịch lững thững đi qua, chỉ thấy trong bụi cỏ, một con lợn rừng hôn mê nằm đó.
Tô Dịch ngẩn ra một phen, liền hiểu ra.
Con lợn rừng này tất nhiên là Xích Diễm Bích Tình Thú kia đưa tới.
"Không thẹn là yêu thú có được linh trí, còn hiểu tri ân báo đáp."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Hắn lấy ra Ngự Huyền kiếm, trực tiếp chặt chân lợn rừng xuống, cầm tới bên dòng suối rửa sạch, liền dựng đống lửa trại, làm cái giàn nướng đơn giản, treo chân lợn rừng ở trên đó.
Lửa trại hừng hực, chân lợn rừng rất nhanh đã trở nên vàng óng ánh, mỡ nồng đậm rơi từng giọt xuống lửa trại, phát ra tiếng xèo xèo, mùi thịt mê người nhất thời lan tỏa ra.
Tô Dịch ngồi một bên, từ trong mặc ngọc bội lấy ra một ít mật, hương liệu thỉnh thoảng bôi trên chân heo rừng, động tác cũng rất thành thạo.
Đây thuần túy là một loại tâm tình, dù sao hiếm khi ra tay một lần.
Mắt thấy từng cái chân lợn rừng ở dưới gia vị tẩm trở nên càng thêm khô vàng, Tô Dịch cũng không khỏi dâng lên cơn thèm ăn.
"Thần tiên cũng mê vật trong chén, huống chi là món ngon bực này, tuy không thể so với gan rồng tủy phượng, nhưng thắng ở là ta tự tay làm..."
Tô Dịch cầm lấy Ngự Huyền kiếm cắt một miếng thịt nướng vàng giòn chảy mỡ, chấm một ít gia vị, một cái chớp mắt đó khi ăn vào miệng, nụ vị giác tựa như mở trói, trong khoang miệng tràn đầy hương vị cực kỳ ngon lành.
Chất thịt đó bên ngoài cháy bên trong mềm, khi nhai nuốt một tia mỡ thấm ra, mùi thịt tươi mới, cực tuyệt.
Sau một miếng, Tô Dịch không khỏi âm thầm gật đầu, thứ mình tự tay làm, ăn vào tâm tình cùng mùi vị cũng hơn xa tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận