Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 749: Tô đạo hữu xin dừng bước (2)

Chương 749: Tô đạo hữu xin dừng bước (2)
"Quá tốt rồi!"
Lan Sa kích động, đôi mắt đẹp dập dờn tia sáng kỳ dị.
"Sảng khoái!"
Thường Quá Khách nhịn không được nhếch miệng cười lên.
Giờ khắc này, sư tôn hắn Hỏa Tùng chân nhân đã không rảnh trách hắn nữa.
"Hắn... Thật sự không thể bị đánh bại sao..."
Thanh Khâm vẻ mặt phức tạp, trong đôi mắt sáng tràn đầy hoảng hốt. ...
Trên không.
Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Tô Hoằng Lễ.
Tô Hoằng Lễ giờ phút này, tinh khí thần toàn thân khô kiệt, bộ dáng tiều tụy, ánh mắt ảm đạm đến mức tận cùng, như mất hồn mất vía, lại giống như thật lâu không thể phục hồi tinh thần.
Khi phát hiện ánh mắt Tô Dịch, hắn gian nan ngẩng đầu, trong miệng bắt đầu kịch liệt ho khan, giống như nến tàn trước gió, gần đất xa trời.
"Vì sao... Không giết ta?"
Tô Hoằng Lễ dồn dập thở dốc hỏi ra tiếng, suy yếu không chịu nổi.
Tô Dịch hỏi ngược lại: "Năm đó, ngươi vì sao không mang ta và mẫu thân cùng nhau giết?"
Tô Hoằng Lễ ngẩn ra một phen, ánh mắt nổi lên nét hồi ức, lẩm bẩm nói: "Nói thật, ta năm đó là khinh thường làm như vậy, cho dù hận mẫu thân ngươi đến trong xương tủy, ta cũng không tính tự mình giết nàng, bởi vì ta biết, nàng không sống được bao lâu..."
Nói đến đây, hắn lại kịch liệt ho khan một trận, ho tới mức lưng cũng cong xuống, bóng người lắc lư lảo đảo, làm người ta cũng lo lắng, hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
"Về phần ngươi..."
Tô Hoằng Lễ hít sâu một hơi, trên mặt nổi lên tự giễu,"Có lẽ ngươi không tin, nhưng không thể không nói, ta năm đó, vẫn là không làm ra được giết con loại chuyện này. Cũng là về sau, ta tuy có thể áp chế được lực lượng của Minh Ngục Lôi Hình Chung, lại dần dần phát hiện, ta trở nên càng ngày càng không giống ta..."
Gò má hắn lộ ra nét cay đắng cùng tự giễu,"Mẫu thân ngươi năm đó nói không sai, Minh Ngục Lôi Hình Chung này quá mức quỷ dị cùng nguy hiểm, chỉ cần tới gần nó, sẽ bị lực lượng của nó ăn mòn cùng ảnh hưởng, cuối cùng trở nên hoàn toàn không giống với trước kia..."
Nói đến đây, trên mặt Tô Hoằng Lễ dâng lên sự hối hận thật sâu,"Những thứ này, mẫu thân ngươi năm đó cũng từng cảnh báo ta, nhưng ta lại không kiềm chế được tham lam, thừa dịp mẫu thân ngươi chưa chuẩn bị, đánh cắp một món ma bảo này..."
Ánh mắt Tô Dịch lạnh nhạt, nói: "Hối hận rồi?"
Tô Hoằng Lễ lắc đầu: "Không, Tô Hoằng Lễ ta chết không đáng tiếc, cũng không hối hận vì sai lầm mình phạm, thật sự khiến ta hối hận, là có lỗi mẫu thân ngươi..."
Trong ánh mắt ảm đạm của hắn nổi lên nét thống khổ,"Năm đó, nàng sau khi biết được ta đánh cắp Minh Ngục Lôi Hình Chung, tuy phẫn nộ thất vọng cực điểm, nhưng lại vẫn chưa hoàn toàn quyết liệt với ta, ngược lại mang một ít pháp môn nắm giữ cùng áp chế Minh Ngục Lôi Hình Chung truyền thụ cho ta."
"Cũng chính bởi vì như thế, ta trong mấy năm nay, mới có thể luôn lấy tu vi của mình, áp chế một đạo ma linh kia..."
Tô Hoằng Lễ lẩm bẩm: "Bây giờ nghĩ đến, ta cô phụ mẫu thân ngươi rất nhiều, thẳng đến lúc nàng chết đi, cũng chưa đi nhìn nàng một cái..."
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Dịch, giọng khàn khàn trầm thấp: "Ngươi hận ta thấu xương, ta không trách ngươi, nhưng ngươi giết ta, lại phải gánh tiếng xấu giết cha, đời đời kiếp kiếp bị người ta phỉ nhổ."
Tô Dịch nhíu mày, vừa muốn mở miệng.
Chỉ thấy Tô Hoằng Lễ cười cười, nói: "Ta... Không xứng làm phụ thân ngươi... Nhưng... Lại có thể khiến ngươi không cần gánh vác tiếng xấu giết cha... Ta nghĩ, mẫu thân ngươi nếu dưới suối vàng có biết, hẳn là sẽ... Không hận ta như vậy nữa nhỉ..."
Thanh âm dần dần suy yếu nhỏ đi.
Sinh cơ trên người Tô Hoằng Lễ như thủy triều hoàn toàn biến mất, thân thể vốn dầu hết đèn tắt hóa thành một mảng tro tàn bay đi tan biến.
Vị gia chủ Ngọc Kinh thành Tô gia này mất đi từ đây.
Vẻ mặt Tô Dịch lạnh nhạt, không buồn không vui.
Hắn lấy tay chộp một cái, tro tàn Tô Hoằng Lễ biến thành đều bị thu lại.
"Chết ở chỗ này lại tính là gì, ngày mai, ta lấy ngươi làm tế phẩm, đi an ủi mẫu thân trên trời có linh thiêng..."
Tô Dịch lẩm bẩm.
Hắn không có bất cứ sự đồng tình nào đối với Tô Hoằng Lễ.
Cho dù Tô Hoằng Lễ lúc sắp chết, như hoàn toàn tỉnh ngộ nhận sai, cũng rất khó làm tâm cảnh Tô Dịch sinh ra chút dao động.
Ánh mắt Tô Dịch xa xa nhìn về phía chỗ Tô gia, nhìn về phía Du Thanh Chi, Tô Bá Nính.
Hai người này, đều đã sớm sợ hãi đến mức tận cùng.
Khi ánh mắt Tô Dịch nhìn qua, trước mắt Du Thanh Chi biến thành màu đen, thế mà lại trực tiếp gục xuống đất, rõ ràng sợ tới mức ngất đi.
Về phần Tô Bá Nính, tắc như sụp đổ như, tê thanh rống to: "Tô Dịch! Ngươi giết phụ thân, ngươi chắc chắn bị vạn thế thóa mạ, vĩnh viễn không đứng thẳng lưng được! !"
Hắn trợn mắt muốn nứt, vẻ mặt dữ tợn, hoàn toàn không khống chế được.
Tô Dịch không nói một lời, chỉ gập ngón tay búng ra.
Phốc!
Một luồng kiếm khí cách không chém xuống, Tô Bá Nính đang điên cuồng rít gào, đầu bị chém xuống.
Ngay sau đó, lại là một đạo kiếm khí chém xuống, mang đầu Du Thanh Chi đang ngất cũng chém xuống.
Từ đầu đến cuối, Tô Dịch đều không nhiều lời lấy một chữ.
Hình ảnh tanh máu ghê người này, kích thích tộc nhân khác của Tô gia không ai không mất vía, run rẩy.
"Lúc sáng sớm ngày mai, Tô gia các ngươi lấy một ít tế phẩm, đưa đi Tùng Phong biệt viện, trước đó, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Tô Dịch lạnh nhạt mở miệng,"Các ngươi nên rõ, năm đó rốt cuộc ai từng đắc tội ta. Nếu những tế phẩm này khiến ta không hài lòng, ta liền lấy tính mạng tất cả các ngươi làm tế phẩm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận